Chương 54: Cứu giá
Nhược Thủy Lưu Ly
15/06/2016
Bà lão kia là văn
thần, thêm một cái lớn tuổi, tay chân không thế nào lưu loát, cũng may
Ninh vương điện hạ đè nén tính tình, roi ngựa chỉ là quất vào bên cạnh
chân bà trên mặt đất thôi. Nếu như mạnh mẽ quất xuống một roi, rất có
khả năng liền không đứng dậy nổi, lập tức không khỏi thay đổi sắc mặt,
run rẩy không dám lại nói nữa.
Mà Ninh vương điện hạ phát giận lần này, cũng làm kinh sợ những người khác muốn mở miệng, đây chính là hiệu quả mà Hoàng Vũ Mặc muốn.
Vũ Văn Khinh thấy sắc mặt của Hoàng Vũ Mặc liền biết không tốt, cũng không vội hỏi han đến cùng là xảy ra chuyện gì, lập tức triệu tập thị vệ đi vào trong rừng tìm kiếm nữ hoàng bệ hạ.
Săn bắn lần này tất cả đại thần đều phải tham gia, thế nhưng phần lớn văn thần sẽ ở lại phía bên ngoài nghỉ ngơi. Tựa như vị đại thần trước đây chen miệng vào, người như vậy nếu là đi săn bắn, nói không chừng sơ ý một chút té xuống ngựa liền đi đời nhà ma, đó chẳng phải là tổn thất của triều đình sao?
Mà Vũ Văn Khinh tuy rằng nhìn qua yếu đuối, nhưng là văn võ song toàn. Nàng sở dĩ ở lại là bởi vì vừa vặn nhiễm phong hàn, nữ hoàng bệ hạ liền cho nàng ở lại. Mà lúc này, biết được nữ hoàng bệ hạ gặp nguy hiểm, cái gì phong hàn tự nhiên là đứng sang bên cạnh.
Vũ Văn Khinh, Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc mỗi một người dẫn theo một đội người đi về phía khác nhau tìm, trên đường gặp phải đại thần đang săn bắn, liền chỉ huy mọi người cùng nhau tìm.
Càng tìm đi xuống, sắc mặt đoàn người càng nghiêm nghị, bởi vì đã đến vòng trong lại hoàn toàn không có nhìn thấy bóng dáng của nữ hoàng bệ hạ.
Đoàn người tiếp tục thâm nhập sâu, rốt cuộc nghe được loáng thoáng tiếng đánh nhau, vội vã đuổi theo về phía trước.
Sau đó liền nhìn thấy một đám hắc y nhân đánh nhau không ngừng, nhưng không thấy nữ hoàng bệ hạ. Trong khoảng thời gian ngắn nhìn qua cũng không biết đám hắc y nhân cùng một dạng này đến cùng ai là địch, ai là bằng hữu, hay tất cả đều là địch?
Kế hoạch của Bạch Khung thực hành cực kỳ hoàn mỹ, nữ hoàng bệ hạ đem toàn bộ sát thủ dẫn vào chỗ sâu nhất trong rừng cây. Sau đó thủ hạ của nàng bọc đánh từ bên ngoài, đó gọi là bắt ba ba trong rọ. Nhưng lại không muốn Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân trở về thời điểm như thế, hơn nữa còn chỉ huy nhiều người như vậy đến tìm nữ hoàng bệ hạ.
Người nóng lòng lập công không ít, không phải ai cũng có thể duy trì lý trí.
Trong khoảng thời gian ngắn, những hắc y nhân này làm cho người ta không nhận rõ địch hay bằng hữu, không biết nên giúp bên nào; nhưng các nàng là vội vã tiến vào đi cứu giá, đám người kia đánh nhau chặn đường đi của các nàng, vì vậy, có người liền mặc kệ địch hay bằng hữu, muốn trực tiếp mở một đường máu đi đến con trùng.
Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm rối loạn những hắc y nhân kia đánh nhau, trong đó một nhóm hắc y nhân phản ứng nhanh chóng, tránh thoát công kích của thị vệ. Trong đó có nữ nhân nhìn như đầu lĩnh ánh mắt tràn đầy lửa giận, thủ một thế xuống, còn lại cho thủ hạ đánh nhau dồn dập mà lui lại, trong nháy mắt ẩn vào trong rừng cây không thấy bóng dáng, có thể nhìn ra là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Một nhóm hắc y nhân khác vốn đã là khổ sở chống đỡ, không nghĩ tới đối thủ đột nhiên chạy, sửng sốt trong nháy mắt. Sau đó sát khí càng đậm, một nửa người nhanh chóng phóng về phía sâu trong rừng cây, nửa người còn lại bay thẳng đến đánh những đại thần này.
Trong khoảng thời gian ngắn, những đại thần kia ngược lại nửa bước cũng khó đi được, một cảnh hỗn loạn.
Hắc y nhân đầu lĩnh kia đứng thẳng trên cành cây, cười lạnh một tiếng: "Đám người ô hợp." Hiện tại trong lòng nàng hừng hực lửa giận, nàng mặc dù là đi theo Bạch Khung tới chơi, thế nhưng nàng cũng có nghiêm túc giết người. Kết quả các nàng một lòng bảo vệ nữ hoàng bệ hạ, đám người kia rõ ràng không phân tốt xấu, nghĩ muốn cùng nhau giết cả người của các nàng. Nếu không là xem trọng thể diện của chủ nhân, nàng thật muốn trực tiếp xông vào đem nữ hoàng bệ hạ giải quyết ngay tại chỗ.
Nhìn hắc y nhân kia lộ ra đôi mắt đào hoa ra vẻ mỉa mai bên ngoài khăn che mặt, Ninh vương điện hạ gần như cho rằng nhìn thấy nữ nhân đáng ghét Phong Lăng Hề kia, bộ dáng mỉa mai kia quả thực giống nhau như đúc, nhíu nhíu mày, nghĩ còn muốn hỏi, kết quả đối phương lại nhảy lên vài cái không thấy bóng dáng.
Nếu đám người kia muốn cứu giá như thế, vậy thì cho các nàng ấy một cơ hội tốt, dù sao các nàng chỉ cần bảo đảm an toàn cho nữ hoàng bệ hạ, hơn nữa cuối cùng đem người của sát thủ Minh giải quyết hoàn toàn, liền coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Người của sát thủ Minh thủ đoạn hung bạo tàn ác, giết người không chớp mắt, những người này muốn lập công? Liền xem có số mệnh đó hay không.
Hoàng Vũ Mặc tự nhiên đã xem như hiểu vấn đề xảy ra, những hắc y nhân bỏ chạy kia rõ ràng là ngăn cản thích khách, chỉ là những hắc y nhân kia rốt cuộc có thân phận gì? Nhìn qua cũng không giống ám vệ của hoàng tỷ, nàng còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, bởi vì những sát thủ kia đã xông tới trước mặt nàng rồi.
Mà vài vị đại thần trước đây động thủ, đã há hốc miệng, bọn họ sở dĩ động thủ là vì hai bên nhóm hắc y nhân đều không có tỏ rõ thân phận. Theo các nàng nhìn, nếu như có một bên là ám vệ của nữ hoàng bệ hạ, thấy các nàng đến tự nhiên sẽ ngay lập tức tỏ rõ thân phận; mà đám hắc y nhân kia đột nhiên chạy, cũng chứng minh đó không là ám vệ của nữ hoàng bệ hạ, thế nhưng các nàng không nghĩ tới những thích khách này lại hung ác như thế, những hắc y nhân kia vừa đi, các nàng rõ ràng nửa bước cũng khó đi được, phải làm sao mới ổn đây?
Các nàng tự nhiên nhìn thấy có một nửa thích khách đã phóng sâu về phía rừng cây, mà các nàng bây giờ lại bị cản trở ở nơi này, lần này, nữ hoàng bệ hạ chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao?
Vân Vũ Dương thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp, liền một lòng che chở cho Tô Văn để cho nàng đi trước một bước.
Nơi sâu trong rừng cây, Bạch Khung mang theo mấy hắc y nhân đem bao bọc vây quanh nữ hoàng bệ hạ lại, cùng những sát thủ kia đánh nhau; bất kể như thế nào, tuyệt đối không di chuyển một bước, nhìn ra nữ hoàng bệ hạ không ngừng cảm thán ở trong lòng: ‘người của Phong Lăng Hề một khi ra tay luôn làm cho người ta rung động.’
Chỉ là đánh được một nửa, đột nhiên lại nhảy vào không ít sát thủ, áp lực đột nhiên gia tăng. Bạch Khung không khỏi nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bên ngoài xảy ra vấn đề gì? Tên Cảnh Duyệt kia làm sao vậy? Không đến mức bởi vì nàng trộm một xấp ngân phiếu của nàng ấy, đúng vào lúc này mượn việc công trả thù riêng chứ? Nàng đây không phải cần dùng gấp sao, hơn nữa tên kia không bao giờ thiếu chính là tiền, không đến mức hẹp hòi như thế chứ?
Mặc dù áp lực càng lớn, thế nhưng mấy người lại không có chút nào luống cuống tay chân, vẫn biết nên giết thế nào giết thế nào, chỉ là ra tay càng thêm tàn nhẫn mấy phần, ngược lại là những hắc y nhân kia có vẻ có chút vội vàng, lúc các nàng vội vã liền có người trước đây tới cứu viện trước, đem nữ hoàng bệ hạ giải quyết xong.
Đột nhiên những hắc y nhân kia xuất hiện ra cản trở các nàng, đã làm cho các nàng ý thức được, các nàng vốn là đi vào cạm bẫy. Nếu không làm sao sẽ vừa vặn bị người vây quanh? Bất quá cho dù là cạm bẫy, các nàng cũng nhất định phải giết Hoàng Vũ Hiên.
Cũng may đám đại thần nóng lòng lập công kia đem những hắc y nhân kia đánh chạy đi. Nếu không các nàng ngược lại chỉ có thể tổn hại toàn bộ ở đây, mà bây giờ, chỉ là đối mặt với vài hắc y nhân này, các nàng vẫn còn có sức liều mạng.
Thời điểm Tô Văn đến, nhìn thấy chính là tình huống như vậy, một đoàn hắc y nhân không muốn sống mà xông vào vòng vây ám sát nữ hoàng, vài hắc y nhân lại không nhanh không chậm mà đem nữ hoàng bệ hạ bảo vệ ở trong đó, sát khí bức người, thấy một người giết một người, để thích khách không cách nào tới gần một bước.
Trong lòng Tô Văn không khỏi khen ngợi cảm phục, những này là ám vệ bên người của nữ hoàng bệ hạ? Quả nhiên ghê gớm!
Cùng lúc khen ngợi cảm phục, nàng cũng không có quên mục đích mình xông tới, lập tức phi thân xuống ngựa phóng về phía những hắc y nhân kia, rút chuôi kiếm mềm bên hông ra, chỗ ánh sáng bạc đi qua là một mảnh huyết sắc.
Mà Ninh vương điện hạ phát giận lần này, cũng làm kinh sợ những người khác muốn mở miệng, đây chính là hiệu quả mà Hoàng Vũ Mặc muốn.
Vũ Văn Khinh thấy sắc mặt của Hoàng Vũ Mặc liền biết không tốt, cũng không vội hỏi han đến cùng là xảy ra chuyện gì, lập tức triệu tập thị vệ đi vào trong rừng tìm kiếm nữ hoàng bệ hạ.
Săn bắn lần này tất cả đại thần đều phải tham gia, thế nhưng phần lớn văn thần sẽ ở lại phía bên ngoài nghỉ ngơi. Tựa như vị đại thần trước đây chen miệng vào, người như vậy nếu là đi săn bắn, nói không chừng sơ ý một chút té xuống ngựa liền đi đời nhà ma, đó chẳng phải là tổn thất của triều đình sao?
Mà Vũ Văn Khinh tuy rằng nhìn qua yếu đuối, nhưng là văn võ song toàn. Nàng sở dĩ ở lại là bởi vì vừa vặn nhiễm phong hàn, nữ hoàng bệ hạ liền cho nàng ở lại. Mà lúc này, biết được nữ hoàng bệ hạ gặp nguy hiểm, cái gì phong hàn tự nhiên là đứng sang bên cạnh.
Vũ Văn Khinh, Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc mỗi một người dẫn theo một đội người đi về phía khác nhau tìm, trên đường gặp phải đại thần đang săn bắn, liền chỉ huy mọi người cùng nhau tìm.
Càng tìm đi xuống, sắc mặt đoàn người càng nghiêm nghị, bởi vì đã đến vòng trong lại hoàn toàn không có nhìn thấy bóng dáng của nữ hoàng bệ hạ.
Đoàn người tiếp tục thâm nhập sâu, rốt cuộc nghe được loáng thoáng tiếng đánh nhau, vội vã đuổi theo về phía trước.
Sau đó liền nhìn thấy một đám hắc y nhân đánh nhau không ngừng, nhưng không thấy nữ hoàng bệ hạ. Trong khoảng thời gian ngắn nhìn qua cũng không biết đám hắc y nhân cùng một dạng này đến cùng ai là địch, ai là bằng hữu, hay tất cả đều là địch?
Kế hoạch của Bạch Khung thực hành cực kỳ hoàn mỹ, nữ hoàng bệ hạ đem toàn bộ sát thủ dẫn vào chỗ sâu nhất trong rừng cây. Sau đó thủ hạ của nàng bọc đánh từ bên ngoài, đó gọi là bắt ba ba trong rọ. Nhưng lại không muốn Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân trở về thời điểm như thế, hơn nữa còn chỉ huy nhiều người như vậy đến tìm nữ hoàng bệ hạ.
Người nóng lòng lập công không ít, không phải ai cũng có thể duy trì lý trí.
Trong khoảng thời gian ngắn, những hắc y nhân này làm cho người ta không nhận rõ địch hay bằng hữu, không biết nên giúp bên nào; nhưng các nàng là vội vã tiến vào đi cứu giá, đám người kia đánh nhau chặn đường đi của các nàng, vì vậy, có người liền mặc kệ địch hay bằng hữu, muốn trực tiếp mở một đường máu đi đến con trùng.
Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm rối loạn những hắc y nhân kia đánh nhau, trong đó một nhóm hắc y nhân phản ứng nhanh chóng, tránh thoát công kích của thị vệ. Trong đó có nữ nhân nhìn như đầu lĩnh ánh mắt tràn đầy lửa giận, thủ một thế xuống, còn lại cho thủ hạ đánh nhau dồn dập mà lui lại, trong nháy mắt ẩn vào trong rừng cây không thấy bóng dáng, có thể nhìn ra là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Một nhóm hắc y nhân khác vốn đã là khổ sở chống đỡ, không nghĩ tới đối thủ đột nhiên chạy, sửng sốt trong nháy mắt. Sau đó sát khí càng đậm, một nửa người nhanh chóng phóng về phía sâu trong rừng cây, nửa người còn lại bay thẳng đến đánh những đại thần này.
Trong khoảng thời gian ngắn, những đại thần kia ngược lại nửa bước cũng khó đi được, một cảnh hỗn loạn.
Hắc y nhân đầu lĩnh kia đứng thẳng trên cành cây, cười lạnh một tiếng: "Đám người ô hợp." Hiện tại trong lòng nàng hừng hực lửa giận, nàng mặc dù là đi theo Bạch Khung tới chơi, thế nhưng nàng cũng có nghiêm túc giết người. Kết quả các nàng một lòng bảo vệ nữ hoàng bệ hạ, đám người kia rõ ràng không phân tốt xấu, nghĩ muốn cùng nhau giết cả người của các nàng. Nếu không là xem trọng thể diện của chủ nhân, nàng thật muốn trực tiếp xông vào đem nữ hoàng bệ hạ giải quyết ngay tại chỗ.
Nhìn hắc y nhân kia lộ ra đôi mắt đào hoa ra vẻ mỉa mai bên ngoài khăn che mặt, Ninh vương điện hạ gần như cho rằng nhìn thấy nữ nhân đáng ghét Phong Lăng Hề kia, bộ dáng mỉa mai kia quả thực giống nhau như đúc, nhíu nhíu mày, nghĩ còn muốn hỏi, kết quả đối phương lại nhảy lên vài cái không thấy bóng dáng.
Nếu đám người kia muốn cứu giá như thế, vậy thì cho các nàng ấy một cơ hội tốt, dù sao các nàng chỉ cần bảo đảm an toàn cho nữ hoàng bệ hạ, hơn nữa cuối cùng đem người của sát thủ Minh giải quyết hoàn toàn, liền coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Người của sát thủ Minh thủ đoạn hung bạo tàn ác, giết người không chớp mắt, những người này muốn lập công? Liền xem có số mệnh đó hay không.
Hoàng Vũ Mặc tự nhiên đã xem như hiểu vấn đề xảy ra, những hắc y nhân bỏ chạy kia rõ ràng là ngăn cản thích khách, chỉ là những hắc y nhân kia rốt cuộc có thân phận gì? Nhìn qua cũng không giống ám vệ của hoàng tỷ, nàng còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, bởi vì những sát thủ kia đã xông tới trước mặt nàng rồi.
Mà vài vị đại thần trước đây động thủ, đã há hốc miệng, bọn họ sở dĩ động thủ là vì hai bên nhóm hắc y nhân đều không có tỏ rõ thân phận. Theo các nàng nhìn, nếu như có một bên là ám vệ của nữ hoàng bệ hạ, thấy các nàng đến tự nhiên sẽ ngay lập tức tỏ rõ thân phận; mà đám hắc y nhân kia đột nhiên chạy, cũng chứng minh đó không là ám vệ của nữ hoàng bệ hạ, thế nhưng các nàng không nghĩ tới những thích khách này lại hung ác như thế, những hắc y nhân kia vừa đi, các nàng rõ ràng nửa bước cũng khó đi được, phải làm sao mới ổn đây?
Các nàng tự nhiên nhìn thấy có một nửa thích khách đã phóng sâu về phía rừng cây, mà các nàng bây giờ lại bị cản trở ở nơi này, lần này, nữ hoàng bệ hạ chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao?
Vân Vũ Dương thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp, liền một lòng che chở cho Tô Văn để cho nàng đi trước một bước.
Nơi sâu trong rừng cây, Bạch Khung mang theo mấy hắc y nhân đem bao bọc vây quanh nữ hoàng bệ hạ lại, cùng những sát thủ kia đánh nhau; bất kể như thế nào, tuyệt đối không di chuyển một bước, nhìn ra nữ hoàng bệ hạ không ngừng cảm thán ở trong lòng: ‘người của Phong Lăng Hề một khi ra tay luôn làm cho người ta rung động.’
Chỉ là đánh được một nửa, đột nhiên lại nhảy vào không ít sát thủ, áp lực đột nhiên gia tăng. Bạch Khung không khỏi nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bên ngoài xảy ra vấn đề gì? Tên Cảnh Duyệt kia làm sao vậy? Không đến mức bởi vì nàng trộm một xấp ngân phiếu của nàng ấy, đúng vào lúc này mượn việc công trả thù riêng chứ? Nàng đây không phải cần dùng gấp sao, hơn nữa tên kia không bao giờ thiếu chính là tiền, không đến mức hẹp hòi như thế chứ?
Mặc dù áp lực càng lớn, thế nhưng mấy người lại không có chút nào luống cuống tay chân, vẫn biết nên giết thế nào giết thế nào, chỉ là ra tay càng thêm tàn nhẫn mấy phần, ngược lại là những hắc y nhân kia có vẻ có chút vội vàng, lúc các nàng vội vã liền có người trước đây tới cứu viện trước, đem nữ hoàng bệ hạ giải quyết xong.
Đột nhiên những hắc y nhân kia xuất hiện ra cản trở các nàng, đã làm cho các nàng ý thức được, các nàng vốn là đi vào cạm bẫy. Nếu không làm sao sẽ vừa vặn bị người vây quanh? Bất quá cho dù là cạm bẫy, các nàng cũng nhất định phải giết Hoàng Vũ Hiên.
Cũng may đám đại thần nóng lòng lập công kia đem những hắc y nhân kia đánh chạy đi. Nếu không các nàng ngược lại chỉ có thể tổn hại toàn bộ ở đây, mà bây giờ, chỉ là đối mặt với vài hắc y nhân này, các nàng vẫn còn có sức liều mạng.
Thời điểm Tô Văn đến, nhìn thấy chính là tình huống như vậy, một đoàn hắc y nhân không muốn sống mà xông vào vòng vây ám sát nữ hoàng, vài hắc y nhân lại không nhanh không chậm mà đem nữ hoàng bệ hạ bảo vệ ở trong đó, sát khí bức người, thấy một người giết một người, để thích khách không cách nào tới gần một bước.
Trong lòng Tô Văn không khỏi khen ngợi cảm phục, những này là ám vệ bên người của nữ hoàng bệ hạ? Quả nhiên ghê gớm!
Cùng lúc khen ngợi cảm phục, nàng cũng không có quên mục đích mình xông tới, lập tức phi thân xuống ngựa phóng về phía những hắc y nhân kia, rút chuôi kiếm mềm bên hông ra, chỗ ánh sáng bạc đi qua là một mảnh huyết sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.