Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 49:
Trương Giai Âm
08/11/2024
Phu thê cùng dùng bữa, thiện phòng tự nhiên không chỉ dâng cho Doãn Minh Dục một mình cua hấp. Còn lại những món khác nàng không yêu cầu, phần lớn đều thanh đạm.
Khi ăn cua, Tạ Khâm không cần động tay, tỳ nữ sẽ gỡ thịt cua cho chàng.
Doãn Minh Dục lại thích tự mình gỡ cua. Tuy không nhanh nhẹn bằng tỳ nữ nhưng vẫn tự mình làm. Rồi vừa ăn cua vừa nhấp rượu, vô cùng thích thú.
Tạ Khâm không phải người hay tâm sự với trưởng bối trong nhà. Doãn Minh Dục hoàn toàn không lo chắn sẽ mách nàng với Tạ lão phu nhân và Tạ phu nhân, nên thật sự không hề che giấu gì trước mặt Tạ Khâm.
Thấy Tạ Khâm uống cạn chén rượu, Doãn Minh Dục liền rót thêm: "Thêm nữa không?"
"Không cần." Tạ Khâm đưa tay cản bầu rượu: "Ta ít khi uống rượu, một chén rượu hoa vàng cho khỏi lạnh bụng là được rồi. Nàng cũng đừng ăn nhiều quá."
Doãn Minh Dục đặt bầu rượu xuống, thấy hắn không có ý định uống thêm cũng không ăn thêm cua. Nàng lại có thêm nhận thức mới về sự tự kiềm chế của hắn.
Mà tổng cộng chỉ có bốn con cua. Tạ Khâm ăn một con, nàng một mình ăn hết ba con còn lại, thế có gọi là tham ăn sao?
Tạ Khâm cũng chỉ nhắc nhở một câu, thấy nàng không để ý liền không nói thêm gì nữa.
Dùng bữa xong, Tạ Khâm rời khỏi Đông viện.
Doãn Minh Dục gọi Hồng Trù cùng nàng đi dạo trong viện. Có giai nhân làm bạn, ánh trăng trên đầu cũng tựa như sáng tỏ hơn thường ngày.
Đang vui vẻ, nàng bỗng dưng thấy áy náy, liền hỏi: "Ngươi và Thanh Ngọc về Đông viện, vậy chẳng phải bên cạnh lang quân không có ai hầu hạ sao?"
Hồng Trù đáp: "Lang quân thường ở thư phòng hơn là phòng ngủ. Vốn không thích tỳ nữ hầu hạ. Nô tỳ và Thanh Ngọc được điều đến đây là vì tiên phu…"
Nàng suýt nữa lỡ lời, vội dừng lại, cứng nhắc chuyển chủ đề: "Trước đây người ở Đông viện đông, không có nhiều sai sót như vậy."
Đông viện hiện giờ chẳng phải người càng đông sao?
Nàng nói vậy, e rằng chính nàng cũng biết là không thể nào tin được.
Nhưng Doãn Minh Dục dù tò mò, cũng không định truy cứu chuyện cũ của đại nương tử và Tạ Khâm, bèn gật đầu. Coi như chấp nhận lời thoái thác của nàng ấy.
Hồng Trù thấy nàng không hỏi thêm, thở phào nhẹ nhõm, đáp lời càng thêm thận trọng.
Sáng hôm sau, trời hơi se lạnh, có chút mưa phùn.
Doãn Minh Dục không cần phải vấn an trưởng bối. Cứ thế cuộn chăn nằm trên giường cho đến khi đồ ăn sáng được dọn lên mới chịu dậy.
Một chén canh dương, hai cái bánh rán bơ, thêm vài đĩa điểm tâm thanh đạm. Doãn Minh Dục ăn hết sạch.
Hồng Trù bưng ô mai bánh và mứt hạt thông đến, lại rót cho nàng một chén trà.
Kim Nhi đến hỏi nàng muốn dùng gì cho bữa trưa và bữa tối. Doãn Minh Dục dặn dò, nhấn mạnh buổi tối muốn ăn chân dê nướng, nướng vàng giòn một chút.
“Phải.”
Doãn Minh Dục nghiêng người trên sập, đắp một tấm chăn mỏng. Vừa ăn ô mai bánh và mứt hạt thông, vừa đọc tiếp quyển sách dang dở hôm trước.
Khi ăn cua, Tạ Khâm không cần động tay, tỳ nữ sẽ gỡ thịt cua cho chàng.
Doãn Minh Dục lại thích tự mình gỡ cua. Tuy không nhanh nhẹn bằng tỳ nữ nhưng vẫn tự mình làm. Rồi vừa ăn cua vừa nhấp rượu, vô cùng thích thú.
Tạ Khâm không phải người hay tâm sự với trưởng bối trong nhà. Doãn Minh Dục hoàn toàn không lo chắn sẽ mách nàng với Tạ lão phu nhân và Tạ phu nhân, nên thật sự không hề che giấu gì trước mặt Tạ Khâm.
Thấy Tạ Khâm uống cạn chén rượu, Doãn Minh Dục liền rót thêm: "Thêm nữa không?"
"Không cần." Tạ Khâm đưa tay cản bầu rượu: "Ta ít khi uống rượu, một chén rượu hoa vàng cho khỏi lạnh bụng là được rồi. Nàng cũng đừng ăn nhiều quá."
Doãn Minh Dục đặt bầu rượu xuống, thấy hắn không có ý định uống thêm cũng không ăn thêm cua. Nàng lại có thêm nhận thức mới về sự tự kiềm chế của hắn.
Mà tổng cộng chỉ có bốn con cua. Tạ Khâm ăn một con, nàng một mình ăn hết ba con còn lại, thế có gọi là tham ăn sao?
Tạ Khâm cũng chỉ nhắc nhở một câu, thấy nàng không để ý liền không nói thêm gì nữa.
Dùng bữa xong, Tạ Khâm rời khỏi Đông viện.
Doãn Minh Dục gọi Hồng Trù cùng nàng đi dạo trong viện. Có giai nhân làm bạn, ánh trăng trên đầu cũng tựa như sáng tỏ hơn thường ngày.
Đang vui vẻ, nàng bỗng dưng thấy áy náy, liền hỏi: "Ngươi và Thanh Ngọc về Đông viện, vậy chẳng phải bên cạnh lang quân không có ai hầu hạ sao?"
Hồng Trù đáp: "Lang quân thường ở thư phòng hơn là phòng ngủ. Vốn không thích tỳ nữ hầu hạ. Nô tỳ và Thanh Ngọc được điều đến đây là vì tiên phu…"
Nàng suýt nữa lỡ lời, vội dừng lại, cứng nhắc chuyển chủ đề: "Trước đây người ở Đông viện đông, không có nhiều sai sót như vậy."
Đông viện hiện giờ chẳng phải người càng đông sao?
Nàng nói vậy, e rằng chính nàng cũng biết là không thể nào tin được.
Nhưng Doãn Minh Dục dù tò mò, cũng không định truy cứu chuyện cũ của đại nương tử và Tạ Khâm, bèn gật đầu. Coi như chấp nhận lời thoái thác của nàng ấy.
Hồng Trù thấy nàng không hỏi thêm, thở phào nhẹ nhõm, đáp lời càng thêm thận trọng.
Sáng hôm sau, trời hơi se lạnh, có chút mưa phùn.
Doãn Minh Dục không cần phải vấn an trưởng bối. Cứ thế cuộn chăn nằm trên giường cho đến khi đồ ăn sáng được dọn lên mới chịu dậy.
Một chén canh dương, hai cái bánh rán bơ, thêm vài đĩa điểm tâm thanh đạm. Doãn Minh Dục ăn hết sạch.
Hồng Trù bưng ô mai bánh và mứt hạt thông đến, lại rót cho nàng một chén trà.
Kim Nhi đến hỏi nàng muốn dùng gì cho bữa trưa và bữa tối. Doãn Minh Dục dặn dò, nhấn mạnh buổi tối muốn ăn chân dê nướng, nướng vàng giòn một chút.
“Phải.”
Doãn Minh Dục nghiêng người trên sập, đắp một tấm chăn mỏng. Vừa ăn ô mai bánh và mứt hạt thông, vừa đọc tiếp quyển sách dang dở hôm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.