Chương 5: Cuối cấp rồi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
17/10/2023
Ninh Tố Ngọc không có cái sự phóng khoáng như Thịnh Nhan Tuyền... Mà không, cả cái lớp này chẳng có ai được như vậy. Thịnh Nhan Tuyền chính là mây trên trời, tự do bay lượn không bị gò ép bởi hoàn cảnh. Mà một Ninh Tố Ngọc nhà nghèo, còn là người ở nơi khác đến, bên trong dáng vẻ luôn chứa đựng sự tự ti luôn hướng tới.
Thịnh Nhan Tuyền không phải không thấy, nhưng cô không hiểu. Trong từ điển của Thịnh Nhan Tuyền chưa từng có hai chữ tự ti. Cho dù nhà cô cũng nghèo chán.
Khương Tình nói đúng. Nếu không vào được trường chuyên, cô cũng sẽ vô duyên với khả năng rời khỏi nơi này. Nhưng cô lại chưa từng để ý. Không phải không muốn rời đi, mà chỉ là không để tâm quá mức như người ta.
"Buổi tối mình đi tìm cậu, chúng ta cùng đi học nha."
"Buổi tối?"
Thịnh Nhan Tuyền cứ ngỡ bản thân nghe lầm mà quay đầu hỏi lại.
"Đúng rồi, chính là buổi tối đó."
Ninh Tố Ngọc thản nhiên lập lại. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt mộng bức của Thịnh Nhan Tuyền thì trợn mắt nhìn cô không tin nổi nói: "Đừng nói cậu quên rồi nha. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải đi học thêm để ôn tập cho kỳ thi chuyển cấp đó."
"..."
Cô đúng là không biết chứ không phải quên.
"Không chỉ buổi tối, cả buổi chiều những hôm không có lớp, buổi sáng ngày nghỉ cũng phải đi học."
"Đùa hả!!?"
Thịnh Nhan Tuyền đã quen về tới nhà là vứt cặp sách bày tỏ bản thân không thể chấp nhận nổi nhìn Ninh Tố Ngọc.
Ninh Tố Ngọc bó tay nhìn cô: "Đã cuối cấp rồi đó cô Năm."
Thịnh Nhan Tuyền trong nhà là con út, tục xưng em năm. Mặc dù cô phía trên chỉ có một người chị cùng một người anh nữa, nhưng vẫn là năm. Bởi vì cô vẫn còn một người chị nữa mà đã mất lâu rồi.
Cô đương nhiên là biết sắp cuối cấp, mới nãy ai kia còn nhắc tận răng, khích bác tận mũi cô kìa. Nhưng ở cái nơi vùng quê hẻo lánh không coi trọng việc học này như mấy năm trước cải cách thì Nhan Tuyền đúng là chưa từng trải qua quá trình chạy đua với thi cử thế này. Cô cũng chỉ cầu được lên lớp mà thôi.
"Chúng ta chỉ cần học thêm hai môn thôi. Nhưng để đề cao khả năng thi đậu trường chuyên, nghe đâu ngày nào chúng ta cũng phải học thêm hết. So với lớp bên cạnh thì chúng ta càng phải được tận tình chăm sóc."
Bốn chữ tận tình chăm sóc bị Ninh Tố Ngọc cắn đến chặt, cũng khiến Thịnh Nhan Tuyền rùng mình.
Bỗng nhiên lúc này cô lại nhớ đến đôi cắp hồ ly xấu xa kia, trong lòng cảm thấy tương lai mù mịt tăm tối.
Buổi tối lúc ăn cơm cùng gia đình, ba cô cũng nhắc đến chuyện này.
"Bé út năm nay cũng đã cuối cấp rồi đúng không?"
Ba Thịnh vừa ăn vừa nói, biểu tình có chút cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
"Đã qua nửa năm rồi mà giờ ba mới nhắc."
Chị ba Thịnh Nhan Cẩm cười nhẹ.
"Nói vậy là bé út sắp phải xa nhà rồi."
Thịnh Nhan Tuyền giật mình trong lòng, ngoài mặt lại không nói gì tiếp tục ăn cơm.
"Hiện tại mọi người đều khuyến khích con em ra ngoài mở mang tầm mắt. Vợ chồng anh Đặng đều đã mang con rời đi, chỉ vì muốn tương lai con mình rộng mở hơn. Ba con còn đang đợi con làm nở mày nở mặt đấy."
Biết rõ ông sẽ nói những lời này, dù sao nghe cũng đã nghe nhiều năm, Thịnh Nhan Tuyền đâu có lạ gì. Nhưng hiện tại nghe thấy không hiểu sao cô lại có chút bực bội.
Rốt cuộc ba cô rất coi trọng mặt mũi cô biết. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nhận được cái bằng khen xuất sắc, chưa lãnh được quyển vở nào làm rạng mặt ông. Mỗi lần xách tờ bằng khen tiên tiến về đều bị nói là đem về nấu nước uống à. Nhưng cô chẳng quan tâm, có sao thì cứ tiếp tục vậy. Thế mà cô vẫn kiên trì nằm trong lớp một, chưa từng bị chuyển qua lớp hai, không phải cũng là một loại thành tựu đó sao. Chỉ là trong mắt của ba cô, nhiêu đó chưa đủ.
Rõ ràng anh của cô được nghỉ học sớm, cô lại phải gồng mình lãnh cái trách nhiệm này.
Có lẽ vì vậy mà tính cách cô bốc đồng chăng.
"Nhà chúng ta không phải không có người chống lưng. Tương lai bé út học xong đại học có thể về đây làm kế toán, ăn lương nhà nước thì không cần phải lo gì nữa."
"Tại sao phải là kế toán?"
Thịnh Nhan Tuyền không nhịn được nữa lên tiếng phản bác. Cô ở trước mặt người nhà thiếu đi cái sự xa cách, nhiều thêm cái sự bồng bộc, thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy. Cho nên ngữ khí của cô cũng nặng hơn khi phát ra lời này.
Mà không, vấn đề không phải chỉ là hai chữ kế toán kia. Có lẽ thứ cô bài xích không chỉ nó.
Thịnh Nhan Tuyền không phải không thấy, nhưng cô không hiểu. Trong từ điển của Thịnh Nhan Tuyền chưa từng có hai chữ tự ti. Cho dù nhà cô cũng nghèo chán.
Khương Tình nói đúng. Nếu không vào được trường chuyên, cô cũng sẽ vô duyên với khả năng rời khỏi nơi này. Nhưng cô lại chưa từng để ý. Không phải không muốn rời đi, mà chỉ là không để tâm quá mức như người ta.
"Buổi tối mình đi tìm cậu, chúng ta cùng đi học nha."
"Buổi tối?"
Thịnh Nhan Tuyền cứ ngỡ bản thân nghe lầm mà quay đầu hỏi lại.
"Đúng rồi, chính là buổi tối đó."
Ninh Tố Ngọc thản nhiên lập lại. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt mộng bức của Thịnh Nhan Tuyền thì trợn mắt nhìn cô không tin nổi nói: "Đừng nói cậu quên rồi nha. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải đi học thêm để ôn tập cho kỳ thi chuyển cấp đó."
"..."
Cô đúng là không biết chứ không phải quên.
"Không chỉ buổi tối, cả buổi chiều những hôm không có lớp, buổi sáng ngày nghỉ cũng phải đi học."
"Đùa hả!!?"
Thịnh Nhan Tuyền đã quen về tới nhà là vứt cặp sách bày tỏ bản thân không thể chấp nhận nổi nhìn Ninh Tố Ngọc.
Ninh Tố Ngọc bó tay nhìn cô: "Đã cuối cấp rồi đó cô Năm."
Thịnh Nhan Tuyền trong nhà là con út, tục xưng em năm. Mặc dù cô phía trên chỉ có một người chị cùng một người anh nữa, nhưng vẫn là năm. Bởi vì cô vẫn còn một người chị nữa mà đã mất lâu rồi.
Cô đương nhiên là biết sắp cuối cấp, mới nãy ai kia còn nhắc tận răng, khích bác tận mũi cô kìa. Nhưng ở cái nơi vùng quê hẻo lánh không coi trọng việc học này như mấy năm trước cải cách thì Nhan Tuyền đúng là chưa từng trải qua quá trình chạy đua với thi cử thế này. Cô cũng chỉ cầu được lên lớp mà thôi.
"Chúng ta chỉ cần học thêm hai môn thôi. Nhưng để đề cao khả năng thi đậu trường chuyên, nghe đâu ngày nào chúng ta cũng phải học thêm hết. So với lớp bên cạnh thì chúng ta càng phải được tận tình chăm sóc."
Bốn chữ tận tình chăm sóc bị Ninh Tố Ngọc cắn đến chặt, cũng khiến Thịnh Nhan Tuyền rùng mình.
Bỗng nhiên lúc này cô lại nhớ đến đôi cắp hồ ly xấu xa kia, trong lòng cảm thấy tương lai mù mịt tăm tối.
Buổi tối lúc ăn cơm cùng gia đình, ba cô cũng nhắc đến chuyện này.
"Bé út năm nay cũng đã cuối cấp rồi đúng không?"
Ba Thịnh vừa ăn vừa nói, biểu tình có chút cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
"Đã qua nửa năm rồi mà giờ ba mới nhắc."
Chị ba Thịnh Nhan Cẩm cười nhẹ.
"Nói vậy là bé út sắp phải xa nhà rồi."
Thịnh Nhan Tuyền giật mình trong lòng, ngoài mặt lại không nói gì tiếp tục ăn cơm.
"Hiện tại mọi người đều khuyến khích con em ra ngoài mở mang tầm mắt. Vợ chồng anh Đặng đều đã mang con rời đi, chỉ vì muốn tương lai con mình rộng mở hơn. Ba con còn đang đợi con làm nở mày nở mặt đấy."
Biết rõ ông sẽ nói những lời này, dù sao nghe cũng đã nghe nhiều năm, Thịnh Nhan Tuyền đâu có lạ gì. Nhưng hiện tại nghe thấy không hiểu sao cô lại có chút bực bội.
Rốt cuộc ba cô rất coi trọng mặt mũi cô biết. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nhận được cái bằng khen xuất sắc, chưa lãnh được quyển vở nào làm rạng mặt ông. Mỗi lần xách tờ bằng khen tiên tiến về đều bị nói là đem về nấu nước uống à. Nhưng cô chẳng quan tâm, có sao thì cứ tiếp tục vậy. Thế mà cô vẫn kiên trì nằm trong lớp một, chưa từng bị chuyển qua lớp hai, không phải cũng là một loại thành tựu đó sao. Chỉ là trong mắt của ba cô, nhiêu đó chưa đủ.
Rõ ràng anh của cô được nghỉ học sớm, cô lại phải gồng mình lãnh cái trách nhiệm này.
Có lẽ vì vậy mà tính cách cô bốc đồng chăng.
"Nhà chúng ta không phải không có người chống lưng. Tương lai bé út học xong đại học có thể về đây làm kế toán, ăn lương nhà nước thì không cần phải lo gì nữa."
"Tại sao phải là kế toán?"
Thịnh Nhan Tuyền không nhịn được nữa lên tiếng phản bác. Cô ở trước mặt người nhà thiếu đi cái sự xa cách, nhiều thêm cái sự bồng bộc, thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy. Cho nên ngữ khí của cô cũng nặng hơn khi phát ra lời này.
Mà không, vấn đề không phải chỉ là hai chữ kế toán kia. Có lẽ thứ cô bài xích không chỉ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.