Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 35:
Trương Giai Âm
08/11/2024
Chỉ có một điều không hay, trong thư phòng không có trường kỷ.
Vì vậy Doãn Minh Dục chỉ có thể mang sách về phòng ngủ, nằm dài trên trường kỷ mà đọc.
Những nữ tỳ nhu mì, ngoan ngoãn bóc vỏ vải chín mọng, nhẹ nhàng đút vào miệng nàng. Thỉnh thoảng khi nàng thấy khát, lại có những nữ tỳ lanh lợi, đáng yêu rót một ly trà xanh, dâng lên tận tay.
Doãn Minh Dục thực sự sống không thoải mái. Chỉ mới đến Tạ gia một ngày nàng đã biết, những ngày sau này sẽ vô cùng gian nan, mới có thể chống chọi được cuộc sống bào mòn ý chí này.
May thay, nàng là người biết co biết duỗi.
Doãn Minh Dục khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng lật sang một trang sách, đắm chìm vào câu chữ.
“Thịch thịch thịch ——”
Ngân Nhi đặt ấm trà xuống, đi ra ngoài. Một lát sau, quay lại bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Tịch Lam cầu kiến. Nói là lang quân đã phân phó, cho người hầu Đông viện đến bái kiến ngài.”
Thẻ kẹp sách vẫn còn giữ nguyên trang, Doãn Minh Dục đặt sách xuống, bình tĩnh nói: “Bảo họ đợi ở chính sảnh.”
Doãn Minh Dục chỉnh trang lại dung nhan, rồi mới bước ra khỏi phòng trong.
Cửa mở rộng, trong chính sảnh có bốn nữ tỳ đứng hầu. Ngoài sân cũng có mười mấy bà tử và tỳ nữ đang chờ, nhìn vị trí đứng và trang phục là có thể phân biệt được cấp bậc.
Doãn Minh Dục vừa xuất hiện, tất cả đều đồng loạt hành lễ. Đúng chuẩn lễ nghi của một gia tộc lớn.
Bốn nữ tỳ trong chính sảnh, Doãn Minh Dục nhận ra hai người. Còn những nữ tỳ ngoài sân, nàng cũng thấy có vài người quen mặt, đều là người hầu cận của Đại Nương tử.
Bốn tỳ nữ hồi môn theo hầu Đại Nương tử trước đây, lần lượt là Chu Thảo đã trở thành thông phòng, Yên Chi đang hầu hạ bên cạnh Tạ Sách. Cùng với Tịch Lam và Thạch Lựu đang đứng trước mặt.
Điều khiến Doãn Minh Dục không khỏi liếc nhìn, chính là hai nữ tỳ xa lạ còn lại trong chính sảnh. Một người toát lên vẻ thư hương tao nhã, một người thì diễm lệ như hoa đào, mỗi người một vẻ đẹp riêng.
Thật là phúc khí gì mà có được những mỹ nhân như vậy kề cận bên mình.
Doãn Minh Dục có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt, ngồi vào ghế chủ vị trong chính sảnh. Không hề có ý thân cận với Tịch Lam hay Thạch Lựu, cứ thế ngồi đợi họ bái kiến.
Tịch Lam vẫn giữ nguyên nét mặt, tiến lên một bước, cung kính giới thiệu từng người. Giiới thiệu đến ai, người đó liền tiến lên bái kiến Doãn Minh Dục.
Người đầu tiên là Thạch Lựu, nàng từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Đại Nương tử. Vẫn giữ nguyên tính cách kiêu kỳ từ khi còn ở Doãn gia, giờ hành lễ cũng tỏ vẻ khó chịu.
Doãn Minh Dục làm như không thấy. Đợi Tịch Lam giới thiệu xong, thấy còn vài người chưa được nhắc đến, nàng liền hướng ánh nhìn về phía hai nữ tỳ còn lại trong chính sảnh.
Nữ tỳ mang vẻ thư hương tiến lên, mặt mày tươi cười, “Nô tỳ Thanh Ngọc, hầu hạ lang quân ở tiền viện.”
Nữ tỳ còn lại cũng khẽ khom người, “Nô tỳ Hồng Trù.”
Cả hai cùng hành lễ, “Bái kiến thiếu phu nhân.”
Vì vậy Doãn Minh Dục chỉ có thể mang sách về phòng ngủ, nằm dài trên trường kỷ mà đọc.
Những nữ tỳ nhu mì, ngoan ngoãn bóc vỏ vải chín mọng, nhẹ nhàng đút vào miệng nàng. Thỉnh thoảng khi nàng thấy khát, lại có những nữ tỳ lanh lợi, đáng yêu rót một ly trà xanh, dâng lên tận tay.
Doãn Minh Dục thực sự sống không thoải mái. Chỉ mới đến Tạ gia một ngày nàng đã biết, những ngày sau này sẽ vô cùng gian nan, mới có thể chống chọi được cuộc sống bào mòn ý chí này.
May thay, nàng là người biết co biết duỗi.
Doãn Minh Dục khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng lật sang một trang sách, đắm chìm vào câu chữ.
“Thịch thịch thịch ——”
Ngân Nhi đặt ấm trà xuống, đi ra ngoài. Một lát sau, quay lại bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Tịch Lam cầu kiến. Nói là lang quân đã phân phó, cho người hầu Đông viện đến bái kiến ngài.”
Thẻ kẹp sách vẫn còn giữ nguyên trang, Doãn Minh Dục đặt sách xuống, bình tĩnh nói: “Bảo họ đợi ở chính sảnh.”
Doãn Minh Dục chỉnh trang lại dung nhan, rồi mới bước ra khỏi phòng trong.
Cửa mở rộng, trong chính sảnh có bốn nữ tỳ đứng hầu. Ngoài sân cũng có mười mấy bà tử và tỳ nữ đang chờ, nhìn vị trí đứng và trang phục là có thể phân biệt được cấp bậc.
Doãn Minh Dục vừa xuất hiện, tất cả đều đồng loạt hành lễ. Đúng chuẩn lễ nghi của một gia tộc lớn.
Bốn nữ tỳ trong chính sảnh, Doãn Minh Dục nhận ra hai người. Còn những nữ tỳ ngoài sân, nàng cũng thấy có vài người quen mặt, đều là người hầu cận của Đại Nương tử.
Bốn tỳ nữ hồi môn theo hầu Đại Nương tử trước đây, lần lượt là Chu Thảo đã trở thành thông phòng, Yên Chi đang hầu hạ bên cạnh Tạ Sách. Cùng với Tịch Lam và Thạch Lựu đang đứng trước mặt.
Điều khiến Doãn Minh Dục không khỏi liếc nhìn, chính là hai nữ tỳ xa lạ còn lại trong chính sảnh. Một người toát lên vẻ thư hương tao nhã, một người thì diễm lệ như hoa đào, mỗi người một vẻ đẹp riêng.
Thật là phúc khí gì mà có được những mỹ nhân như vậy kề cận bên mình.
Doãn Minh Dục có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt, ngồi vào ghế chủ vị trong chính sảnh. Không hề có ý thân cận với Tịch Lam hay Thạch Lựu, cứ thế ngồi đợi họ bái kiến.
Tịch Lam vẫn giữ nguyên nét mặt, tiến lên một bước, cung kính giới thiệu từng người. Giiới thiệu đến ai, người đó liền tiến lên bái kiến Doãn Minh Dục.
Người đầu tiên là Thạch Lựu, nàng từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Đại Nương tử. Vẫn giữ nguyên tính cách kiêu kỳ từ khi còn ở Doãn gia, giờ hành lễ cũng tỏ vẻ khó chịu.
Doãn Minh Dục làm như không thấy. Đợi Tịch Lam giới thiệu xong, thấy còn vài người chưa được nhắc đến, nàng liền hướng ánh nhìn về phía hai nữ tỳ còn lại trong chính sảnh.
Nữ tỳ mang vẻ thư hương tiến lên, mặt mày tươi cười, “Nô tỳ Thanh Ngọc, hầu hạ lang quân ở tiền viện.”
Nữ tỳ còn lại cũng khẽ khom người, “Nô tỳ Hồng Trù.”
Cả hai cùng hành lễ, “Bái kiến thiếu phu nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.