Chương 4: Ai cũng kỳ quái
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
17/10/2023
Bình thường đôi mắt ấy cũng đã đa tình, nhưng bởi vì giữ hình tượng trước mặt đám học sinh mà nó luôn mang theo sự dịu dàng, ôn nhu khiến người muốn chết chìm. Lúc này nó lại khiến người ta khi nhìn vào sẽ không muốn tỉnh lại, chỉ muốn chìm hẳn trong đó. Nhưng quả thật là ngũ quan của Khương Tình không thuộc loại phong lưu mà ngược lại rất là nhu hòa. Thiết nghĩ nếu không có đôi mắt kia, có lẽ nó là một diện mạo khiến người khăng khăng tin tưởng.
Ai biết hắn còn chưa vui đủ ở bên cạnh đã vang lên một tiếng gọi rất khẽ, rất nhu thuận: "Thầy..."
Nụ cười trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất, lúc quay lưng lại đã trở về dáng vẻ của một thầy giáo nghiêm chỉnh, đối với người vừa xuất hiện nhẹ giọng cười hỏi: "Tố Ngọc, có chuyện gì sao?"
Là một giáo viên tận tâm, cả cái lớp chỉ mới vừa đủ ba mươi người kia không có ai là hắn không nhớ mặt, gọi được tên. Đó là chưa nói đối với những học sinh vừa ngoan vừa hiền vừa hiếu học hắn lại càng khắc sâu. Ở trong cái nhìn của hắn lúc này, Ninh Tố Ngọc trước mặt là một người như vậy.
Ninh Tố Ngọc tuy không đến nổi rụt rè giống như học sinh mỗi khi nhìn thấy thầy cô nhưng cũng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thời điểm nói chuyện có nhìn hắn một cái rồi cúi đầu nói: "Thầy đừng mắng Nhan Tuyền."
"Thật ra cậu ấy rất thông minh… Chỉ là không thích học thôi."
Khương Tình khẽ nhướng mày lên nhìn cô nữ sinh trước mặt. Nói mới nhớ, hình như Thịnh Nhan Tuyền với người trước mặt này là bạn bè, còn rất thân thì phải. Cho nên thời điểm này đối phương mới nhảy ra nói giúp cho người ta. Dù hành động nghe lén này rất không được tuyên dương.
Nhưng mà thông minh... Hai chữ này có liên quan gì đến Thịnh Mộng Mộng kia chắc?
Không phải hắn xem thường đâu, mà thành tích học tập của Thịnh Nhan Tuyền thật sự quá tệ, tệ đến mức hắn mở miệng độc ác luôn.
Nói thật là hắn rất thích bầu không khí học tập ở cái vùng quê nhỏ này. Một khối chỉ có hai lớp học nhưng lại có một lớp giỏi một lớp dở. Bởi vì điều kiện thiếu thốn mà mỗi thầy cô đều phải phụ trách cả hai lớp. Tuy hắn không đến nổi bỏ bê lớp dở nhưng thật sự là không để ý bằng lớp còn lại. Thế mà ở trong cái lớp giỏi kia còn vướng mấy con sâu, hắn thật sự là nhìn không quen. Đặc biệt là nhìn không quen con sâu Mộng Mộng kia nhất. Đã học dở còn không biết sợ là gì cả.
"Em không cần nói đỡ cho em ấy. Học hay không học là quyền của em ấy, tôi chỉ dốc toàn lực để các em có thể sớm ngày thành tài mà thôi."
Ít nhất lúc này Khương Tình vẫn chưa rõ tại sao hắn phải nói nhiều với Thịnh Nhan Tuyền như vậy. Hắn chỉ cho rằng là do mấy con điểm kia quá xấu.
Nhưng Ninh Tố Ngọc cảm thấy hắn lạnh nhạt cho nên không nói gì nữa, chỉ bối rối xin phép rồi đuổi theo Thịnh Nhan Tuyền.
Thịnh Nhan Tuyền lại không biết Ninh Tố Ngọc vì mình giải bày với Khương Tình. Cô trong lòng trợn mắt dựng mày bày tỏ sự chấn kinh đối với cuộc nói chuyện vừa rồi xong đã bị Ninh Tố Ngọc đuổi kịp khi vừa đến cửa lớp.
"Nhan Tuyền!"
Âm thanh vừa ra người cũng đã đến bên cạnh.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn Ninh Tố Ngọc làn da ngâm ngâm nhưng ngũ quan thanh tú ưa nhìn hơn rất nhiều so với mình lúc này có hơi ửng hồng vì chạy quá nhanh, hồn lại muốn theo gió. Lúc này cô mới nhận ra những người xung quanh mình tính cách đều rất kỳ lạ. Ninh Tố Ngọc, cả cái người đã chơi chung với cô từ năm lớp bảy này cũng vậy.
Rõ ràng dáng vẻ của Ninh Tố Ngọc rất dịu dàng, nhưng tính cách lại hào sảng hoạt bát. Ai cũng có thể thân thiết được. Còn cô tuy thừa hưởng một đôi mắt biết cười nhưng giao tế lại rất kém. Xung quanh chẳng có mấy người bạn thân, thường xuyên lủi thủi đi về một mình. Đến mức cha mẹ cô còn bảo cũng chỉ có Ninh Tố Ngọc mới chịu chơi với cô.
Có đến mức vậy không?
Thịnh Nhan Tuyền lắc đầu xua đi ý nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, ngoài mặt lại không sao cả nói: "Cậu thích chạy quá nhỉ. Dịu dàng một chút đi."
Nói người ta mà không nhìn lại mình, hiển hình chính là đây.
Mà thật ra tính cách của Thịnh Nhan Tuyền không có đanh đá như vậy. Lúc ngồi một mình, có lẽ đến Ninh Tố Ngọc cũng cảm thấy ghen tỵ với cô.
Thịnh Nhan Tuyền ngũ quan không đến mức đẹp nhưng làn da kia trắng nõn, cùng một đôi mắt biết cười. Lúc không cười thì chính là một bông sen trắng cao lãnh. Người ngoài cảm thấy cô khó gần, Ninh Tố Ngọc lại chưa từng thôi ao ước muốn được như cô.
Ai biết hắn còn chưa vui đủ ở bên cạnh đã vang lên một tiếng gọi rất khẽ, rất nhu thuận: "Thầy..."
Nụ cười trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất, lúc quay lưng lại đã trở về dáng vẻ của một thầy giáo nghiêm chỉnh, đối với người vừa xuất hiện nhẹ giọng cười hỏi: "Tố Ngọc, có chuyện gì sao?"
Là một giáo viên tận tâm, cả cái lớp chỉ mới vừa đủ ba mươi người kia không có ai là hắn không nhớ mặt, gọi được tên. Đó là chưa nói đối với những học sinh vừa ngoan vừa hiền vừa hiếu học hắn lại càng khắc sâu. Ở trong cái nhìn của hắn lúc này, Ninh Tố Ngọc trước mặt là một người như vậy.
Ninh Tố Ngọc tuy không đến nổi rụt rè giống như học sinh mỗi khi nhìn thấy thầy cô nhưng cũng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thời điểm nói chuyện có nhìn hắn một cái rồi cúi đầu nói: "Thầy đừng mắng Nhan Tuyền."
"Thật ra cậu ấy rất thông minh… Chỉ là không thích học thôi."
Khương Tình khẽ nhướng mày lên nhìn cô nữ sinh trước mặt. Nói mới nhớ, hình như Thịnh Nhan Tuyền với người trước mặt này là bạn bè, còn rất thân thì phải. Cho nên thời điểm này đối phương mới nhảy ra nói giúp cho người ta. Dù hành động nghe lén này rất không được tuyên dương.
Nhưng mà thông minh... Hai chữ này có liên quan gì đến Thịnh Mộng Mộng kia chắc?
Không phải hắn xem thường đâu, mà thành tích học tập của Thịnh Nhan Tuyền thật sự quá tệ, tệ đến mức hắn mở miệng độc ác luôn.
Nói thật là hắn rất thích bầu không khí học tập ở cái vùng quê nhỏ này. Một khối chỉ có hai lớp học nhưng lại có một lớp giỏi một lớp dở. Bởi vì điều kiện thiếu thốn mà mỗi thầy cô đều phải phụ trách cả hai lớp. Tuy hắn không đến nổi bỏ bê lớp dở nhưng thật sự là không để ý bằng lớp còn lại. Thế mà ở trong cái lớp giỏi kia còn vướng mấy con sâu, hắn thật sự là nhìn không quen. Đặc biệt là nhìn không quen con sâu Mộng Mộng kia nhất. Đã học dở còn không biết sợ là gì cả.
"Em không cần nói đỡ cho em ấy. Học hay không học là quyền của em ấy, tôi chỉ dốc toàn lực để các em có thể sớm ngày thành tài mà thôi."
Ít nhất lúc này Khương Tình vẫn chưa rõ tại sao hắn phải nói nhiều với Thịnh Nhan Tuyền như vậy. Hắn chỉ cho rằng là do mấy con điểm kia quá xấu.
Nhưng Ninh Tố Ngọc cảm thấy hắn lạnh nhạt cho nên không nói gì nữa, chỉ bối rối xin phép rồi đuổi theo Thịnh Nhan Tuyền.
Thịnh Nhan Tuyền lại không biết Ninh Tố Ngọc vì mình giải bày với Khương Tình. Cô trong lòng trợn mắt dựng mày bày tỏ sự chấn kinh đối với cuộc nói chuyện vừa rồi xong đã bị Ninh Tố Ngọc đuổi kịp khi vừa đến cửa lớp.
"Nhan Tuyền!"
Âm thanh vừa ra người cũng đã đến bên cạnh.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn Ninh Tố Ngọc làn da ngâm ngâm nhưng ngũ quan thanh tú ưa nhìn hơn rất nhiều so với mình lúc này có hơi ửng hồng vì chạy quá nhanh, hồn lại muốn theo gió. Lúc này cô mới nhận ra những người xung quanh mình tính cách đều rất kỳ lạ. Ninh Tố Ngọc, cả cái người đã chơi chung với cô từ năm lớp bảy này cũng vậy.
Rõ ràng dáng vẻ của Ninh Tố Ngọc rất dịu dàng, nhưng tính cách lại hào sảng hoạt bát. Ai cũng có thể thân thiết được. Còn cô tuy thừa hưởng một đôi mắt biết cười nhưng giao tế lại rất kém. Xung quanh chẳng có mấy người bạn thân, thường xuyên lủi thủi đi về một mình. Đến mức cha mẹ cô còn bảo cũng chỉ có Ninh Tố Ngọc mới chịu chơi với cô.
Có đến mức vậy không?
Thịnh Nhan Tuyền lắc đầu xua đi ý nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, ngoài mặt lại không sao cả nói: "Cậu thích chạy quá nhỉ. Dịu dàng một chút đi."
Nói người ta mà không nhìn lại mình, hiển hình chính là đây.
Mà thật ra tính cách của Thịnh Nhan Tuyền không có đanh đá như vậy. Lúc ngồi một mình, có lẽ đến Ninh Tố Ngọc cũng cảm thấy ghen tỵ với cô.
Thịnh Nhan Tuyền ngũ quan không đến mức đẹp nhưng làn da kia trắng nõn, cùng một đôi mắt biết cười. Lúc không cười thì chính là một bông sen trắng cao lãnh. Người ngoài cảm thấy cô khó gần, Ninh Tố Ngọc lại chưa từng thôi ao ước muốn được như cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.