Chương 7: Thầy cứ việc đánh!
Dạ Độc Túy
22/10/2021
Lí Khoái Lai do dự một chút, kêu Chu Thành Thắng dẫn cả lớp đi dọn vệ sinh khu vực công cộng, còn anh thì
lên văn phòng cấp sơ trung.
"Thầy Lý chắc chắn sẽ bị lãnh đạo mắng cho coi." Mã Chí Đông lo lắng nói với Mã Chí Phong.
Mã Chí Phong không nói gì thêm, ngẩng đầu nói với Chu Thành Thắng ở phía trước: "Cậu còn lề mề cái gì thế? Thầy Lý không phải vừa kêu mọi người đến khu vực công cộng dọn vệ sinh sao? Sao vẫn còn chưa đi nữa?"
"Mọi người nhanh chân lên đi." Chu Thành Thắng lớn tiếng kêu các bạn học trong lớp, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên và lạ lẫm: Tên Mã Chí Phong làm sao thế không biết, trước nay chưa từng thấy cậu ta tích cực đi lao động như vậy.
Không đúng, vừa nãy cậu ta tích cực đi lấy sách, đã gây ra chuyện như vậy. Bây giờ lại tích cực bảo mọi người đi dọn vệ sinh, có khi nào lại xảy ra chuyện gì nữa không.. Chu Thành Thắng lo lắng.
Ở khu vực vệ sinh công cộng của lớp 4, đám học sinh vừa dọn dẹp, vừa khẽ xì xào nghị luận với nhau chuyện xảy ra vừa rồi.
Đối với chủ nhiệm lớp mới tới hiện tại, bọn họ đều cảm thấy thầy hoàn toàn khác với các giáo viên trước đây. Chuyện Ngô Đại Bàng kiên quyết đòi thu lại sách giáo khoa vừa rồi cũng khiến bọn họ nhận ra Lí Khoái Lai thực sự không muốn để cho bọn họ chịu thiệt, điều này khiến cho mọi người có chút cảm động.
Trong khi tất cả đang dọn vệ sinh ở khu vực công cộng, Ngô Đại Bàng lại nghênh ngang đi qua. "Các ngươi phải dọn dẹp cho sạch sẽ vào, nếu như không sạch, sẽ bị trừ điểm song ưu* đó. Nhưng mà đối với lớp các ngươi mà nói thì điểm song ưu này chắc chắn là thấp nhất toàn trường rồi."
*điểm song ưu: Có thể hiểu như là điểm thi đua của mỗi lớp ở Việt Nam
"Hừ." Mã Chí Phong nặng nề hừ một tiếng.
"Chắc là các ngươi không biết vừa nãy Lí Khoái Lai ở văn phòng bị tổ trưởng cấp xem như là cháu trai mà giáo huấn cho một trận nên thân đâu. Hehehe." Ngô Đại Bàng đắc ý cười. Dám đắc tội với hắn, chắc chắn sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.
Mã Chí Phong nhìn bộ dáng nghênh nghênh ngang ngang của Ngô Đại Bàng, tức giận phun một ngụm nước bọt xuống đất.
Lúc này, Chu Thành Thắng gọi một nam sinh cùng cậu đi đổ rác, mắt Mã Chí Phong liền sáng lên, vội vàng gọi Chu Thành Liệt qua: "Lớp trưởng, để chúng tôi đi đổ cho."
Khi đó, dường như có ánh mặt trời chiếu qua người Mã Chí Phong, lộ ra một vẻ tràn đầy sức sống đến khó tả của tuổi trẻ.
"Được" Chu Thành Thắng lại ngạc nhiên liếc nhìn Mã Chí Phong. Vừa rồi Chu Thành Thắng nghĩ lúc dọn vệ sinh khu công cộng cậu ta sẽ lại gây ra việc gì đó, nhưng tới tận bây giờ, cũng không phát sinh bất cứ phiền phức gì. Hôm nay Mã Chí Phong làm sao thế nhỉ, hình như có chút thay đổi rồi.
Mã Chí Phong cùng Chu Thành Liệt xách thùng rác đi về phía trước, vừa rồi lúc bọn họ dọn dẹp vệ sinh, thì thấy đám học sinh lớp 1 cũng đang dọn dẹp ở khu vực này.
Chu Thành Liệt quan sát xung quanh không có ai mới tức giận nói: "Thật bất công mà, tại sao mà khu dọn dẹp của lớp chúng ta lại nhiều hơn hẳn cái lớp 1 kia chứ."
Mã Chí Phong chỉ cười lạnh, không nói gì, đem thùng rác lật xuống, toàn bộ rác đều rơi trên mặt đất.
"A.."
Chu Thành Liệt nhìn rác trên mặt đất không kìm được thốt lên.
"Tên ngốc kia, còn đứng ở đó làm gì?" Mã Chí Phong thấy Chu Thành Liệt còn đứng ngây ngốc ở đó, vội vàng kéo cậu chạy đi.
"Cái, cái này.. sẽ không gây ra phiền phức gì chứ?" Chu Thành Liệt lo lắng. Tuy nói gần đó không có người của lớp 1 sơ trung nhưng nếu để chuyện này lộ ra thì không biết sẽ ra sao nữa?
Chu Thành Thắng thấy bọn Mã Chí Phong trở về nhanh như vậy, không khỏi vui mừng nở nụ cười: "Mã Chí Phong, biểu hiện hôm nay của cậu không tồi nha, làm việc cũng không còn trì hoãn nữa rồi."
Xem ra, Mã Chí Phong hôm nay thật sự không muốn gây sự gì cả.
"Được rồi, cậu đừng có dùng giọng quan lớn đó nói chuyện với tôi, cậu chẳng qua cũng chỉ là lớp trưởng thôi, có gì ghê gớm đâu chứ." Cũng không biết vì sao, Mã Chí Phong không quen nhìn sắc mặt của Chu Thành Thắng, luôn dùng giọng điệu lớp trưởng để nói chuyện với cậu ta.
Nhưng cũng bởi vì Chu Thành Thắng biết cách thu phục lòng người, cho nên trong lớp cũng không ít học sinh nghe lời cậu ta.
Lúc Lí Khoái Lai đến khu vệ sinh lớp mình, thấy việc dọn dẹp cũng gần hoàn thành, liền âm thầm gật đầu.
Khi thấy cũng gần hết giờ, Lí Khoái Lai cho đám học sinh nghỉ ngơi một lát, rồi quay lại lớp thu dọn đồ đạc về nhà, buổi chiều quay lại trường, đúng giờ sẽ khai giảng tiết học đầu tiên.
* * *
Lúc Lí Khoái Lai về đến trước cửa ký túc xá, Tống Hiểu Phương đang lái chiếc xe "Đại dương" màu đỏ kiểu dáng dành cho con gái quay về. Cô là giáo viên bộ môn, buổi sáng không cần lên lớp, vậy nên đã tranh thủ xuống mấy cửa hàng dưới trấn mua đồ ăn về trước cả rồi.
Vì Lí Khoái Lai phải vội lo việc cơm nước cho buổi trưa, nên cũng không chào hỏi qua Tống Hiểu Phương mà đi thẳng vào ký túc xá luôn.
Tống Hiểu Phương vốn nghĩ mình có dạy âm nhạc ở lớp 4 sơ trung nên mới muốn tới chào hỏi Lí Khoái Lai, nhưng đối phương không gọi, cô cũng lười không thèm gọi đối phương.
Bố cô là cán bộ lãnh đạo của huyện, nên ở cô có một sự kiêu kỳ rất khó tả. Trên đời này, chỉ có người khác lấy lòng cô, chứ làm gì có chuyện cô đi lấy lòng người khác?
Tuy rằng Lí Khoái Lai trông cũng khá đẹp trai, nhưng bố cô cũng từng nói rằng nền tảng gia đình mới là thứ quan trọng nhất, cho nên cô vẫn luôn dùng cách nhìn đó để đánh giá và làm quen với người khác.
Hứ, tiểu thư tôi đây mới là người không thèm để ý đến tiên tiểu tử nghèo nhà anh! Tống Hiểu Phương thầm nghĩ trong lòng.
Lí Khoái Lai làm chủ nhiệm của lớp 4 sơ trung, đã trở thành đề tài nói chuyện sau mỗi bữa ăn của Trường trung học Lĩnh Thủy. Có một số người còn đồn rằng, bởi vì xuất thân của Lí Khoái Lai không tốt, nhà lại ở nông thôn, nên chỉ có thể tiếp nhận loại việc xui xẻo như là làm chủ nhiệm của cái lớp 4 nghịch ngợm kia thôi.
Dạo này thời tiết khá oi bức, Tống Hiểu Phương cũng không đóng cửa ký túc xá mà để mở cho thoáng khí khi nấu ăn để phòng bếp khỏi bị ngợp.
Lúc Lí Khoái Lai ở trong ký túc xá gọi điện thoại, Tống Hiểu Phương ở phòng bên cạnh đều nghe được: "Chú Phù phải không? Cháu muốn mượn xe máy của chú để xuống trấn mua ít đồ ăn, không biết có tiện không ạ?"
Lí Khoái Lai vốn định nấu mì gói ăn trưa, nhưng chợt phát hiện ra chẳng còn gói nào trong phòng, nên tính xuống trấn mua ít rau và một thùng mì ăn liền.
"Được, cậu qua đây lấy xe đi." Phù Huy trả lời.
Đến khu chợ náo nhiệt của thị trấn, Lí Khoái Lai híp mắt lại âm thầm cảm nhận bầu không khí đã rất lâu rồi..
Cuộc sống của mọi người nơi đây ngày càng khấm khá hơn, không ít nông dân từ dưới thôn chạy xe lên đây xách theo rất nhiều cá, tôm, thịt, trên mặt nở nụ cười đầy hạnh phúc.
Theo thói quen, Lí Khoái Lai đi đến quầy thịt lợn sạp thứ ba bên phải đường. Một người đàn ông trung niên mặt đầy dữ tợn ngồi trong sạp hàng, chỉ vào đứa con trai bên cạnh mà mắng: "Học kỳ này, nếu mày còn không cố gắng học hành là tao sẽ mặc kệ mày luôn, tốt nghiệp sơ trung xong thì qua đây phụ tao bán thịt."
"Ba không phải là muốn có một đứa làm công miễn phí cho mình sao? Con không học nữa, qua đây giúp ba luôn cho rồi." Cậu bé ngẩng đầu, bướng bỉnh đáp lại.
"Mày còn dám cãi lại? Có tin tao đánh mày không hả?" Người đàn ông trung niên giơ cao tay phải lên, nhưng cuối cùng lại không đánh xuống.
Lí Khoái Lai nhìn thấy vậy khẽ lắc đầu, khuyên nhủ: "Anh Dương, anh đừng nói chuyện với mấy đứa nhỏ như vậy."
"Mày là ai?" người đàn ông trung niên ngẩng đầu lấy làm lạ mà nhìn Lí Khoái Lai, nghĩ không ra rốt cuộc đã gặp tên này ở đâu. Nhưng mà đối phương lại gọi hắn như thế, cứ như là đã quen biết vậy.
"Thầy Lý?" cậu nhóc nhìn Lí Khoái Lai, có chút kích động kêu lên.
Cậu ta là Dương Hoa Uy, học sinh của lớp 4. Hôm nay Lí Khoái Lai vì học sinh lớp 4 mà bị tổ trưởng cấp giáo huấn cho một trận, ai ai cũng cảm động trong lòng, cảm thấy Lí Khoái Lai rất đặc biệt.
"Hắn là giáo viên?" Dương Thịnh hoài nghi nhìn Lí Khoái Lai, một người khá đẹp trai, trông chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi.
"Tôi là Lí Khoái Lai, là giáo viên vừa mới tốt nghiệp về dạy ở Trường trung học Lĩnh Thủy, hiện tại là chủ nhiệm lớp của Hoa Uy." Lí Khoái Lai giải thích.
"Ồ, hóa ra là thầy Lý à, thất lễ rồi, thất lễ rồi." Dương Thịnh đưa tay ra bắt tay với Lí Khoái Lai.
Vừa chạm vào tay đối phương, Lí Khoái Lai liền cảm giác được một đống dầu mỡ mà không khỏi cười khổ.
"Thật xin lỗi, thầy Lý." Dương Thịnh lúc này mới phát hiện tay mình đầy mỡ heo, vội vàng tìm khăn tay nhưng lại không thấy đâu, chỉ đành ngại ngùng mà đem hai tay chùi đại lên đùi.
Dương Hoa Uy nén giận nói: "Ba sao lại bất cẩn như vậy chứ, làm dơ cả tay của thầy Lý rồi."
"Tất cả đều là tại mày." Dương Thịnh nghiêm mặt với Dương Hoa Uy.
"Sao lại tại con chứ?" Dương Hoa Uy ngạc nhiên.
"Chắc chắn là thầy Lý qua đây để báo cáo với tao chuyện xấu mà mày làm ở trường." Dương Thịnh tức giận trừng mắt nhìn Dương Hoa Uy, rồi lại quay đầu qua Lí Khoái Lai cười nói, "Thầy Lý, Hoa Uy nhà tôi nhiều khi không biết nghe lời, có gì mong thầy thông cảm cho. Nếu mà nó không chịu nghe lời thì thầy cứ việc đánh, đừng đánh chết là được."
"Thầy Lý chắc chắn sẽ bị lãnh đạo mắng cho coi." Mã Chí Đông lo lắng nói với Mã Chí Phong.
Mã Chí Phong không nói gì thêm, ngẩng đầu nói với Chu Thành Thắng ở phía trước: "Cậu còn lề mề cái gì thế? Thầy Lý không phải vừa kêu mọi người đến khu vực công cộng dọn vệ sinh sao? Sao vẫn còn chưa đi nữa?"
"Mọi người nhanh chân lên đi." Chu Thành Thắng lớn tiếng kêu các bạn học trong lớp, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên và lạ lẫm: Tên Mã Chí Phong làm sao thế không biết, trước nay chưa từng thấy cậu ta tích cực đi lao động như vậy.
Không đúng, vừa nãy cậu ta tích cực đi lấy sách, đã gây ra chuyện như vậy. Bây giờ lại tích cực bảo mọi người đi dọn vệ sinh, có khi nào lại xảy ra chuyện gì nữa không.. Chu Thành Thắng lo lắng.
Ở khu vực vệ sinh công cộng của lớp 4, đám học sinh vừa dọn dẹp, vừa khẽ xì xào nghị luận với nhau chuyện xảy ra vừa rồi.
Đối với chủ nhiệm lớp mới tới hiện tại, bọn họ đều cảm thấy thầy hoàn toàn khác với các giáo viên trước đây. Chuyện Ngô Đại Bàng kiên quyết đòi thu lại sách giáo khoa vừa rồi cũng khiến bọn họ nhận ra Lí Khoái Lai thực sự không muốn để cho bọn họ chịu thiệt, điều này khiến cho mọi người có chút cảm động.
Trong khi tất cả đang dọn vệ sinh ở khu vực công cộng, Ngô Đại Bàng lại nghênh ngang đi qua. "Các ngươi phải dọn dẹp cho sạch sẽ vào, nếu như không sạch, sẽ bị trừ điểm song ưu* đó. Nhưng mà đối với lớp các ngươi mà nói thì điểm song ưu này chắc chắn là thấp nhất toàn trường rồi."
*điểm song ưu: Có thể hiểu như là điểm thi đua của mỗi lớp ở Việt Nam
"Hừ." Mã Chí Phong nặng nề hừ một tiếng.
"Chắc là các ngươi không biết vừa nãy Lí Khoái Lai ở văn phòng bị tổ trưởng cấp xem như là cháu trai mà giáo huấn cho một trận nên thân đâu. Hehehe." Ngô Đại Bàng đắc ý cười. Dám đắc tội với hắn, chắc chắn sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.
Mã Chí Phong nhìn bộ dáng nghênh nghênh ngang ngang của Ngô Đại Bàng, tức giận phun một ngụm nước bọt xuống đất.
Lúc này, Chu Thành Thắng gọi một nam sinh cùng cậu đi đổ rác, mắt Mã Chí Phong liền sáng lên, vội vàng gọi Chu Thành Liệt qua: "Lớp trưởng, để chúng tôi đi đổ cho."
Khi đó, dường như có ánh mặt trời chiếu qua người Mã Chí Phong, lộ ra một vẻ tràn đầy sức sống đến khó tả của tuổi trẻ.
"Được" Chu Thành Thắng lại ngạc nhiên liếc nhìn Mã Chí Phong. Vừa rồi Chu Thành Thắng nghĩ lúc dọn vệ sinh khu công cộng cậu ta sẽ lại gây ra việc gì đó, nhưng tới tận bây giờ, cũng không phát sinh bất cứ phiền phức gì. Hôm nay Mã Chí Phong làm sao thế nhỉ, hình như có chút thay đổi rồi.
Mã Chí Phong cùng Chu Thành Liệt xách thùng rác đi về phía trước, vừa rồi lúc bọn họ dọn dẹp vệ sinh, thì thấy đám học sinh lớp 1 cũng đang dọn dẹp ở khu vực này.
Chu Thành Liệt quan sát xung quanh không có ai mới tức giận nói: "Thật bất công mà, tại sao mà khu dọn dẹp của lớp chúng ta lại nhiều hơn hẳn cái lớp 1 kia chứ."
Mã Chí Phong chỉ cười lạnh, không nói gì, đem thùng rác lật xuống, toàn bộ rác đều rơi trên mặt đất.
"A.."
Chu Thành Liệt nhìn rác trên mặt đất không kìm được thốt lên.
"Tên ngốc kia, còn đứng ở đó làm gì?" Mã Chí Phong thấy Chu Thành Liệt còn đứng ngây ngốc ở đó, vội vàng kéo cậu chạy đi.
"Cái, cái này.. sẽ không gây ra phiền phức gì chứ?" Chu Thành Liệt lo lắng. Tuy nói gần đó không có người của lớp 1 sơ trung nhưng nếu để chuyện này lộ ra thì không biết sẽ ra sao nữa?
Chu Thành Thắng thấy bọn Mã Chí Phong trở về nhanh như vậy, không khỏi vui mừng nở nụ cười: "Mã Chí Phong, biểu hiện hôm nay của cậu không tồi nha, làm việc cũng không còn trì hoãn nữa rồi."
Xem ra, Mã Chí Phong hôm nay thật sự không muốn gây sự gì cả.
"Được rồi, cậu đừng có dùng giọng quan lớn đó nói chuyện với tôi, cậu chẳng qua cũng chỉ là lớp trưởng thôi, có gì ghê gớm đâu chứ." Cũng không biết vì sao, Mã Chí Phong không quen nhìn sắc mặt của Chu Thành Thắng, luôn dùng giọng điệu lớp trưởng để nói chuyện với cậu ta.
Nhưng cũng bởi vì Chu Thành Thắng biết cách thu phục lòng người, cho nên trong lớp cũng không ít học sinh nghe lời cậu ta.
Lúc Lí Khoái Lai đến khu vệ sinh lớp mình, thấy việc dọn dẹp cũng gần hoàn thành, liền âm thầm gật đầu.
Khi thấy cũng gần hết giờ, Lí Khoái Lai cho đám học sinh nghỉ ngơi một lát, rồi quay lại lớp thu dọn đồ đạc về nhà, buổi chiều quay lại trường, đúng giờ sẽ khai giảng tiết học đầu tiên.
* * *
Lúc Lí Khoái Lai về đến trước cửa ký túc xá, Tống Hiểu Phương đang lái chiếc xe "Đại dương" màu đỏ kiểu dáng dành cho con gái quay về. Cô là giáo viên bộ môn, buổi sáng không cần lên lớp, vậy nên đã tranh thủ xuống mấy cửa hàng dưới trấn mua đồ ăn về trước cả rồi.
Vì Lí Khoái Lai phải vội lo việc cơm nước cho buổi trưa, nên cũng không chào hỏi qua Tống Hiểu Phương mà đi thẳng vào ký túc xá luôn.
Tống Hiểu Phương vốn nghĩ mình có dạy âm nhạc ở lớp 4 sơ trung nên mới muốn tới chào hỏi Lí Khoái Lai, nhưng đối phương không gọi, cô cũng lười không thèm gọi đối phương.
Bố cô là cán bộ lãnh đạo của huyện, nên ở cô có một sự kiêu kỳ rất khó tả. Trên đời này, chỉ có người khác lấy lòng cô, chứ làm gì có chuyện cô đi lấy lòng người khác?
Tuy rằng Lí Khoái Lai trông cũng khá đẹp trai, nhưng bố cô cũng từng nói rằng nền tảng gia đình mới là thứ quan trọng nhất, cho nên cô vẫn luôn dùng cách nhìn đó để đánh giá và làm quen với người khác.
Hứ, tiểu thư tôi đây mới là người không thèm để ý đến tiên tiểu tử nghèo nhà anh! Tống Hiểu Phương thầm nghĩ trong lòng.
Lí Khoái Lai làm chủ nhiệm của lớp 4 sơ trung, đã trở thành đề tài nói chuyện sau mỗi bữa ăn của Trường trung học Lĩnh Thủy. Có một số người còn đồn rằng, bởi vì xuất thân của Lí Khoái Lai không tốt, nhà lại ở nông thôn, nên chỉ có thể tiếp nhận loại việc xui xẻo như là làm chủ nhiệm của cái lớp 4 nghịch ngợm kia thôi.
Dạo này thời tiết khá oi bức, Tống Hiểu Phương cũng không đóng cửa ký túc xá mà để mở cho thoáng khí khi nấu ăn để phòng bếp khỏi bị ngợp.
Lúc Lí Khoái Lai ở trong ký túc xá gọi điện thoại, Tống Hiểu Phương ở phòng bên cạnh đều nghe được: "Chú Phù phải không? Cháu muốn mượn xe máy của chú để xuống trấn mua ít đồ ăn, không biết có tiện không ạ?"
Lí Khoái Lai vốn định nấu mì gói ăn trưa, nhưng chợt phát hiện ra chẳng còn gói nào trong phòng, nên tính xuống trấn mua ít rau và một thùng mì ăn liền.
"Được, cậu qua đây lấy xe đi." Phù Huy trả lời.
Đến khu chợ náo nhiệt của thị trấn, Lí Khoái Lai híp mắt lại âm thầm cảm nhận bầu không khí đã rất lâu rồi..
Cuộc sống của mọi người nơi đây ngày càng khấm khá hơn, không ít nông dân từ dưới thôn chạy xe lên đây xách theo rất nhiều cá, tôm, thịt, trên mặt nở nụ cười đầy hạnh phúc.
Theo thói quen, Lí Khoái Lai đi đến quầy thịt lợn sạp thứ ba bên phải đường. Một người đàn ông trung niên mặt đầy dữ tợn ngồi trong sạp hàng, chỉ vào đứa con trai bên cạnh mà mắng: "Học kỳ này, nếu mày còn không cố gắng học hành là tao sẽ mặc kệ mày luôn, tốt nghiệp sơ trung xong thì qua đây phụ tao bán thịt."
"Ba không phải là muốn có một đứa làm công miễn phí cho mình sao? Con không học nữa, qua đây giúp ba luôn cho rồi." Cậu bé ngẩng đầu, bướng bỉnh đáp lại.
"Mày còn dám cãi lại? Có tin tao đánh mày không hả?" Người đàn ông trung niên giơ cao tay phải lên, nhưng cuối cùng lại không đánh xuống.
Lí Khoái Lai nhìn thấy vậy khẽ lắc đầu, khuyên nhủ: "Anh Dương, anh đừng nói chuyện với mấy đứa nhỏ như vậy."
"Mày là ai?" người đàn ông trung niên ngẩng đầu lấy làm lạ mà nhìn Lí Khoái Lai, nghĩ không ra rốt cuộc đã gặp tên này ở đâu. Nhưng mà đối phương lại gọi hắn như thế, cứ như là đã quen biết vậy.
"Thầy Lý?" cậu nhóc nhìn Lí Khoái Lai, có chút kích động kêu lên.
Cậu ta là Dương Hoa Uy, học sinh của lớp 4. Hôm nay Lí Khoái Lai vì học sinh lớp 4 mà bị tổ trưởng cấp giáo huấn cho một trận, ai ai cũng cảm động trong lòng, cảm thấy Lí Khoái Lai rất đặc biệt.
"Hắn là giáo viên?" Dương Thịnh hoài nghi nhìn Lí Khoái Lai, một người khá đẹp trai, trông chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi.
"Tôi là Lí Khoái Lai, là giáo viên vừa mới tốt nghiệp về dạy ở Trường trung học Lĩnh Thủy, hiện tại là chủ nhiệm lớp của Hoa Uy." Lí Khoái Lai giải thích.
"Ồ, hóa ra là thầy Lý à, thất lễ rồi, thất lễ rồi." Dương Thịnh đưa tay ra bắt tay với Lí Khoái Lai.
Vừa chạm vào tay đối phương, Lí Khoái Lai liền cảm giác được một đống dầu mỡ mà không khỏi cười khổ.
"Thật xin lỗi, thầy Lý." Dương Thịnh lúc này mới phát hiện tay mình đầy mỡ heo, vội vàng tìm khăn tay nhưng lại không thấy đâu, chỉ đành ngại ngùng mà đem hai tay chùi đại lên đùi.
Dương Hoa Uy nén giận nói: "Ba sao lại bất cẩn như vậy chứ, làm dơ cả tay của thầy Lý rồi."
"Tất cả đều là tại mày." Dương Thịnh nghiêm mặt với Dương Hoa Uy.
"Sao lại tại con chứ?" Dương Hoa Uy ngạc nhiên.
"Chắc chắn là thầy Lý qua đây để báo cáo với tao chuyện xấu mà mày làm ở trường." Dương Thịnh tức giận trừng mắt nhìn Dương Hoa Uy, rồi lại quay đầu qua Lí Khoái Lai cười nói, "Thầy Lý, Hoa Uy nhà tôi nhiều khi không biết nghe lời, có gì mong thầy thông cảm cho. Nếu mà nó không chịu nghe lời thì thầy cứ việc đánh, đừng đánh chết là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.