Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 47:
Trương Giai Âm
08/11/2024
“Đến lúc đó nếu nàng còn trách ngươi, thật sự là không đủ thiện lương.”
Sao lại nói đến chuyện nhận lỗi rồi? Chu Thảo sắc mặt cứng lại, sợ bị phát hiện vội vàng cúi đầu, liên tục đáp ứng.
Doãn Minh Dục lại được một phen vui vẻ, chuyện tốt đến ba lần, xoay người rời đi, cho Kim Nhi một ánh mắt “Học hỏi nhiều vào, có thể kiếm tiền”.
Kim Nhi ôm chiếc rương gỗ từ Doãn gia mang đến Tạ gia, rồi lại mang về cung kính gật đầu.
“Thiếu phu nhân…”
Còn gì nữa?
Chủ tớ hai người nhìn nhau, Doãn Minh Dục vẫn còn tò mò. Một bên tự trách mình quá dễ tin người, một bên lại dừng bước.
“Thiếu phu nhân, nô tỳ tự biết thân phận thấp hèn, không dám khẩn cầu được hầu hạ ngài. Xin được kính ngài một ly trà, tỏ lòng kính trọng.”
Nàng ta nói vô cùng cung kính khiêm nhường, rất dễ khiến người cảm động.
Doãn Minh Dục thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng ta bày ra trò này chỉ để dâng trà?
Nếu muốn được sủng ái, sao không biểu hiện lúc Tạ Khâm đến đây?
Chu Thảo không đợi nàng nói, khẩn trương nắm chặt tay áo, lấy lui làm tiến mà cáo lỗi: “Là nô tỳ sai, làm Thiếu phu nhân khó xử. Nếu Thiếu phu nhân không muốn uống trà nô tỳ dâng, nô tỳ tuyệt không dám nhiều lời.”
Ngân Nhi, Thanh Ngọc, Hồng Trù nghe thấy động tĩnh, từ trong nhà chính ra đón vừa lúc thấy cảnh này.
Lúc điểm tâm, Hồng Trù đợi ở nhà chính, thấy chủ tớ ba người vui vẻ hòa thuận, liền cùng Thanh Ngọc nói. Hai người đều ngầm hiểu.
Lúc này nghe Chu Thảo nói, Thanh Ngọc và Hồng Trù trao đổi ánh mắt.
Hồng Trù tiến lên một bước, nói: “Thiếu phu nhân, người đã về rồi ạ? Thanh Ngọc nói, Lang quân muốn dùng bữa tối ở Đông viện.”
Lúc này, Tịch Lam cũng từ ngoài viện đi vào. Ánh mắt nghi hoặc dừng lại trên người Chu Thảo.
Thanh Ngọc tươi cười nhìn Tịch Lam, cũng tiến lên, nói: “Thiếu phu nhân, chuyện không lớn, không ngại để sau hãy nói.”
Tịch Lam bước nhanh đến trước mặt Doãn Minh Dục, chắn trước Thạch Lựu, hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Thiếu phu nhân.”
Doãn Minh Dục đưa mắt nhìn qua mấy tỳ nữ, thầm nghĩ thú vị. Tùy ý gọi Tịch Lam đứng dậy, sau đó không nói gì.
Gác lại chuyện “dâng trà”, trở về nhà chính.
Tịch Lam dõi theo bóng dáng kế phu nhân khuất sau cánh cửa, mới quay lại lạnh lùng quở trách Thạch Lựu: "Ngươi làm việc kiểu gì vậy? Lại còn dám lười biếng ở đây!"
Thạch Lựu xấu hổ, vội vàng lui ra.
Sau đó, Tịch Lam nhìn về phía Chu Thảo, lạnh nhạt nói: "Ta còn có việc, không tiện tiếp khách."
“Tịch Lam…”
Nhưng Tịch Lam đã xoay người bước về hướng Thạch Lựu vừa rời đi, không có ý định dừng lại.
Chu Thảo cắn môi, thấy người trong viện lặng lẽ dò xét, liền bày ra vẻ mặt ủy khuất, lặng lẽ trở về giác viện.
Trong nhà chính, Doãn Minh Dục chống đầu, hỏi Thanh Ngọc và Hồng Trù: "Việc Chu Thảo dâng trà có vấn đề gì sao?"
Thanh Ngọc cung kính đáp: "Thiếu phu nhân có điều không biết, kỳ thật Chu Thảo vẫn chưa dâng trà cho tiên phu nhân."
“Hửm?” Doãn Minh Dục hơi thẳng người, “Không dâng trà?”
Kim Nhi và Ngân Nhi đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ.
Sao lại nói đến chuyện nhận lỗi rồi? Chu Thảo sắc mặt cứng lại, sợ bị phát hiện vội vàng cúi đầu, liên tục đáp ứng.
Doãn Minh Dục lại được một phen vui vẻ, chuyện tốt đến ba lần, xoay người rời đi, cho Kim Nhi một ánh mắt “Học hỏi nhiều vào, có thể kiếm tiền”.
Kim Nhi ôm chiếc rương gỗ từ Doãn gia mang đến Tạ gia, rồi lại mang về cung kính gật đầu.
“Thiếu phu nhân…”
Còn gì nữa?
Chủ tớ hai người nhìn nhau, Doãn Minh Dục vẫn còn tò mò. Một bên tự trách mình quá dễ tin người, một bên lại dừng bước.
“Thiếu phu nhân, nô tỳ tự biết thân phận thấp hèn, không dám khẩn cầu được hầu hạ ngài. Xin được kính ngài một ly trà, tỏ lòng kính trọng.”
Nàng ta nói vô cùng cung kính khiêm nhường, rất dễ khiến người cảm động.
Doãn Minh Dục thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng ta bày ra trò này chỉ để dâng trà?
Nếu muốn được sủng ái, sao không biểu hiện lúc Tạ Khâm đến đây?
Chu Thảo không đợi nàng nói, khẩn trương nắm chặt tay áo, lấy lui làm tiến mà cáo lỗi: “Là nô tỳ sai, làm Thiếu phu nhân khó xử. Nếu Thiếu phu nhân không muốn uống trà nô tỳ dâng, nô tỳ tuyệt không dám nhiều lời.”
Ngân Nhi, Thanh Ngọc, Hồng Trù nghe thấy động tĩnh, từ trong nhà chính ra đón vừa lúc thấy cảnh này.
Lúc điểm tâm, Hồng Trù đợi ở nhà chính, thấy chủ tớ ba người vui vẻ hòa thuận, liền cùng Thanh Ngọc nói. Hai người đều ngầm hiểu.
Lúc này nghe Chu Thảo nói, Thanh Ngọc và Hồng Trù trao đổi ánh mắt.
Hồng Trù tiến lên một bước, nói: “Thiếu phu nhân, người đã về rồi ạ? Thanh Ngọc nói, Lang quân muốn dùng bữa tối ở Đông viện.”
Lúc này, Tịch Lam cũng từ ngoài viện đi vào. Ánh mắt nghi hoặc dừng lại trên người Chu Thảo.
Thanh Ngọc tươi cười nhìn Tịch Lam, cũng tiến lên, nói: “Thiếu phu nhân, chuyện không lớn, không ngại để sau hãy nói.”
Tịch Lam bước nhanh đến trước mặt Doãn Minh Dục, chắn trước Thạch Lựu, hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Thiếu phu nhân.”
Doãn Minh Dục đưa mắt nhìn qua mấy tỳ nữ, thầm nghĩ thú vị. Tùy ý gọi Tịch Lam đứng dậy, sau đó không nói gì.
Gác lại chuyện “dâng trà”, trở về nhà chính.
Tịch Lam dõi theo bóng dáng kế phu nhân khuất sau cánh cửa, mới quay lại lạnh lùng quở trách Thạch Lựu: "Ngươi làm việc kiểu gì vậy? Lại còn dám lười biếng ở đây!"
Thạch Lựu xấu hổ, vội vàng lui ra.
Sau đó, Tịch Lam nhìn về phía Chu Thảo, lạnh nhạt nói: "Ta còn có việc, không tiện tiếp khách."
“Tịch Lam…”
Nhưng Tịch Lam đã xoay người bước về hướng Thạch Lựu vừa rời đi, không có ý định dừng lại.
Chu Thảo cắn môi, thấy người trong viện lặng lẽ dò xét, liền bày ra vẻ mặt ủy khuất, lặng lẽ trở về giác viện.
Trong nhà chính, Doãn Minh Dục chống đầu, hỏi Thanh Ngọc và Hồng Trù: "Việc Chu Thảo dâng trà có vấn đề gì sao?"
Thanh Ngọc cung kính đáp: "Thiếu phu nhân có điều không biết, kỳ thật Chu Thảo vẫn chưa dâng trà cho tiên phu nhân."
“Hửm?” Doãn Minh Dục hơi thẳng người, “Không dâng trà?”
Kim Nhi và Ngân Nhi đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.