Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 48:
Trương Giai Âm
08/11/2024
Thanh Ngọc gật đầu, "Lang quân nghiêm cấm nghị luận chuyện chủ nhân trong phủ. Nô tỳ không tiện nói nhiều, nhưng tiên phu nhân thật sự chưa từng uống trà Chu Thảo dâng."
Doãn Minh Dục tựa lưng vào ghế, như đang suy nghĩ điều gì.
Vậy ra thân phận thông phòng của Chu Thảo chỉ là hư danh. Nàng ta muốn dâng trà, là muốn chính thức hóa thân phận sao?
Đại nương tử hiếu thuận hiền huệ, chủ động cho Tạ Khâm nạp thiếp. Xuống dốc như vậy, chắc chắn là có một bên không hợp tác…
Đàn ông, không phải ai cũng bị sắc đẹp làm mờ mắt. Có người giữ mình trong sạch là do bản tính, nhưng phần lớn là do có thứ khác hấp dẫn hơn. Nhất thời vui thú không đủ để lay động họ.
Tạ Khâm là người một lòng muốn thăng quan tiến chức. Giữ mình trong sạch vì thê tử thật sự là chuyện nực cười, chắc chắn là có nguyên do khác. Chỉ cần xác định được…
“A…” Doãn Minh Dục khẽ cười, như vậy, chuyện Đông viện này đã rõ ràng rồi.
Ngân Nhi khó hiểu thốt lên: “Nương tử?”
Doãn Minh Dục cười tươi hơn, thúc giục Kim Nhi: "Mau đến thiện phòng, hôm nay ta muốn ăn cua hấp."
Kim Nhi khẽ khụy gối, rồi lui ra ngoài.
Ngân Nhi sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, “Nương tử…”
Doãn Minh Dục không nói gì trước mặt Thanh Ngọc và Hồng Trù, chỉ cười đùa: "Ta đã nói rồi, thích nhất là nữ tử kiều mỵ nhu mì ở bên hầu hạ.”
“Nếu lại được dỗ dành bằng giọng nói ngọt ngào, e rằng cả ngày sẽ xoay như chong chóng. Ngươi nhìn lại dáng vẻ của mình xem."
Ngân Nhi lẩm bẩm: "Nô tỳ là con khỉ, dù có học Chu Thảo, cũng chỉ là con khỉ kệch cỡm. Chẳng lẽ có thể biến thành tiên nữ sao?"
Thanh Ngọc và Hồng Trù bị chọc cười.
Doãn Minh Dục liếc nàng một cái, cũng mỉm cười.
Chiều tối, Tạ Khâm đến Đông viện dùng bữa.
Doãn Minh Dục mặc y phục của Chu Thảo, tự mình dâng trà cho Tạ Khâm, “Lang quân, mời chàng dùng trà.”
Tạ Khâm nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, không nhận, “Nàng… làm sao vậy?”
Doãn Minh Dục nói lí nhí: “Nếu lang quân không muốn uống trà ta dâng. Tất nhiên là ta sai, ta không dám nhiều lời…”
Tạ Khâm khẽ cau mày, lấy chén trà trong tay nàng. Nâng lên một lúc lâu, rồi lại đặt xuống mà vẫn không uống, chàng hỏi: "Nàng nếu có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng như vậy."
Hắn khựng lại, nhìn nàng với vẻ nghi hoặc: "Nghe nói tổ mẫu đã dặn dò nàng, nàng muốn ta ngủ lại sao?"
Doãn Minh Dục vội vàng lắc đầu: "Không có!"
Tạ Khâm: "… Có chuyện thì nói thẳng."
Doãn Minh Dục liền hỏi thẳng: "Lang quân mong muốn ở thê tử điều gì?"
Tạ Khâm lặng lẽ nhìn nàng, một lát sau mới nói: "Không làm tổn hại thanh danh Tạ gia, việc nhà ta không can thiệp, không hà khắc với Tạ Sách. Hết thảy chỉ có vậy."
"Thật sao?"
Tạ Khâm gật đầu: "Quân tử nhất ngôn."
Doãn Minh Dục bỗng chốc rạng rỡ: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Nàng nói xong, nhanh chóng bưng chén trà đi, vui vẻ gọi Kim Nhi, Ngân Nhi: "Dọn cơm, cua ta hấp đâu rồi?"
Tạ Khâm đưa tay định bưng chén trà lên, rồi lại từ từ hạ xuống.
Thật là… qua cầu rút ván…
Doãn Minh Dục tựa lưng vào ghế, như đang suy nghĩ điều gì.
Vậy ra thân phận thông phòng của Chu Thảo chỉ là hư danh. Nàng ta muốn dâng trà, là muốn chính thức hóa thân phận sao?
Đại nương tử hiếu thuận hiền huệ, chủ động cho Tạ Khâm nạp thiếp. Xuống dốc như vậy, chắc chắn là có một bên không hợp tác…
Đàn ông, không phải ai cũng bị sắc đẹp làm mờ mắt. Có người giữ mình trong sạch là do bản tính, nhưng phần lớn là do có thứ khác hấp dẫn hơn. Nhất thời vui thú không đủ để lay động họ.
Tạ Khâm là người một lòng muốn thăng quan tiến chức. Giữ mình trong sạch vì thê tử thật sự là chuyện nực cười, chắc chắn là có nguyên do khác. Chỉ cần xác định được…
“A…” Doãn Minh Dục khẽ cười, như vậy, chuyện Đông viện này đã rõ ràng rồi.
Ngân Nhi khó hiểu thốt lên: “Nương tử?”
Doãn Minh Dục cười tươi hơn, thúc giục Kim Nhi: "Mau đến thiện phòng, hôm nay ta muốn ăn cua hấp."
Kim Nhi khẽ khụy gối, rồi lui ra ngoài.
Ngân Nhi sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, “Nương tử…”
Doãn Minh Dục không nói gì trước mặt Thanh Ngọc và Hồng Trù, chỉ cười đùa: "Ta đã nói rồi, thích nhất là nữ tử kiều mỵ nhu mì ở bên hầu hạ.”
“Nếu lại được dỗ dành bằng giọng nói ngọt ngào, e rằng cả ngày sẽ xoay như chong chóng. Ngươi nhìn lại dáng vẻ của mình xem."
Ngân Nhi lẩm bẩm: "Nô tỳ là con khỉ, dù có học Chu Thảo, cũng chỉ là con khỉ kệch cỡm. Chẳng lẽ có thể biến thành tiên nữ sao?"
Thanh Ngọc và Hồng Trù bị chọc cười.
Doãn Minh Dục liếc nàng một cái, cũng mỉm cười.
Chiều tối, Tạ Khâm đến Đông viện dùng bữa.
Doãn Minh Dục mặc y phục của Chu Thảo, tự mình dâng trà cho Tạ Khâm, “Lang quân, mời chàng dùng trà.”
Tạ Khâm nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, không nhận, “Nàng… làm sao vậy?”
Doãn Minh Dục nói lí nhí: “Nếu lang quân không muốn uống trà ta dâng. Tất nhiên là ta sai, ta không dám nhiều lời…”
Tạ Khâm khẽ cau mày, lấy chén trà trong tay nàng. Nâng lên một lúc lâu, rồi lại đặt xuống mà vẫn không uống, chàng hỏi: "Nàng nếu có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng như vậy."
Hắn khựng lại, nhìn nàng với vẻ nghi hoặc: "Nghe nói tổ mẫu đã dặn dò nàng, nàng muốn ta ngủ lại sao?"
Doãn Minh Dục vội vàng lắc đầu: "Không có!"
Tạ Khâm: "… Có chuyện thì nói thẳng."
Doãn Minh Dục liền hỏi thẳng: "Lang quân mong muốn ở thê tử điều gì?"
Tạ Khâm lặng lẽ nhìn nàng, một lát sau mới nói: "Không làm tổn hại thanh danh Tạ gia, việc nhà ta không can thiệp, không hà khắc với Tạ Sách. Hết thảy chỉ có vậy."
"Thật sao?"
Tạ Khâm gật đầu: "Quân tử nhất ngôn."
Doãn Minh Dục bỗng chốc rạng rỡ: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Nàng nói xong, nhanh chóng bưng chén trà đi, vui vẻ gọi Kim Nhi, Ngân Nhi: "Dọn cơm, cua ta hấp đâu rồi?"
Tạ Khâm đưa tay định bưng chén trà lên, rồi lại từ từ hạ xuống.
Thật là… qua cầu rút ván…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.