Quyển 1 - Chương 38: Chương 25.2
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/04/2016
Nguyệt Dao nghẹn
ngào lắc đầu mà nói: "Không có gì, ta chỉ đang nhớ đến cha nương mà
thôi." Chuyện của kiếp trước bất kể như thế nào nàng cũng không thể tiết lộ một phần. Không phải là nàng không tín nhiệm người nào, mà vì đây
vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Có thêm một người biết nàng
liền nhiều hơn một nguy hiểm.
Đặng ma ma vuốt tóc Nguyệt Dao an ủi: "Tiểu thư, lời người nói còn chẳng phải là tìm cớ sao. Người là do lão nô ở một bên nhìn mà lớn lên. Nói thế này không phải phép nhưng trong lòng lão nô người nào có khác gì nữ nhi ruột thịt của mình. Trong lòng tiểu thư có tâm sự hay không có gì, lão nô còn không biết được sao? Tiểu thư, nếu thực có chuyện gì xảy ra hãy nói cho ma ma. Cho dù ma ma không đủ sức vì người làm chủ, thì vẫn còn cữu lão gia ở đó kia mà!"
Nguyệt Dao hoảng hốt một chút. Cữu cữu, cữu cữu nha. . . Cữu cữu cực kỳ thương nàng, thế nhưng sau này cữu cữu lại lấy phải Trình thị, bà ta chính là một cái nữ nhân tham lam hảo tài, tâm địa ác độc. Đại cữu vào năm nàng mười tuổi cũng mất đi, cái nữ nhân này vì thèm muốn đồ cưới của nương nàng, đến cả mặt mũi cũng không cần, đứng trước cổng Liên gia đòi lại gả trang của nương nàng. Khi đó, làm hại nàng mất hết thể diện, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao ngây người, lại càng khẳng định chắc chắn đã xảy ra đại sự: "Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người nói cho ma ma, có phải bọn họ khi dễ người hay không, ma ma dù có phải liều cái mạng già này cũng sẽ không để cho đám người kia khi dễ tiểu thư."
Nguyệt Dao hít sâu một hơi, chuyện trọng sinh nàng là chắc chắn sẽ không để cho người thứ hai biết đến. Cho dù người này là người mà mẫu thân nàng tín nhiệm nhất, nể trọng nhất đi nữa. Nguyệt Dao lau nước mắt: "Ma ma, thực không có chuyện gì. Nhìn thấy ma ma, ta liền không nhịn được mà nghĩ muốn gặp nương thôi."
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao rất nhanh đã khôi phục thần sắc, nghĩ tới tỷ nhi cũng là bà nhìn lớn lên. Nếu là có chuyện tất sẽ nói cho bà biết. Coi như hiện tại không thể nới ra, sau này tổng sẽ nói cho nàng biết.
Hoa Lôi ở phía ngoài nói vọng vào: "Tiểu thư, Chính thiếu gia nghe thấy tiếng khóc của tiểu thư, vẫn liên tục đòi muốn gặp người. Nô tỳ khuyên không được."
Đặng ma ma sửng sốt.
Nguyệt Dao đem chuyện về Chính ca nhi nói cho Đặng ma ma biết rõ. Đặng ma ma chỉ nhận được tin tức có thể quay trở lại Liên phủ, nhưng mà công việc cụ thể người tới cũng không nói rõ cho bà biết. Cho đến tận lúc này Đặng ma ma mới biết chuyện Chính ca nhi được Nguyệt Dao mang tới tự mình chỉ dạy, mà bà trở về là cấp Chính ca nhi làm ma ma quản sự.
Đặng ma ma nghe xong trong mắt cuồn cuộn nước mắt: "Tiểu thư, tiểu thư đã trưởng thành rồi. Chuyện này tỷ nhi làm đúng lắm. Nên mang Đình Chính thiếu gia đặt ở bên mình mà chỉ dạy. Sau này lớn lên Đình Chính thiếu gia mới là chỗ để người dựa vào." Nghĩ tới mức này bà có thể chắc chắn tiểu thư nhất định đã chịu không ít ủy khuất. Bằng không làm sao sẽ có cái ý nghĩ tự mình dạy dỗ Chính ca nhi kia chứ! Muốn oán lại chỉ có thể oán lúc trước thân thể xương cốt của bà không ra gì, vừa trở lại kinh thành liền bị bệnh phải đi dưỡng ở thôn trang.
Nguyệt Dao vừa cười vừa nói: "Ma ma, ngươi theo ta đi xem Chính ca nhi. Chính ca nhi thật là đứa bé biết điều, ngoan ngoãn. Tin tưởng ma ma mà nhìn thấy hắn nhất định cũng sẽ yêu mến hắn."
Đặng ma ma cũng không quá quen thuộc với Chính ca nhi. Khi còn ở Giang Nam, đứa bé này vẫn đặt ở chỗ của Vưu di nương nuôi dưỡng. Phu nhân tâm tính nhân từ lương thiện, toàn bộ chi phí ăn mặc cho hài tử kia đều chiếu theo phân lệ thiếu gia mà tính tới. Phu nhân nguyên bản cũng đã định chờ Đình Chính lớn thêm chút nữa liền thỉnh tiên sinh vỡ lòng cho hắn. Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Xảo Lan lấy nước mang vào phòng, cho Nguyệt Dao thay đồ chải đầu rửa mặt lần nữa.
Đặng ma ma tự tay mình chải đầu rửa mặt cho Nguyệt Dao. Lấy tóc chia ra thành sợi, kết lại trên đỉnh đầu, không cố định lại, mà để rũ xuống một cách tự nhiên, cũng tết đuôi tóc cột lại, để buông lỏng trên đầu vai. Chuẩn bị xong, dùng trâm hồ điệp bằng bạc cài lên, lại phối thêm một đôi châu hoa tuyết trắng.
Đặng ma ma lại đổi cho Nguyệt Dao một kiện áo lụa mỏng nguyệt sắc hoa văn phù vân trên ống tay áo, quần dài nguyệt sắc trâm mã, dưới ống còn đính hoa văn anh lạc quần lan bố trí tỉ mỉ.
Đặng ma ma nhìn tiểu nhân nhi trong gương đồng, gương mặt trắng thuần, hai mắt thật to. Cằm thật nhọn, đôi môi nhỏ hơi hồng nhàn nhạt phảng phất như được son lên, đôi mi thanh tú cong cong đen nhánh mà nhu thuận. Khuôn mặt kia trong dĩ vãng vẫn luôn luôn trông thấy vẻ hỉ tiếu nhan nhan, nhưng lúc này lại yên tĩnh như là một vậy, phong ba sóng gió cũng không làm khinh động sợ hãi.Người không biết nhìn vào đều tưởng rằng đây ắt phải là ánh mắt của một người đã vào tuổi trung niên!
Đặng ma ma nghĩ lão gia phu nhân đều qua đời, lưu lại tiểu thư một người cơ khổ, không chỗ nương tựa, làm cho tiểu thư trở thành người như bây giờ, trong ngực Đặng ma ma chua xót không ngớt.
Nguyệt Dao khóc cái này vừa thông suốt, mắt cũng hơi sưng sưng đỏ đỏ. Không cần thiết liền không nên để cho người ta thấy cũng tốt. Hoa Lôi mang theo khăn lông ấm vào, cho Nguyệt Dao nhu nhu mắt.
Đợi làm thỏa đáng hết thảy sau, Nguyệt Dao mới cho người đem Chính ca nhi gọi vào.
Đặng ma ma nhìn Chính ca nhi chải tóc để chỏm, một thân y phục mặc sắc nhuyễn đoạn. Chính ca nhi da dẻ rất tốt, trắng nõn như ngọc, ngũ quan phát triển xinh đẹp tỉ mỉ. Đặng ma ma cũng đã gặp qua thân mẫu của Chính ca nhi, hài tử này quả thực thừa kế hoàn toàn da thịt tuyết trắng của mẫu thân hắn. Một cái hài tử chỉ mới năm tuổi lại đã trưởng thành đẹp như vậy, thật không biết đây có thể xem là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Nguyệt Dao đứng lên nói: "Chính ca nhi, đây là Đặng ma ma. Đặng ma ma trước đây hầu hạ bên người nương, sau lại chăm sóc ta."
Chính ca nhi nghe được, liền dựa theo lần trước Nguyệt Dao chỉ dạy hướng Nguyệt Doanh bọn họ như thế nào, cũng chuẩn bị hành lễ như vậy. Nguyệt Dao vội vàng ngăn cản. Đặng ma ma quan hệ tuy rằng thân cận hơn nhiều người khác, nhưng suy cho cùng bà cũng chỉ là một hạ nhân. Ở đâu ra chuyện chủ tử cấp hạ nhân hành lễ. Đây cũng là sơ sót của nàng, không có dạy dỗ lễ nghi đầy đủ cho Chính ca nhi.
Đặng ma ma trông điệu bộ của Chính ca nhi, cũng biết quy củ này cũng còn không có học kỹ càng. Trong lòng suy nghĩ cái này cũng không thể sơ hốt, trên mặt lại vẫn giữ nguyên một mảnh hòa ái: "Lão nô gặp qua thiếu gia."
Đặng ma ma vừa hành động như vậy, Chính ca nhi liền có chút sợ hãi, nhích người lại đứng gần Nguyệt Dao. Một đôi mắt sợ hãi nhìn Đặng ma ma.
Nguyệt Dao giải thích: "Chính ca nhi rất sợ người lạ. Ma ma đừng để ý."
Đặng ma ma tự nhiên sẽ không để ý. Nói thế nào thì trước kia bà chính là quản gia vụ trong nội viện của chi thứ hai. Đối với tính tình của Chính ca nhi chắc chắn không ai có thể hiểu rõ hơn so với bà. Chính ca nhi bây giờ lời nói, cử chỉ cùng phong thái so với trước kia mà nói là đã tốt hơn rất nhiều. Về phần chưa đủ chỗ nào thì cứ từ từ dạy bảo là được. Dù sao hài tử cũng còn nhỏ, tính tình có chút cương cũng dễ hiểu. Về phần hắn không thích thân cận với mình, bà cũng không quan tâm gì. Chỉ cần Chính ca nhi nguyện ý cùng tiểu thư làm tỷ đệ gần gũi, thân thiết là được.
Đặng ma ma vuốt tóc Nguyệt Dao an ủi: "Tiểu thư, lời người nói còn chẳng phải là tìm cớ sao. Người là do lão nô ở một bên nhìn mà lớn lên. Nói thế này không phải phép nhưng trong lòng lão nô người nào có khác gì nữ nhi ruột thịt của mình. Trong lòng tiểu thư có tâm sự hay không có gì, lão nô còn không biết được sao? Tiểu thư, nếu thực có chuyện gì xảy ra hãy nói cho ma ma. Cho dù ma ma không đủ sức vì người làm chủ, thì vẫn còn cữu lão gia ở đó kia mà!"
Nguyệt Dao hoảng hốt một chút. Cữu cữu, cữu cữu nha. . . Cữu cữu cực kỳ thương nàng, thế nhưng sau này cữu cữu lại lấy phải Trình thị, bà ta chính là một cái nữ nhân tham lam hảo tài, tâm địa ác độc. Đại cữu vào năm nàng mười tuổi cũng mất đi, cái nữ nhân này vì thèm muốn đồ cưới của nương nàng, đến cả mặt mũi cũng không cần, đứng trước cổng Liên gia đòi lại gả trang của nương nàng. Khi đó, làm hại nàng mất hết thể diện, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao ngây người, lại càng khẳng định chắc chắn đã xảy ra đại sự: "Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người nói cho ma ma, có phải bọn họ khi dễ người hay không, ma ma dù có phải liều cái mạng già này cũng sẽ không để cho đám người kia khi dễ tiểu thư."
Nguyệt Dao hít sâu một hơi, chuyện trọng sinh nàng là chắc chắn sẽ không để cho người thứ hai biết đến. Cho dù người này là người mà mẫu thân nàng tín nhiệm nhất, nể trọng nhất đi nữa. Nguyệt Dao lau nước mắt: "Ma ma, thực không có chuyện gì. Nhìn thấy ma ma, ta liền không nhịn được mà nghĩ muốn gặp nương thôi."
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao rất nhanh đã khôi phục thần sắc, nghĩ tới tỷ nhi cũng là bà nhìn lớn lên. Nếu là có chuyện tất sẽ nói cho bà biết. Coi như hiện tại không thể nới ra, sau này tổng sẽ nói cho nàng biết.
Hoa Lôi ở phía ngoài nói vọng vào: "Tiểu thư, Chính thiếu gia nghe thấy tiếng khóc của tiểu thư, vẫn liên tục đòi muốn gặp người. Nô tỳ khuyên không được."
Đặng ma ma sửng sốt.
Nguyệt Dao đem chuyện về Chính ca nhi nói cho Đặng ma ma biết rõ. Đặng ma ma chỉ nhận được tin tức có thể quay trở lại Liên phủ, nhưng mà công việc cụ thể người tới cũng không nói rõ cho bà biết. Cho đến tận lúc này Đặng ma ma mới biết chuyện Chính ca nhi được Nguyệt Dao mang tới tự mình chỉ dạy, mà bà trở về là cấp Chính ca nhi làm ma ma quản sự.
Đặng ma ma nghe xong trong mắt cuồn cuộn nước mắt: "Tiểu thư, tiểu thư đã trưởng thành rồi. Chuyện này tỷ nhi làm đúng lắm. Nên mang Đình Chính thiếu gia đặt ở bên mình mà chỉ dạy. Sau này lớn lên Đình Chính thiếu gia mới là chỗ để người dựa vào." Nghĩ tới mức này bà có thể chắc chắn tiểu thư nhất định đã chịu không ít ủy khuất. Bằng không làm sao sẽ có cái ý nghĩ tự mình dạy dỗ Chính ca nhi kia chứ! Muốn oán lại chỉ có thể oán lúc trước thân thể xương cốt của bà không ra gì, vừa trở lại kinh thành liền bị bệnh phải đi dưỡng ở thôn trang.
Nguyệt Dao vừa cười vừa nói: "Ma ma, ngươi theo ta đi xem Chính ca nhi. Chính ca nhi thật là đứa bé biết điều, ngoan ngoãn. Tin tưởng ma ma mà nhìn thấy hắn nhất định cũng sẽ yêu mến hắn."
Đặng ma ma cũng không quá quen thuộc với Chính ca nhi. Khi còn ở Giang Nam, đứa bé này vẫn đặt ở chỗ của Vưu di nương nuôi dưỡng. Phu nhân tâm tính nhân từ lương thiện, toàn bộ chi phí ăn mặc cho hài tử kia đều chiếu theo phân lệ thiếu gia mà tính tới. Phu nhân nguyên bản cũng đã định chờ Đình Chính lớn thêm chút nữa liền thỉnh tiên sinh vỡ lòng cho hắn. Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Xảo Lan lấy nước mang vào phòng, cho Nguyệt Dao thay đồ chải đầu rửa mặt lần nữa.
Đặng ma ma tự tay mình chải đầu rửa mặt cho Nguyệt Dao. Lấy tóc chia ra thành sợi, kết lại trên đỉnh đầu, không cố định lại, mà để rũ xuống một cách tự nhiên, cũng tết đuôi tóc cột lại, để buông lỏng trên đầu vai. Chuẩn bị xong, dùng trâm hồ điệp bằng bạc cài lên, lại phối thêm một đôi châu hoa tuyết trắng.
Đặng ma ma lại đổi cho Nguyệt Dao một kiện áo lụa mỏng nguyệt sắc hoa văn phù vân trên ống tay áo, quần dài nguyệt sắc trâm mã, dưới ống còn đính hoa văn anh lạc quần lan bố trí tỉ mỉ.
Đặng ma ma nhìn tiểu nhân nhi trong gương đồng, gương mặt trắng thuần, hai mắt thật to. Cằm thật nhọn, đôi môi nhỏ hơi hồng nhàn nhạt phảng phất như được son lên, đôi mi thanh tú cong cong đen nhánh mà nhu thuận. Khuôn mặt kia trong dĩ vãng vẫn luôn luôn trông thấy vẻ hỉ tiếu nhan nhan, nhưng lúc này lại yên tĩnh như là một vậy, phong ba sóng gió cũng không làm khinh động sợ hãi.Người không biết nhìn vào đều tưởng rằng đây ắt phải là ánh mắt của một người đã vào tuổi trung niên!
Đặng ma ma nghĩ lão gia phu nhân đều qua đời, lưu lại tiểu thư một người cơ khổ, không chỗ nương tựa, làm cho tiểu thư trở thành người như bây giờ, trong ngực Đặng ma ma chua xót không ngớt.
Nguyệt Dao khóc cái này vừa thông suốt, mắt cũng hơi sưng sưng đỏ đỏ. Không cần thiết liền không nên để cho người ta thấy cũng tốt. Hoa Lôi mang theo khăn lông ấm vào, cho Nguyệt Dao nhu nhu mắt.
Đợi làm thỏa đáng hết thảy sau, Nguyệt Dao mới cho người đem Chính ca nhi gọi vào.
Đặng ma ma nhìn Chính ca nhi chải tóc để chỏm, một thân y phục mặc sắc nhuyễn đoạn. Chính ca nhi da dẻ rất tốt, trắng nõn như ngọc, ngũ quan phát triển xinh đẹp tỉ mỉ. Đặng ma ma cũng đã gặp qua thân mẫu của Chính ca nhi, hài tử này quả thực thừa kế hoàn toàn da thịt tuyết trắng của mẫu thân hắn. Một cái hài tử chỉ mới năm tuổi lại đã trưởng thành đẹp như vậy, thật không biết đây có thể xem là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Nguyệt Dao đứng lên nói: "Chính ca nhi, đây là Đặng ma ma. Đặng ma ma trước đây hầu hạ bên người nương, sau lại chăm sóc ta."
Chính ca nhi nghe được, liền dựa theo lần trước Nguyệt Dao chỉ dạy hướng Nguyệt Doanh bọn họ như thế nào, cũng chuẩn bị hành lễ như vậy. Nguyệt Dao vội vàng ngăn cản. Đặng ma ma quan hệ tuy rằng thân cận hơn nhiều người khác, nhưng suy cho cùng bà cũng chỉ là một hạ nhân. Ở đâu ra chuyện chủ tử cấp hạ nhân hành lễ. Đây cũng là sơ sót của nàng, không có dạy dỗ lễ nghi đầy đủ cho Chính ca nhi.
Đặng ma ma trông điệu bộ của Chính ca nhi, cũng biết quy củ này cũng còn không có học kỹ càng. Trong lòng suy nghĩ cái này cũng không thể sơ hốt, trên mặt lại vẫn giữ nguyên một mảnh hòa ái: "Lão nô gặp qua thiếu gia."
Đặng ma ma vừa hành động như vậy, Chính ca nhi liền có chút sợ hãi, nhích người lại đứng gần Nguyệt Dao. Một đôi mắt sợ hãi nhìn Đặng ma ma.
Nguyệt Dao giải thích: "Chính ca nhi rất sợ người lạ. Ma ma đừng để ý."
Đặng ma ma tự nhiên sẽ không để ý. Nói thế nào thì trước kia bà chính là quản gia vụ trong nội viện của chi thứ hai. Đối với tính tình của Chính ca nhi chắc chắn không ai có thể hiểu rõ hơn so với bà. Chính ca nhi bây giờ lời nói, cử chỉ cùng phong thái so với trước kia mà nói là đã tốt hơn rất nhiều. Về phần chưa đủ chỗ nào thì cứ từ từ dạy bảo là được. Dù sao hài tử cũng còn nhỏ, tính tình có chút cương cũng dễ hiểu. Về phần hắn không thích thân cận với mình, bà cũng không quan tâm gì. Chỉ cần Chính ca nhi nguyện ý cùng tiểu thư làm tỷ đệ gần gũi, thân thiết là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.