Chương 55: Có thể so với giặc cướp
Nhược Thủy Lưu Ly
15/06/2016
Cảnh Duyệt bị Bạch
Khung hoài nghi việc công trả thù riêng, đang thong thả ung dung liên
lạc không biết người ở chỗ nào, tuyệt đối hắn đã đến kinh thành cùng
Nhàn vương điện hạ. demcodon-lequydon
Mà Phong Lăng Hề lúc này cũng đã đến sân săn bắn, sau khi xoay người xuống ngựa liền đến đỡ Vân Tư Vũ nhảy xuống, tầm mắt đảo qua nơi chân trời, cau mày nói: "Tên kia rõ ràng cũng chạy tới tham gia trò vui."
Vân Tư Vũ tò mò hỏi: "Ai vậy?"
"Cảnh Duyệt."
Vân Tư Vũ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Cái nữ nhân háo sắc kia."
Nghe hắn nói như vậy, Phong Lăng Hề không khỏi nhếch miệng lên, gật đầu nói: "Chính là cái nữ nhân háo sắc kia."
Trong lúc tân hôn của Nhàn vương điện hạ, mấy vị thuộc hạ đắc lực đều thường xuyên xuất hiện ở trong vương phủ, Vân Tư Vũ cũng đã gặp qua Cảnh Duyệt.
Phải nói Phong Lăng Hề là giả phong lưu, còn Cảnh Duyệt kia chính là phong lưu thật, nhưng mà nói xấu nàng như vậy cũng không hẳn là thế, nàng luôn luôn để tâm chuyện hai bên tình nguyện, chưa bao giờ miễn cưỡng nam nhân, cũng xem thường người lừa dối; nhưng muốn nói nàng tốt rồi, muốn nàng chịu trách nhiệm lại là chuyện không thể nào, chân chính là vô số người tình, phiến lá không dính vào thân, trước mắt chỉ có vậy, ngay cả Thị quân cũng không có.
Vân Tư Vũ vừa quan sát bên trong sân săn bắn, vừa thuận miệng hỏi: "Làm sao nàng biết là nàng ấy?"
Phong Lăng Hề thổi hơi nói: "Bởi vì nàng ấy liên lạc tín hiệu tối phong tao."
Khởi Vân đi theo phía sau hai người, buồn cười không thôi, Cảnh tiểu thư lại bị Vương gia ghét bỏ .
"Khởi Vân càng ngày càng đẹp ..." Chỉ thấy một người toàn thân đen thui đi về phía bên này, rõ ràng một thân trang phục dùng để trộm gà bắt chó, lại làm cho nàng ra vài phần tư thế phong lưu, lộ ra bên ngoài một đôi mắt đào hoa dịu dàng đa tình, bị một đôi mắt như vậy nhìn, hơn nữa còn lời ngon tiếng ngọt, chỉ sợ phần lớn nam tử đều sẽ chìm đắm.
Thế nhưng Khởi Vân vẫn tương đối bình tĩnh, ung dung nói: "Khởi Vân tạ ơn Cảnh tiểu thư khen ngợi."
Vị này chính là nữ nhân háo sắc trong miệng của Vân Tư Vũ - Cảnh Duyệt, nàng vốn là dự định ở lối ra chờ Phong Lăng Hề, không nghĩ tới người đã đến đây.
Cảnh Duyệt nhếch môi cười, một đôi mắt đào hoa càng thêm thâm tình chân thành: "Khởi Vân, bản tiểu thư nói chính là lời nói thật..."
Thấy nàng còn có tiếp tục tư thế dong dài xuống, Phong Lăng Hề nhắm hai mắt lại, giọng điệu có chút nguy hiểm: "Cảnh Duyệt, ngươi có phải là quá nhàn rỗi hay không?"
Cảnh Duyệt lập tức bớt phóng túng, cười khan nói: "Đâu có đâu có, Vương gia, ngài không phải mang theo Vương Quân ân ái đi chơi hay sao? Làm sao lại trở về nhanh như vậy?"
Phong Lăng Hề mặc kệ nàng đã biết rõ còn cố hỏi, chỉ là cảnh cáo nói: "Thỏ không ăn cỏ gần hang." Cảnh Duyệt rõ ràng vẫn không có quyết tâm, cô dĩ nhiên sẽ không để cho nàng động vào người ở bên cạnh cô.
Cảnh Duyệt giận hờn: "Vương gia, ngài và Vương Quân không phải cũng rất ân ái sao?"
Phong Lăng Hề không đếm xỉa đến vẻ mặt giận hờn của nàng, hừ lạnh nói: "Nếu như ngươi đồng ý, có thể đem Khởi Vân lấy về nhà, đến lúc đó tùy các ngươi ân ái như thế nào." Con mèo hoang nhà cô đó là cỏ gần hang sao? Đó rõ ràng chính là cỏ trong ổ.
Khởi Vân nghe vậy, vội vàng nói: "Vương gia, Khởi Vân không gả."
Tầm mắt giận hờn của Cảnh Duyệt lập tức chuyển tới Khởi Vân, đau lòng nói: "Khởi Vân, chàng rõ ràng ghét bỏ ta?"
Khởi Vân không nhìn thẳng, kỳ thực hắn so với Cảnh Duyệt còn giận hờn hơn, hắn thật không nên nhiều chuyện, làm cho Vương gia cả ngày muốn đem hắn gả đi, phải làm sao mới ổn đây?
Phong Lăng Hề nhìn Cảnh Duyệt, cau mày nói: "Được rồi, ngươi cố ý kéo ta là có ý gì?" Cô rõ ràng là đuổi tới cứu người, Cảnh Duyệt nhưng vẫn nói chút ít có hay không đều được, rõ ràng chính là đang kéo dài thời gian, xem cô là kẻ ngu si sao?
"Thật sự là cái gì cũng đều không gạt được Vương gia." Cảnh Duyệt đem những đại thần làm chuyện xấu kia thêm mắm dặm muối nói một phen, hoàn toàn chính là một bộ dáng cáo ác kiện tiểu nhân, cuối cùng còn kêu thảm nói: "Vương gia, ngươi cần phải vì tiểu nhân nhỏ bé làm chủ nha!"
Phong Lăng Hề vẫn không có tỏ thái độ, Vân Tư Vũ liền hừ lạnh nói: "Hề, chúng ta chỉ cứu nữ hoàng bệ hạ là được rồi." Ngụ ý, dĩ nhiên chính là bỏ mặc những đại thần kia và người của sát thủ Minh đánh nhau, để cho các nàng tự sinh tự diệt.
Phong Lăng Hề đến gần trên mặt hắn ‘bẹp’ một cái, nhếch môi nói: "Là nên dạy dỗ một chút." Mặc dù Cảnh Duyệt nói quá mức khoa trương, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không bịa đặt, ngay cả người của cô cũng dám động tay, xem ra những người kia sống dễ chịu nhiều ngày quá rồi.
Phong Lăng Hề cũng không có dự định lén lén lút lút, trực tiếp mang người liền tiến vào khu vực săn bắn, còn lối vào của thủ vệ, cũng đã đi tới bên trong bảo vệ những đại thần kia ở lại kia.
Thị vệ bên ngoài hầu như đều đi vào tìm nữ hoàng bệ hạ, còn lại một chút người thật sự không đủ dùng.
Nữ hoàng bệ hạ gặp chuyện, vài văn thần già nua ở lại chỗ này cũng đứng ngồi không yên, mặt mũi thị vệ cũng tràn đầy đề phòng nhìn quét bốn phía, khi nhìn thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ thì vội vã muốn ngăn cản.
Vào lúc này Phong Lăng Hề tự nhiên sẽ không cùng các nàng nói nhảm, trực tiếp ôm Vân Tư Vũ nhảy lên vài cái liền không thấy bóng dáng, sau lưng còn có hai bóng người theo sát.
Mấy vị đại thần há to miệng nhìn bốn người biến mất không biết từ nơi nào, thật lâu mới tìm ngôn ngữ trở về: "Đó là Nhàn vương điện hạ?" Những thị vệ này có thể là chưa từng thấy Nhàn vương nên không biết, nhưng mấy vị này đại thần này lại thật sự gặp qua.
"Hình như là thế."
Mọi người đối mặt nhìn nhau, gạt người hả? Nhàn vương không phải không biết gì khác sao? Hiện tại sao tay chân còn nhanh hơn giặc cướp là xảy ra chuyện gì? Ngay cả tuổi trẻ tài cao như Chiến thiên tướng quân dáng người cũng đều không phóng khoáng như thế? Huống chi, Nhàn vương điện hạ dường như còn ôm một người.
Phong Lăng Hề cũng mặc kệ các nàng suy đoán thế nào, lúc này bốn người đang ngồi xổm trên đầu cành cây xem cuộc vui. Đại thần đi vào tìm kiếm nữ hoàng bệ hạ hầu như đều là võ tướng, đúng là có chút bản lĩnh, đặc biệt là cái người Vương gia Hoàng Vũ Mặc này và Thừa tướng Vũ Văn Khinh, mà Trấn quốc tướng quân Vân Vũ Dương này cũng không kém, hơn nữa mang theo thị vệ không ít. Mặc dù những sát thủ này hung ác, nhưng cũng không có làm sao bị thương khi được thị vệ bảo vệ các vị đại thần này.
Có vài văn thần muốn biểu hiệu trung thành xông vào, lúc này đang bị vây quanh ở chính giữa, sớm đã bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, trong lòng không ngừng kêu khổ hối hận không thôi, sớm biết thích khách nhiều như vậy, tàn nhẫn như thế, có nói cái gì các nàng cũng sẽ không đến tham gia trò vui.
Tình huống bây giờ vẫn còn không tính là xấu, bất quá chỉ là tạm thời. Những thị vệ này mặc dù đều là tinh nhuệ, nhưng cũng không phải là đối thủ với những sát thủ này. Nếu như lại mang xuống, thị vệ chỉ có thể càng ngày càng ít, đến lúc đó tình huống sẽ không thể lạc quan.
-Hoàng Vũ Mặc ra tay tàn nhẫn, mặt mũi tràn đầy sát khí, không chút nào thấy ôn tồn tao nhã như bình thường. Hiện tại hoàng tỷ nhà nàng không rõ sống chết, đám người kia lại vẫn ngăn cản bước chân của nàng, Ninh vương điện hạ đã sớm nổi khùng.
Mà Vũ Văn Khinh một khi động thủ, cũng giống như thay đổi thành người khác, bình thường nhìn qua chính là một thư sinh yếu đuối, nhưng bây giờ là một vị Sát Thần.
Phong Lăng Hề thấy Vân Tư Vũ nhìn say sưa, không khỏi mở miệng nói: "Ta muốn vào xem một chút, chàng trước tiên ở chỗ này?"
Vân Tư Vũ nhíu mày, nhìn phía dưới, lại nhìn nơi sâu trong rừng cây có chút rối ren, hiển nhiên là vừa muốn ở chỗ này xem cuộc vui, lại muốn cùng Phong Lăng Hề đi vào.
Phong Lăng Hề không khỏi cười nói: "Đến lúc đó ta kẻ cho chàng nghe chuyện phát sinh bên trong."
Vân Tư Vũ suy nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu. Sau đó đem bạc băng lấy xuống, quấn lên cổ tay cho nàng, nhỏ giọng dặn dò: "Cẩn thận một chút." Không chút nào cân nhắc tâm tình của bạc băng là gì khi bị xem là vật chết lấy xuống lại quấn lên. demcodon-lequydon
Rắn bạc băng và linh hồ hoàn toàn chống đỡ được với hai cao thủ hàng đầu, hơn nữa còn làm cho người ta khó lòng phòng bị, tuyệt đối không dễ trêu. Mặc dù thân thủ Phong Lăng Hề tuyệt vời, nhưng nếu như thêm một tầng bảo đảm, tự nhiên càng thêm làm cho người yên lòng.
Phong Lăng Hề cũng không từ chối, hôn một cái trên trán của hắn rồi đi về phía sâu trong rừng cây, nhưng lại để bóng dáng Dạ Tinh thường theo cô lưu lại.
Khởi Vân đi theo bên cạnh Vân Tư Vũ, Cảnh Duyệt cũng rất thức thời không có đi theo vào, mà là ngồi xổm cách chỗ Vân Tư Vũ không xa. Vương gia thật vất vả vừa ý một nam nhân, nàng tự nhiên phải giúp nàng ấy bảo vệ thật tốt.
Mà Phong Lăng Hề lúc này cũng đã đến sân săn bắn, sau khi xoay người xuống ngựa liền đến đỡ Vân Tư Vũ nhảy xuống, tầm mắt đảo qua nơi chân trời, cau mày nói: "Tên kia rõ ràng cũng chạy tới tham gia trò vui."
Vân Tư Vũ tò mò hỏi: "Ai vậy?"
"Cảnh Duyệt."
Vân Tư Vũ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Cái nữ nhân háo sắc kia."
Nghe hắn nói như vậy, Phong Lăng Hề không khỏi nhếch miệng lên, gật đầu nói: "Chính là cái nữ nhân háo sắc kia."
Trong lúc tân hôn của Nhàn vương điện hạ, mấy vị thuộc hạ đắc lực đều thường xuyên xuất hiện ở trong vương phủ, Vân Tư Vũ cũng đã gặp qua Cảnh Duyệt.
Phải nói Phong Lăng Hề là giả phong lưu, còn Cảnh Duyệt kia chính là phong lưu thật, nhưng mà nói xấu nàng như vậy cũng không hẳn là thế, nàng luôn luôn để tâm chuyện hai bên tình nguyện, chưa bao giờ miễn cưỡng nam nhân, cũng xem thường người lừa dối; nhưng muốn nói nàng tốt rồi, muốn nàng chịu trách nhiệm lại là chuyện không thể nào, chân chính là vô số người tình, phiến lá không dính vào thân, trước mắt chỉ có vậy, ngay cả Thị quân cũng không có.
Vân Tư Vũ vừa quan sát bên trong sân săn bắn, vừa thuận miệng hỏi: "Làm sao nàng biết là nàng ấy?"
Phong Lăng Hề thổi hơi nói: "Bởi vì nàng ấy liên lạc tín hiệu tối phong tao."
Khởi Vân đi theo phía sau hai người, buồn cười không thôi, Cảnh tiểu thư lại bị Vương gia ghét bỏ .
"Khởi Vân càng ngày càng đẹp ..." Chỉ thấy một người toàn thân đen thui đi về phía bên này, rõ ràng một thân trang phục dùng để trộm gà bắt chó, lại làm cho nàng ra vài phần tư thế phong lưu, lộ ra bên ngoài một đôi mắt đào hoa dịu dàng đa tình, bị một đôi mắt như vậy nhìn, hơn nữa còn lời ngon tiếng ngọt, chỉ sợ phần lớn nam tử đều sẽ chìm đắm.
Thế nhưng Khởi Vân vẫn tương đối bình tĩnh, ung dung nói: "Khởi Vân tạ ơn Cảnh tiểu thư khen ngợi."
Vị này chính là nữ nhân háo sắc trong miệng của Vân Tư Vũ - Cảnh Duyệt, nàng vốn là dự định ở lối ra chờ Phong Lăng Hề, không nghĩ tới người đã đến đây.
Cảnh Duyệt nhếch môi cười, một đôi mắt đào hoa càng thêm thâm tình chân thành: "Khởi Vân, bản tiểu thư nói chính là lời nói thật..."
Thấy nàng còn có tiếp tục tư thế dong dài xuống, Phong Lăng Hề nhắm hai mắt lại, giọng điệu có chút nguy hiểm: "Cảnh Duyệt, ngươi có phải là quá nhàn rỗi hay không?"
Cảnh Duyệt lập tức bớt phóng túng, cười khan nói: "Đâu có đâu có, Vương gia, ngài không phải mang theo Vương Quân ân ái đi chơi hay sao? Làm sao lại trở về nhanh như vậy?"
Phong Lăng Hề mặc kệ nàng đã biết rõ còn cố hỏi, chỉ là cảnh cáo nói: "Thỏ không ăn cỏ gần hang." Cảnh Duyệt rõ ràng vẫn không có quyết tâm, cô dĩ nhiên sẽ không để cho nàng động vào người ở bên cạnh cô.
Cảnh Duyệt giận hờn: "Vương gia, ngài và Vương Quân không phải cũng rất ân ái sao?"
Phong Lăng Hề không đếm xỉa đến vẻ mặt giận hờn của nàng, hừ lạnh nói: "Nếu như ngươi đồng ý, có thể đem Khởi Vân lấy về nhà, đến lúc đó tùy các ngươi ân ái như thế nào." Con mèo hoang nhà cô đó là cỏ gần hang sao? Đó rõ ràng chính là cỏ trong ổ.
Khởi Vân nghe vậy, vội vàng nói: "Vương gia, Khởi Vân không gả."
Tầm mắt giận hờn của Cảnh Duyệt lập tức chuyển tới Khởi Vân, đau lòng nói: "Khởi Vân, chàng rõ ràng ghét bỏ ta?"
Khởi Vân không nhìn thẳng, kỳ thực hắn so với Cảnh Duyệt còn giận hờn hơn, hắn thật không nên nhiều chuyện, làm cho Vương gia cả ngày muốn đem hắn gả đi, phải làm sao mới ổn đây?
Phong Lăng Hề nhìn Cảnh Duyệt, cau mày nói: "Được rồi, ngươi cố ý kéo ta là có ý gì?" Cô rõ ràng là đuổi tới cứu người, Cảnh Duyệt nhưng vẫn nói chút ít có hay không đều được, rõ ràng chính là đang kéo dài thời gian, xem cô là kẻ ngu si sao?
"Thật sự là cái gì cũng đều không gạt được Vương gia." Cảnh Duyệt đem những đại thần làm chuyện xấu kia thêm mắm dặm muối nói một phen, hoàn toàn chính là một bộ dáng cáo ác kiện tiểu nhân, cuối cùng còn kêu thảm nói: "Vương gia, ngươi cần phải vì tiểu nhân nhỏ bé làm chủ nha!"
Phong Lăng Hề vẫn không có tỏ thái độ, Vân Tư Vũ liền hừ lạnh nói: "Hề, chúng ta chỉ cứu nữ hoàng bệ hạ là được rồi." Ngụ ý, dĩ nhiên chính là bỏ mặc những đại thần kia và người của sát thủ Minh đánh nhau, để cho các nàng tự sinh tự diệt.
Phong Lăng Hề đến gần trên mặt hắn ‘bẹp’ một cái, nhếch môi nói: "Là nên dạy dỗ một chút." Mặc dù Cảnh Duyệt nói quá mức khoa trương, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không bịa đặt, ngay cả người của cô cũng dám động tay, xem ra những người kia sống dễ chịu nhiều ngày quá rồi.
Phong Lăng Hề cũng không có dự định lén lén lút lút, trực tiếp mang người liền tiến vào khu vực săn bắn, còn lối vào của thủ vệ, cũng đã đi tới bên trong bảo vệ những đại thần kia ở lại kia.
Thị vệ bên ngoài hầu như đều đi vào tìm nữ hoàng bệ hạ, còn lại một chút người thật sự không đủ dùng.
Nữ hoàng bệ hạ gặp chuyện, vài văn thần già nua ở lại chỗ này cũng đứng ngồi không yên, mặt mũi thị vệ cũng tràn đầy đề phòng nhìn quét bốn phía, khi nhìn thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ thì vội vã muốn ngăn cản.
Vào lúc này Phong Lăng Hề tự nhiên sẽ không cùng các nàng nói nhảm, trực tiếp ôm Vân Tư Vũ nhảy lên vài cái liền không thấy bóng dáng, sau lưng còn có hai bóng người theo sát.
Mấy vị đại thần há to miệng nhìn bốn người biến mất không biết từ nơi nào, thật lâu mới tìm ngôn ngữ trở về: "Đó là Nhàn vương điện hạ?" Những thị vệ này có thể là chưa từng thấy Nhàn vương nên không biết, nhưng mấy vị này đại thần này lại thật sự gặp qua.
"Hình như là thế."
Mọi người đối mặt nhìn nhau, gạt người hả? Nhàn vương không phải không biết gì khác sao? Hiện tại sao tay chân còn nhanh hơn giặc cướp là xảy ra chuyện gì? Ngay cả tuổi trẻ tài cao như Chiến thiên tướng quân dáng người cũng đều không phóng khoáng như thế? Huống chi, Nhàn vương điện hạ dường như còn ôm một người.
Phong Lăng Hề cũng mặc kệ các nàng suy đoán thế nào, lúc này bốn người đang ngồi xổm trên đầu cành cây xem cuộc vui. Đại thần đi vào tìm kiếm nữ hoàng bệ hạ hầu như đều là võ tướng, đúng là có chút bản lĩnh, đặc biệt là cái người Vương gia Hoàng Vũ Mặc này và Thừa tướng Vũ Văn Khinh, mà Trấn quốc tướng quân Vân Vũ Dương này cũng không kém, hơn nữa mang theo thị vệ không ít. Mặc dù những sát thủ này hung ác, nhưng cũng không có làm sao bị thương khi được thị vệ bảo vệ các vị đại thần này.
Có vài văn thần muốn biểu hiệu trung thành xông vào, lúc này đang bị vây quanh ở chính giữa, sớm đã bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, trong lòng không ngừng kêu khổ hối hận không thôi, sớm biết thích khách nhiều như vậy, tàn nhẫn như thế, có nói cái gì các nàng cũng sẽ không đến tham gia trò vui.
Tình huống bây giờ vẫn còn không tính là xấu, bất quá chỉ là tạm thời. Những thị vệ này mặc dù đều là tinh nhuệ, nhưng cũng không phải là đối thủ với những sát thủ này. Nếu như lại mang xuống, thị vệ chỉ có thể càng ngày càng ít, đến lúc đó tình huống sẽ không thể lạc quan.
-Hoàng Vũ Mặc ra tay tàn nhẫn, mặt mũi tràn đầy sát khí, không chút nào thấy ôn tồn tao nhã như bình thường. Hiện tại hoàng tỷ nhà nàng không rõ sống chết, đám người kia lại vẫn ngăn cản bước chân của nàng, Ninh vương điện hạ đã sớm nổi khùng.
Mà Vũ Văn Khinh một khi động thủ, cũng giống như thay đổi thành người khác, bình thường nhìn qua chính là một thư sinh yếu đuối, nhưng bây giờ là một vị Sát Thần.
Phong Lăng Hề thấy Vân Tư Vũ nhìn say sưa, không khỏi mở miệng nói: "Ta muốn vào xem một chút, chàng trước tiên ở chỗ này?"
Vân Tư Vũ nhíu mày, nhìn phía dưới, lại nhìn nơi sâu trong rừng cây có chút rối ren, hiển nhiên là vừa muốn ở chỗ này xem cuộc vui, lại muốn cùng Phong Lăng Hề đi vào.
Phong Lăng Hề không khỏi cười nói: "Đến lúc đó ta kẻ cho chàng nghe chuyện phát sinh bên trong."
Vân Tư Vũ suy nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu. Sau đó đem bạc băng lấy xuống, quấn lên cổ tay cho nàng, nhỏ giọng dặn dò: "Cẩn thận một chút." Không chút nào cân nhắc tâm tình của bạc băng là gì khi bị xem là vật chết lấy xuống lại quấn lên. demcodon-lequydon
Rắn bạc băng và linh hồ hoàn toàn chống đỡ được với hai cao thủ hàng đầu, hơn nữa còn làm cho người ta khó lòng phòng bị, tuyệt đối không dễ trêu. Mặc dù thân thủ Phong Lăng Hề tuyệt vời, nhưng nếu như thêm một tầng bảo đảm, tự nhiên càng thêm làm cho người yên lòng.
Phong Lăng Hề cũng không từ chối, hôn một cái trên trán của hắn rồi đi về phía sâu trong rừng cây, nhưng lại để bóng dáng Dạ Tinh thường theo cô lưu lại.
Khởi Vân đi theo bên cạnh Vân Tư Vũ, Cảnh Duyệt cũng rất thức thời không có đi theo vào, mà là ngồi xổm cách chỗ Vân Tư Vũ không xa. Vương gia thật vất vả vừa ý một nam nhân, nàng tự nhiên phải giúp nàng ấy bảo vệ thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.