Chương 63:
Thính Lan Bản Tôn
05/03/2023
"Cũng có thể nói như vậy." Tôi nói: "Đối với người chưa tu thành chính quả mà nói, cái chết, chính là thiên kiếp. Có ngọc khôi tiên, nó sẽ chết thay chủ nhân, tử quan phẩm có thể chết thay một hai lần, kim quang phẩm có thể chết thay mấy chục lần, cho nên có bảo bối này, đạo nhân cũng có đủ thời gian, không cần hoảng hốt vội vàng tu luyện. Đây cũng là lý do vì sao nhiều người luyện ngọc khôi, không tiếc hao tổn tinh lực trọn đời. Bởi vì chỉ cần có ngọc khôi tiên, cũng đồng nghĩa bọn họ còn thời gian, thậm chí trên một ý nghĩa nhất định khác, bọn họ còn có thể trường sinh bất lão."
Đường Tư Giai gật gù, cảm khái nói: "Ra là như vậy ... Khó trách ...."
Triệu thổ hào nhìn chằm chằm ngọc khôi, cũng cảm khái: "Mẹ nó, tiếc rằng chỉ là một nửa thành phẩm, nếu không, ông đây cũng giàu rồi ..."
"Khối ngọc này rõ ràng đã hút đi rất nhiều tà khí, tôi không nhìn được nó đã độ qua bao nhiêu năm, nhưng ít nhất đã hút huyết khí của cả chục người, cho nên một khi đã chạm đến nó, nó sẽ trở nên vô cùng tà khí." Tôi nhàn nhạt nói: "Những hình ảnh quỷ dị hai người mới nhìn thấy trong phòng ngủ, đều là những người đàn ông đã bị nó hút sạch nguyên khí mà chết. Ngọc khôi tiên này đã thành hình, chỉ là hấp thu tà khí quá nhiều, nên không dám lộ ra hình dáng, hơn nữa cũng chỉ mở được một con mắt."
Tôi nhìn Triệu thổ hào: "May cho anh phúc lớn mệnh lớn, sát khí cũng lớn, nếu không, trước khi trời tối anh cũng mất mạng rồi. Nhiều máu như vậy, người bình thường cũng sớm chết vì mất máu."
Anh ta hít vào một hơi lạnh, lòng còn sợ hãi gật đầu: "Đúng vậy .. mạng tôi đúng là lớn..."
Đường Tư Giai nhìn tôi: "Thầy, vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Ngọc khôi tiên rất khó dây." Tôi cũng thấy nhức đầu: "Vật này không phải quỷ, không phải sát, cũng không phải tà linh, tôi cũng không biết nên định nghĩa nó thế nào. Một linh thể, nếu không có cách định nghĩa, như vậy bốc thuốc cũng không đúng bệnh, tôi cần chút thời gian, nghĩ cho kỹ."
"Thiếu gia đừng thế, nếu cậu muốn nghĩ mấy ngày liền, không phải tôi cũng chết hẳn rồi sao?" Triệu thổ hào vẻ mặt như đưa đám: "Cậu phải nhanh lên, con yêu tinh này quá tà môn. Hôm nay cô ta thoải mái đủ rồi, nhỡ đâu ngày mai cô ta trở lại, muốn ép khô tôi thì sao? Cậu không thể thấy chết không cứu được!"
"Bây giờ cô ta đã thành hình, anh chỉ cần không ngủ, cô ta cũng không kéo được anh vào giấc mộng, đoạt huyết khí của anh được." Tôi nói: "Ngũ lôi trấn linh phù hẳn có thể phong ấn được cô ta một hai ngày, bắt đầu từ bây giờ, anh nhất định không được ngủ, chờ tôi nghĩ ra cách, lại tới cứu anh."
"A?" Triệu thổ hào ngơ người.
"Nhớ đấy, nhất định không được ngủ!" Tôi dặn lại một lần, quay đầu nhìn Đường Tư Giai: "Chúng ta đi thôi."
"Ừm." Đường Tư Giai gật gật đầu.
Triệu thổ hào đi theo: "Thiếu gia ... không phải ... cậu xem ... tôi thế này..."
"Nhớ lời thầy, nhất định không được ngủ." Đường Tư Giai cũng dặn dò anh ta.
Triệu thổ hào khóc không ra nước mắt: "Hai người đi thật à? Để tôi ở lại một mình với con yêu tinh này à?"
"Chớ nói cô ta là yêu tinh, cô ta không thích nghe đâu." Tôi nhìn ngọc khôi, xoay người ra cửa.
Đường Tư Giai đi theo tôi.
"Aizz, thiếu gia, cậu chờ chút!" Triệu thổ hào đỡ eo, bước chân tập tễnh đuổi kịp chúng tôi: "Cái này, tôi nên đưa cậu bao nhiêu tiền thì được."
"Cái này để nói sau, tôi còn không chắc có nghĩ được cách không." tôi nói
Triệu thổ hào ngây ngẩn.
Tôi nhìn Đường Tư Giai: "Đi thôi."
Đường Tư Giai gật đầu: "Ừ!"
Chị mở cửa cho tôi, còn an ủi Triệu thổ hảo: "Anh họ, anh yên tâm, thầy sẽ có cách, nhớ, không được ngủ."
Nói xong, chị đuổi theo tôi vào thang máy.
Triệu thổ hào làm biểu cảm đáng thương nhìn chúng tôi: "Hai người phải nhanh quay lại đấy, nếu muộn, có khi tôi cũng xong đời rồi ..."
Tôi gật gật đầu, đưa tay chuẩn bị ấn nút.
Lúc này, cô gái kia lại xuất hiện.
Cô ta đứng sau lưng Triệu thổ hào, khuôn mặt một mảnh mơ hồ, chỉ mở một con mắt, cười với tôi.
Nụ cười kia, như khiến người ta tắm trong gió xuân.
Tôi tỉnh rụi nhìn cô ta, ấn nút.
Đường Tư Giai gật gù, cảm khái nói: "Ra là như vậy ... Khó trách ...."
Triệu thổ hào nhìn chằm chằm ngọc khôi, cũng cảm khái: "Mẹ nó, tiếc rằng chỉ là một nửa thành phẩm, nếu không, ông đây cũng giàu rồi ..."
"Khối ngọc này rõ ràng đã hút đi rất nhiều tà khí, tôi không nhìn được nó đã độ qua bao nhiêu năm, nhưng ít nhất đã hút huyết khí của cả chục người, cho nên một khi đã chạm đến nó, nó sẽ trở nên vô cùng tà khí." Tôi nhàn nhạt nói: "Những hình ảnh quỷ dị hai người mới nhìn thấy trong phòng ngủ, đều là những người đàn ông đã bị nó hút sạch nguyên khí mà chết. Ngọc khôi tiên này đã thành hình, chỉ là hấp thu tà khí quá nhiều, nên không dám lộ ra hình dáng, hơn nữa cũng chỉ mở được một con mắt."
Tôi nhìn Triệu thổ hào: "May cho anh phúc lớn mệnh lớn, sát khí cũng lớn, nếu không, trước khi trời tối anh cũng mất mạng rồi. Nhiều máu như vậy, người bình thường cũng sớm chết vì mất máu."
Anh ta hít vào một hơi lạnh, lòng còn sợ hãi gật đầu: "Đúng vậy .. mạng tôi đúng là lớn..."
Đường Tư Giai nhìn tôi: "Thầy, vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Ngọc khôi tiên rất khó dây." Tôi cũng thấy nhức đầu: "Vật này không phải quỷ, không phải sát, cũng không phải tà linh, tôi cũng không biết nên định nghĩa nó thế nào. Một linh thể, nếu không có cách định nghĩa, như vậy bốc thuốc cũng không đúng bệnh, tôi cần chút thời gian, nghĩ cho kỹ."
"Thiếu gia đừng thế, nếu cậu muốn nghĩ mấy ngày liền, không phải tôi cũng chết hẳn rồi sao?" Triệu thổ hào vẻ mặt như đưa đám: "Cậu phải nhanh lên, con yêu tinh này quá tà môn. Hôm nay cô ta thoải mái đủ rồi, nhỡ đâu ngày mai cô ta trở lại, muốn ép khô tôi thì sao? Cậu không thể thấy chết không cứu được!"
"Bây giờ cô ta đã thành hình, anh chỉ cần không ngủ, cô ta cũng không kéo được anh vào giấc mộng, đoạt huyết khí của anh được." Tôi nói: "Ngũ lôi trấn linh phù hẳn có thể phong ấn được cô ta một hai ngày, bắt đầu từ bây giờ, anh nhất định không được ngủ, chờ tôi nghĩ ra cách, lại tới cứu anh."
"A?" Triệu thổ hào ngơ người.
"Nhớ đấy, nhất định không được ngủ!" Tôi dặn lại một lần, quay đầu nhìn Đường Tư Giai: "Chúng ta đi thôi."
"Ừm." Đường Tư Giai gật gật đầu.
Triệu thổ hào đi theo: "Thiếu gia ... không phải ... cậu xem ... tôi thế này..."
"Nhớ lời thầy, nhất định không được ngủ." Đường Tư Giai cũng dặn dò anh ta.
Triệu thổ hào khóc không ra nước mắt: "Hai người đi thật à? Để tôi ở lại một mình với con yêu tinh này à?"
"Chớ nói cô ta là yêu tinh, cô ta không thích nghe đâu." Tôi nhìn ngọc khôi, xoay người ra cửa.
Đường Tư Giai đi theo tôi.
"Aizz, thiếu gia, cậu chờ chút!" Triệu thổ hào đỡ eo, bước chân tập tễnh đuổi kịp chúng tôi: "Cái này, tôi nên đưa cậu bao nhiêu tiền thì được."
"Cái này để nói sau, tôi còn không chắc có nghĩ được cách không." tôi nói
Triệu thổ hào ngây ngẩn.
Tôi nhìn Đường Tư Giai: "Đi thôi."
Đường Tư Giai gật đầu: "Ừ!"
Chị mở cửa cho tôi, còn an ủi Triệu thổ hảo: "Anh họ, anh yên tâm, thầy sẽ có cách, nhớ, không được ngủ."
Nói xong, chị đuổi theo tôi vào thang máy.
Triệu thổ hào làm biểu cảm đáng thương nhìn chúng tôi: "Hai người phải nhanh quay lại đấy, nếu muộn, có khi tôi cũng xong đời rồi ..."
Tôi gật gật đầu, đưa tay chuẩn bị ấn nút.
Lúc này, cô gái kia lại xuất hiện.
Cô ta đứng sau lưng Triệu thổ hào, khuôn mặt một mảnh mơ hồ, chỉ mở một con mắt, cười với tôi.
Nụ cười kia, như khiến người ta tắm trong gió xuân.
Tôi tỉnh rụi nhìn cô ta, ấn nút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.