Chương 64: Hướng Kinh
Thính Lan Bản Tôn
05/03/2023
Đi xuống lầu, vào xe, tôi dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Mới vừa rồi dùng An thần phù cứu người, lại dùng tiếp Ngũ lôi trấn linh phù phong ấn ngọc khôi tiên, thao tác không ngừng, giờ đầu tôi như sắp nứt, đau đến mức khiến tôi mồ hôi đổ lạnh ròng ròng.
Đường Tư Giai nhìn sắc mặt tôi không đúng, vội hỏi: "Thầy, thầy không sao chứ."
Tôi có nén đau nhức, nhàn nhạt nói: "Không sao."
Chị rút khăn giấy, lại gần, tỉ mì lau mồ hôi trên mặt, trên cổ tôi. Tôi không nhúc nhích, mặc cho chị lau, hai tay nắm chặt quần, cánh tay nổi đầy gân xanh, mồ hôi rơi như mưa.
Đường Tư Giai biết tôi khó chịu, chị đổi mấy cái khăn giấy, cẩn thận lau cho tôi từ mặt đến cổ. Sau khi lau xong, chị xuống xe, lấy từ cốp xe ra một chai nước đã mở nắp, đưa đến mép tôi: "Thầy, uống nước."
Tôi uống một hớp nhỏ, mở mắt ra, vô lực nhìn chị.
"A!" Chị kinh sợ hét lên một tiếng, tay run run, nước bắn cả lên người tôi.
"Thầy, mắt của thầy!" Chị giật mình nhìn tôi.
Tôi không thấy được mắt mình, đưa tay đẩy tấm che nắng.
Đường Tư Giai kịp phản ứng, giúp tôi đầy tấm che nắng ra, mở tấm gương nhỏ phía trên.
Mượn ánh sáng yếu ớt trong xe, tôi nhìn thấy mắt mình trong gương ứ máu, nhìn vô cùng dọa người.
Lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Thanh âm Đường Tư Giai run rẩy: "Thầy, mắt của thầy sao lại thế này? Liệu có sao không?"
Tôi sửng sốt một hồi, hít một hơi sâu nói với chị: "Đây là Vũ hỏa hướng kinh, khí huyết xông lên thôi. Không sao, nghỉ ngơi một đêm là được.”
Chị rưng rưng nước mắt, đau lòng nhìn tôi: "Đầu tiên là chuyện nhà tôi, sau đó lại là chuyện anh họ, mấy ngày nay thầy đều không có thời gian nghỉ ngơi. Đều là nhà chúng tôi liên lụy thầy..." Tôi nhắm mắt lại: "Đừng nói như vậy, đi về thôi."
Chị nén nước mắt gật gật đầu: "Được."
Vũ hỏa hướng kinh xuất hiện khi luyện công tẩu hỏa nhập ma, hậu quả có lớn cũng có nhỏ. Hậu quả này của tôi, rõ ràng là rất lớn, thật may hôm nay chỉ dùng hai quyết trấn linh phù, nếu là ba...
Sợ là..
Có điều, đổi góc nhìn khác, tình huống này cũng có chút vi diệu.
Mấy ngày trước ở mộ tổ Đường gia, tôi ví đối phó với sát linh hồng y, trước dùng Khí tu phù, sau lại dùng đến thần, không lâu sau liền ngất đi. Khi tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt, thiếu điều bóp nát tay Đường Tư Giai.
Hôm nay vừa dùng An thần phù, lại dùng Ngũ lồi trấn linh phù, so về tiêu hao nội công, hai lần cũng không khác biệt lắm, nhưng tôi lại không ngất đi, mà đầu hôm nay cũng đau nhẹ hơn.
Cái này có phải đang chứng minh, nội công càng dùng càng mạnh lên, càng dùng càng tinh thuần?
Nếu là như vậy, khó chịu một chút cũng đáng.
Suy nghĩ một lúc, tôi đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, một cỗ huyết khí chợt dâng lên.
"Dừng xe!" Tôi vội vàng nói.
Đường Tư Giai sợ hết hồn, vội vàng dừng lại: "Thầy, sao thế?"
Tôi không có thời gian giải thích, mở cửa xe lăn xuống, oa một tiếng, phun ra một búng máu lạnh như băng.
Đường Tư Giai vội vàng xuống xe, chạy tới ôm lấy tôi: "Thầy! Thầy!"
Trước một tôi một màu đỏ máu, ngực đau nhói từng cơn, thở hổn hển.
"Thầy bị sao thế? Bị sao thế này?" Đường Tư Giai sợ quá khóc lên: "Thầy, thầy ..." Thật lâu sau tôi mới hồi lại, chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, nhưng đầu không đau nữa. Xem ra búng máu này nên sớm phun ra mới phải. Sớm biết thì cần gì chịu khổ này.
Tôi cật lực ngồi dậy từ ngực chị, lau máu bên miệng, cười một tiếng với chị: "Không sao, phun ra là được."
Chị chảy nước mắt ôm tôi vào lòng, lớn tiếng khóc.
Tôi ngẩn ra: "Ai, chị..."
"Thầy dọa chết tôi rồi!" Chị khóc nói: "Tôi cho là thầy...."
Chị lại ôm chặt hơn.
Lúc này tôi thấy, trên người chị thật ấm áp.
Hai nhân viên an ninh nghe được tiếng khóc, vội chạy tới, một người còn vừa chạy vừa nói trong bộ đàm: "Bãi đỗ xe số 9 xảy ra chuyện, nhanh tới tiếp viện! Mau!"
Bọn họ chạy đến bên chúng tôi, hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì rồi?"
Đường Tư Giai thấy có người tới, lúc này mới dừng khóc, lau nước mắt, đỡ tôi đứng dậy, nói với hai người kia: "Không sao, em trai tôi mới hộc máu, tôi sợ quá mới khóc..."
"Có cần gọi cấp cứu không?" Nhân viên an ninh hỏi.
"Không cần, chúng tôi có xe, cảm ơn các anh." Chị nuốt nước mắt đỡ tôi lên xe, đóng cửa xe lại, lại nói xin lỗi với an ninh, lại mở cửa xe lần nữa, tiếp tục lái xe đi.
Mới vừa rồi dùng An thần phù cứu người, lại dùng tiếp Ngũ lôi trấn linh phù phong ấn ngọc khôi tiên, thao tác không ngừng, giờ đầu tôi như sắp nứt, đau đến mức khiến tôi mồ hôi đổ lạnh ròng ròng.
Đường Tư Giai nhìn sắc mặt tôi không đúng, vội hỏi: "Thầy, thầy không sao chứ."
Tôi có nén đau nhức, nhàn nhạt nói: "Không sao."
Chị rút khăn giấy, lại gần, tỉ mì lau mồ hôi trên mặt, trên cổ tôi. Tôi không nhúc nhích, mặc cho chị lau, hai tay nắm chặt quần, cánh tay nổi đầy gân xanh, mồ hôi rơi như mưa.
Đường Tư Giai biết tôi khó chịu, chị đổi mấy cái khăn giấy, cẩn thận lau cho tôi từ mặt đến cổ. Sau khi lau xong, chị xuống xe, lấy từ cốp xe ra một chai nước đã mở nắp, đưa đến mép tôi: "Thầy, uống nước."
Tôi uống một hớp nhỏ, mở mắt ra, vô lực nhìn chị.
"A!" Chị kinh sợ hét lên một tiếng, tay run run, nước bắn cả lên người tôi.
"Thầy, mắt của thầy!" Chị giật mình nhìn tôi.
Tôi không thấy được mắt mình, đưa tay đẩy tấm che nắng.
Đường Tư Giai kịp phản ứng, giúp tôi đầy tấm che nắng ra, mở tấm gương nhỏ phía trên.
Mượn ánh sáng yếu ớt trong xe, tôi nhìn thấy mắt mình trong gương ứ máu, nhìn vô cùng dọa người.
Lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Thanh âm Đường Tư Giai run rẩy: "Thầy, mắt của thầy sao lại thế này? Liệu có sao không?"
Tôi sửng sốt một hồi, hít một hơi sâu nói với chị: "Đây là Vũ hỏa hướng kinh, khí huyết xông lên thôi. Không sao, nghỉ ngơi một đêm là được.”
Chị rưng rưng nước mắt, đau lòng nhìn tôi: "Đầu tiên là chuyện nhà tôi, sau đó lại là chuyện anh họ, mấy ngày nay thầy đều không có thời gian nghỉ ngơi. Đều là nhà chúng tôi liên lụy thầy..." Tôi nhắm mắt lại: "Đừng nói như vậy, đi về thôi."
Chị nén nước mắt gật gật đầu: "Được."
Vũ hỏa hướng kinh xuất hiện khi luyện công tẩu hỏa nhập ma, hậu quả có lớn cũng có nhỏ. Hậu quả này của tôi, rõ ràng là rất lớn, thật may hôm nay chỉ dùng hai quyết trấn linh phù, nếu là ba...
Sợ là..
Có điều, đổi góc nhìn khác, tình huống này cũng có chút vi diệu.
Mấy ngày trước ở mộ tổ Đường gia, tôi ví đối phó với sát linh hồng y, trước dùng Khí tu phù, sau lại dùng đến thần, không lâu sau liền ngất đi. Khi tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt, thiếu điều bóp nát tay Đường Tư Giai.
Hôm nay vừa dùng An thần phù, lại dùng Ngũ lồi trấn linh phù, so về tiêu hao nội công, hai lần cũng không khác biệt lắm, nhưng tôi lại không ngất đi, mà đầu hôm nay cũng đau nhẹ hơn.
Cái này có phải đang chứng minh, nội công càng dùng càng mạnh lên, càng dùng càng tinh thuần?
Nếu là như vậy, khó chịu một chút cũng đáng.
Suy nghĩ một lúc, tôi đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, một cỗ huyết khí chợt dâng lên.
"Dừng xe!" Tôi vội vàng nói.
Đường Tư Giai sợ hết hồn, vội vàng dừng lại: "Thầy, sao thế?"
Tôi không có thời gian giải thích, mở cửa xe lăn xuống, oa một tiếng, phun ra một búng máu lạnh như băng.
Đường Tư Giai vội vàng xuống xe, chạy tới ôm lấy tôi: "Thầy! Thầy!"
Trước một tôi một màu đỏ máu, ngực đau nhói từng cơn, thở hổn hển.
"Thầy bị sao thế? Bị sao thế này?" Đường Tư Giai sợ quá khóc lên: "Thầy, thầy ..." Thật lâu sau tôi mới hồi lại, chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, nhưng đầu không đau nữa. Xem ra búng máu này nên sớm phun ra mới phải. Sớm biết thì cần gì chịu khổ này.
Tôi cật lực ngồi dậy từ ngực chị, lau máu bên miệng, cười một tiếng với chị: "Không sao, phun ra là được."
Chị chảy nước mắt ôm tôi vào lòng, lớn tiếng khóc.
Tôi ngẩn ra: "Ai, chị..."
"Thầy dọa chết tôi rồi!" Chị khóc nói: "Tôi cho là thầy...."
Chị lại ôm chặt hơn.
Lúc này tôi thấy, trên người chị thật ấm áp.
Hai nhân viên an ninh nghe được tiếng khóc, vội chạy tới, một người còn vừa chạy vừa nói trong bộ đàm: "Bãi đỗ xe số 9 xảy ra chuyện, nhanh tới tiếp viện! Mau!"
Bọn họ chạy đến bên chúng tôi, hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì rồi?"
Đường Tư Giai thấy có người tới, lúc này mới dừng khóc, lau nước mắt, đỡ tôi đứng dậy, nói với hai người kia: "Không sao, em trai tôi mới hộc máu, tôi sợ quá mới khóc..."
"Có cần gọi cấp cứu không?" Nhân viên an ninh hỏi.
"Không cần, chúng tôi có xe, cảm ơn các anh." Chị nuốt nước mắt đỡ tôi lên xe, đóng cửa xe lại, lại nói xin lỗi với an ninh, lại mở cửa xe lần nữa, tiếp tục lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.