Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 34:
Trương Giai Âm
08/11/2024
Hai cô nương nhìn nhau, rút tờ giấy ra, trên đó chỉ có vài chữ ——
Mỗi người một cái.
Doãn Minh Dục tặng.
Doãn Minh Nhuế cầm một thanh kiếm gỗ đào và túi tiền. Vừa chạm vào đã cảm nhận được trọng lượng và tiếng va chạm nặng nề bên trong.
“Phải chăng đây là tiền?”
Doãn Minh Nhược cũng cầm lấy một cái, mở túi ra xem quả thật là tiền.
Nàng vẻ mặt hoang mang, “Nhị tỷ tỷ có ý gì vậy?”
Doãn Minh Nhuế cũng không hiểu, đoán mò, “Lẽ nào là lì xì cho chúng ta?”
“Chắc là không thể nào.”
Doãn Minh Nhuế suy nghĩ một hồi, rồi dứt khoát nói: “Dù sao tỷ ấy vốn tiết kiệm, móc tiền ra rất khó khăn. Tỷ ấy cho thì chúng ta cứ nhận lấy.”
“Nhị tỷ tỷ tuy tiết kiệm, nhưng với những thứ cần dùng thì chưa bao giờ keo kiệt.”
Doãn Minh Nhược nâng niu cây kiếm gỗ và túi tiền, “Chúng ta chỉ là thứ nữ không được sủng ái. Nếu không có nhị tỷ tỷ quan tâm bấy lâu nay, làm sao có được cuộc sống yên ổn như vậy.”
Hàn thị tuy là một người mẹ cả rộng lượng, nhưng cũng không dành nhiều sự quan tâm cho các thứ nữ.
Ba người họ nương tựa lẫn nhau, hay nói đúng hơn là Doãn Minh Dục đã chăm sóc hai người họ khôn lớn.
Tỷ ấy có lẽ lười biếng, thích trêu chọc người khác. Nhưng hễ hai người họ có chuyện cần nhờ vả, tỷ ấy đều sẽ tìm cách giúp đỡ.
Hai người không dám tưởng tượng những năm tháng trưởng thành nếu không có nhị tỷ tỷ sẽ ra sao. Nên khi tỷ ấy rời đi, họ mới cảm thấy bơ vơ như vậy.
“Không biết nhị tỷ tỷ ở Tạ gia sống có tốt không?”
Doãn Minh Nhược lo lắng, “Tạ…… Tỷ phu trông lạnh lùng như vậy, nhỡ đâu đối xử không tốt với nhị tỷ tỷ……”
Doãn Minh Nhuế cũng không nói được lời tốt đẹp gì về Tạ Khâm, cau mày nói: “Nghe di nương kể, đại tỷ tỷ trước đây mỗi khi từ phòng mẫu thân trở về đều có vẻ buồn bã. Có lẽ là vợ chồng bất hòa……”
Nàng nói đến đây thì dừng lại.
Hai cô nương nhìn nhau, cùng thở dài.
Tạ gia ——
Đông viện là nơi ở được Tạ gia chuẩn bị cho con cháu khi thành hôn, mong muốn con đàn cháu đống. Nhưng nhiều đời nay đều chỉ có một con trai nối dõi, nên nơi này rất rộng rãi.
Đông viện chia làm hai khu, mỗi khu có một tiểu viện nhỏ. Vốn dành cho cháu chắt, nhưng hiện tại đều bỏ trống.
Tây viện gồm một dãy nhà ngang và một góc viện, dãy nhà ngang dùng làm kho. Còn góc viện là nơi ở của Chu Thảo, thông phòng của Tạ Khâm.
Còn chính phòng của Doãn Minh Dục, vừa vào cửa là gian nhà chính rộng rãi. Cửa bên trong phía đông thông đến phòng ngủ, phía sau phòng ngủ còn có một phòng tắm. Riêng phòng tắm đã gần bằng khuê phòng của Doãn Minh Dục trước khi xuất giá.
Cửa bên trong phía tây nhà chính thông với một thư phòng, có lẽ được chuẩn bị cho Tạ Khâm. Tường cao với những kệ sách san sát, bày la liệt sách vở. Dưới cửa sổ có bàn trà, bàn cờ cũng đã được bày sẵn. Lư hương cổ kính tỏa khói thơm lượn lờ, khiến người ta như lạc vào biển sách, tâm hồn thanh tịnh.
Mỗi người một cái.
Doãn Minh Dục tặng.
Doãn Minh Nhuế cầm một thanh kiếm gỗ đào và túi tiền. Vừa chạm vào đã cảm nhận được trọng lượng và tiếng va chạm nặng nề bên trong.
“Phải chăng đây là tiền?”
Doãn Minh Nhược cũng cầm lấy một cái, mở túi ra xem quả thật là tiền.
Nàng vẻ mặt hoang mang, “Nhị tỷ tỷ có ý gì vậy?”
Doãn Minh Nhuế cũng không hiểu, đoán mò, “Lẽ nào là lì xì cho chúng ta?”
“Chắc là không thể nào.”
Doãn Minh Nhuế suy nghĩ một hồi, rồi dứt khoát nói: “Dù sao tỷ ấy vốn tiết kiệm, móc tiền ra rất khó khăn. Tỷ ấy cho thì chúng ta cứ nhận lấy.”
“Nhị tỷ tỷ tuy tiết kiệm, nhưng với những thứ cần dùng thì chưa bao giờ keo kiệt.”
Doãn Minh Nhược nâng niu cây kiếm gỗ và túi tiền, “Chúng ta chỉ là thứ nữ không được sủng ái. Nếu không có nhị tỷ tỷ quan tâm bấy lâu nay, làm sao có được cuộc sống yên ổn như vậy.”
Hàn thị tuy là một người mẹ cả rộng lượng, nhưng cũng không dành nhiều sự quan tâm cho các thứ nữ.
Ba người họ nương tựa lẫn nhau, hay nói đúng hơn là Doãn Minh Dục đã chăm sóc hai người họ khôn lớn.
Tỷ ấy có lẽ lười biếng, thích trêu chọc người khác. Nhưng hễ hai người họ có chuyện cần nhờ vả, tỷ ấy đều sẽ tìm cách giúp đỡ.
Hai người không dám tưởng tượng những năm tháng trưởng thành nếu không có nhị tỷ tỷ sẽ ra sao. Nên khi tỷ ấy rời đi, họ mới cảm thấy bơ vơ như vậy.
“Không biết nhị tỷ tỷ ở Tạ gia sống có tốt không?”
Doãn Minh Nhược lo lắng, “Tạ…… Tỷ phu trông lạnh lùng như vậy, nhỡ đâu đối xử không tốt với nhị tỷ tỷ……”
Doãn Minh Nhuế cũng không nói được lời tốt đẹp gì về Tạ Khâm, cau mày nói: “Nghe di nương kể, đại tỷ tỷ trước đây mỗi khi từ phòng mẫu thân trở về đều có vẻ buồn bã. Có lẽ là vợ chồng bất hòa……”
Nàng nói đến đây thì dừng lại.
Hai cô nương nhìn nhau, cùng thở dài.
Tạ gia ——
Đông viện là nơi ở được Tạ gia chuẩn bị cho con cháu khi thành hôn, mong muốn con đàn cháu đống. Nhưng nhiều đời nay đều chỉ có một con trai nối dõi, nên nơi này rất rộng rãi.
Đông viện chia làm hai khu, mỗi khu có một tiểu viện nhỏ. Vốn dành cho cháu chắt, nhưng hiện tại đều bỏ trống.
Tây viện gồm một dãy nhà ngang và một góc viện, dãy nhà ngang dùng làm kho. Còn góc viện là nơi ở của Chu Thảo, thông phòng của Tạ Khâm.
Còn chính phòng của Doãn Minh Dục, vừa vào cửa là gian nhà chính rộng rãi. Cửa bên trong phía đông thông đến phòng ngủ, phía sau phòng ngủ còn có một phòng tắm. Riêng phòng tắm đã gần bằng khuê phòng của Doãn Minh Dục trước khi xuất giá.
Cửa bên trong phía tây nhà chính thông với một thư phòng, có lẽ được chuẩn bị cho Tạ Khâm. Tường cao với những kệ sách san sát, bày la liệt sách vở. Dưới cửa sổ có bàn trà, bàn cờ cũng đã được bày sẵn. Lư hương cổ kính tỏa khói thơm lượn lờ, khiến người ta như lạc vào biển sách, tâm hồn thanh tịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.