Quyển 1 - Chương 39: Chương 25.3
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/04/2016
Chính ca nhi cùng
Nguyệt Dao trở về thư phòng, trong thư phòng chỉ còn lại tỷ muội hai
người, Chính ca nhi cẩn thận hỏi: "Tỷ tỷ, mới vừa rồi đệ nghe thấy tiếng tỷ khóc. Tỷ tỷ, có phải có người khi dễ tỷ tỷ hay không."
Nguyệt Dao cười vỗ xuống vai Chính ca nhi: "Không có ai khi dễ tỷ tỷ cả. Là do tỷ tỷ cũng có hơn nửa năm không gặp được ma ma, vì thế nên mới kích động mà khóc. Nhưng mà Chính ca nhi, sau này nếu thực sự có người khi dễ tỷ tỷ vậy chúng ta phải làm sao bây giờ nữa?" Hài tử chỉ mới có vài tuổi như vậy, chắn chắn sẽ không biết nói dối nàng.
Chính ca nhi thả bút lông trong tay xuống, trên mặt nhỏ lộ ra ánh mắt kiên nghị: "Tỷ tỷ, nếu sau này có người khi dễ tỷ. Đệ sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
Nguyệt Dao vuốt nhẹ đầu của Chính ca nhi: "Thật tốt, chỉ có điều, nếu đệ muốn sau này tỷ tỷ không bị người khi dễ. Chính ca nhi của chưng ta sẽ phải nỗ lực nhiều hơn, phải trở thành một người có học thức thật giỏi. Tương lai tham gia khoa cử, vào triều làm quan, như vậy sẽ không người dám khi dễ tỷ tỷ nữa."
Chính ca nhi nắm chặt quả đấm. Lớn lên hắn nhất định phải học thật giỏi tham gia khoa cử, thi đậu tiến sĩ cử nhân, sau này làm quan lớn, như vậy hắn đã có thể bảo hộ tỷ tỷ thật tốt rồi.
Tuy rằng Nguyệt Dao không có ôm hy vọng quá lớn vào chuyện này, thế nhưng nàng cũng không ngại cấp cho Chính ca nhi một phương hướng để nỗ lực. Tương lai có được hay không còn phải dựa vào thiên ý, thế nhưng nỗ lực, cố gắng cũng không thể thiếu đi một phần.
Chính ca nhi đang luyện chữ.
Nguyệt Dao cũng ở bên cạnh mà luyện thể chữ mai hoa của nàng. Nguyệt Dao nhìn trán Chính ca nhi chảy lên đầy mồ hôi hột, bèn để cho người đi vào quạt mát cho Chính ca nhi.
Đặng ma ma đứng bên cạnh hầu hạ, trong phòng còn có thêm đám người Hoa Lôi, Xảo Lan, Tế Quyên cùng bốn cái nha hoàn khác. Bên trong có rất nhiều người, nhưng ngay cả một tiếng ho khan cũng không có.
Buổi tối, chờ Chính ca nhi đi ngủ. Nguyệt Dao để cho những người khác đi xuống, để lại Đặng ma ma gác đêm cho nàng. Nguyệt Dao rất rõ ràng, chỉ trong nửa năm mà nàng đã có nhiều biến hóa lớn như vậy, Đặng mà ma vốn là người tận mắt nhìn nàng lớn lên, trong thâm tâm bà ấy nhất định sẽ tồn tại rất nhiều nghi hoặc. Bởi vậy, nàng quyết định bày bàn tính làm Đặng ma ma tin tưởng nàng đến cùng, đem toàn bộ những gì mình từng nói với Hoa Lôi lúc trước, lần nữa thuật lại mọi thứ cho Đặng ma ma nghe.
Nguyệt Dao đem mọi chuyện nói xong sau, nức giọng nghẹn ngào mà nói tiếp: "Nguyên bản ta vẫn còn bán tín bán nghi vào chuyện này. Lại thật không nghĩ tới, nhũ nương thực sự qua lại thân cận với cái người Hoa ma ma theo Đại bá mẫu hồi môn đến phủ kia. Ta bèn dùng kế thử dò xét Cổ ma ma một chút xem thực hư thế nào, không nghĩ tới ma ma thoáng cái lại lộ rõ ý muốn hãm hại ta. Đại bá mẫu thực đang đánh bàn tính dò xét xem trên tay ta có bao nhiêu tiền tài, tư gia của chi thứ hai chứng ta. Nếu không phải muốn mưu tính đoạt hết tiền tài gia tư trong tay ta, vậy người nói xem bà ấy tìm hiểu mấy chuyện này làm cái gì. Ta nghe Hoa Lôi nói, Đại bá mẫu còn muốn đem toàn bộ những thiếp thân hầu hạ cha nương ta trước kia người phát mại ra ngoài."
Sắc mặt Đặng ma ma thay đổi liên tục, nhưng Đặng ma ma vẫn bắt được rất rõ điểm mấu chốt, không có bị mọi chuyện cấp bách nhiễu loạn tâm trí: "Tiểu thư, vậy phu nhân, phu nhân còn nói thêm những chuyện gì nữa?"
Nguyệt Dao nói tiếp: "Nương còn nói, Đình Chính mới là người huyết mạch tương liên với ta, hắn mới chính là người nhà, người thân thiết nhất với ta. Dặn dò ta hảo hảo bồi dưỡng Đình Chính, hắn mới là chỗ dựa sau này của ta."
Người của thời đại này đều rất tin tưởng vào chuyện có quỷ thần tồn tại, lại càng tin tưởng có Diêm la điện. Hoa Lôi là như thế, lão phu nhân cũng tin tưởng chuyện này, hiện tại Đặng ma ma cũng giống như vậy thực sự tin vào những gì nàng nói. Hơn nữa những lời này Nguyệt Dao đều nói rất hoàn hảo không chút nào sơ hở. Cộng thêm cả ba người đều biết bản tính của Mạc thị, cho nên khi nghe nói nương nàng ở dưới cửu tuyền không an lòng mà báo mộng cho nữ nhi của mình, cũng không bị xem là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.
Đặng ma ma căm hận mà nói: "Phu nhân vốn rất rõ ràng tính tình của Mạc thị." Phu nhân đương thời chỉ lo phòng bị mấy người như kế mẫu, chứ không có để tâm mà phòng bị Mạc thị như vậy. Chỉ là người nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão gia lại nhanh như vậy đi theo người rồi. (Linh: Ý là mẹ ND lo mình chết cha nàng lấy vợ kế hại nàng chứ k nghĩ cha nàng cũng nhanh chóng chết theo mình nên k lo phòng bị Mạc thị dù rất rõ tính tình bà ta.)
Nguyệt Dao nghe vậy vừa cười vừa nói: "Ma ma, người đừng khó chịu. Chỉ cần ta và Chính ca nhi đều thật hảo hảo, nương ở dưới cửu tuyền dưới cũng có thể yên nghỉ."
Nguyệt Dao cười vỗ xuống vai Chính ca nhi: "Không có ai khi dễ tỷ tỷ cả. Là do tỷ tỷ cũng có hơn nửa năm không gặp được ma ma, vì thế nên mới kích động mà khóc. Nhưng mà Chính ca nhi, sau này nếu thực sự có người khi dễ tỷ tỷ vậy chúng ta phải làm sao bây giờ nữa?" Hài tử chỉ mới có vài tuổi như vậy, chắn chắn sẽ không biết nói dối nàng.
Chính ca nhi thả bút lông trong tay xuống, trên mặt nhỏ lộ ra ánh mắt kiên nghị: "Tỷ tỷ, nếu sau này có người khi dễ tỷ. Đệ sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
Nguyệt Dao vuốt nhẹ đầu của Chính ca nhi: "Thật tốt, chỉ có điều, nếu đệ muốn sau này tỷ tỷ không bị người khi dễ. Chính ca nhi của chưng ta sẽ phải nỗ lực nhiều hơn, phải trở thành một người có học thức thật giỏi. Tương lai tham gia khoa cử, vào triều làm quan, như vậy sẽ không người dám khi dễ tỷ tỷ nữa."
Chính ca nhi nắm chặt quả đấm. Lớn lên hắn nhất định phải học thật giỏi tham gia khoa cử, thi đậu tiến sĩ cử nhân, sau này làm quan lớn, như vậy hắn đã có thể bảo hộ tỷ tỷ thật tốt rồi.
Tuy rằng Nguyệt Dao không có ôm hy vọng quá lớn vào chuyện này, thế nhưng nàng cũng không ngại cấp cho Chính ca nhi một phương hướng để nỗ lực. Tương lai có được hay không còn phải dựa vào thiên ý, thế nhưng nỗ lực, cố gắng cũng không thể thiếu đi một phần.
Chính ca nhi đang luyện chữ.
Nguyệt Dao cũng ở bên cạnh mà luyện thể chữ mai hoa của nàng. Nguyệt Dao nhìn trán Chính ca nhi chảy lên đầy mồ hôi hột, bèn để cho người đi vào quạt mát cho Chính ca nhi.
Đặng ma ma đứng bên cạnh hầu hạ, trong phòng còn có thêm đám người Hoa Lôi, Xảo Lan, Tế Quyên cùng bốn cái nha hoàn khác. Bên trong có rất nhiều người, nhưng ngay cả một tiếng ho khan cũng không có.
Buổi tối, chờ Chính ca nhi đi ngủ. Nguyệt Dao để cho những người khác đi xuống, để lại Đặng ma ma gác đêm cho nàng. Nguyệt Dao rất rõ ràng, chỉ trong nửa năm mà nàng đã có nhiều biến hóa lớn như vậy, Đặng mà ma vốn là người tận mắt nhìn nàng lớn lên, trong thâm tâm bà ấy nhất định sẽ tồn tại rất nhiều nghi hoặc. Bởi vậy, nàng quyết định bày bàn tính làm Đặng ma ma tin tưởng nàng đến cùng, đem toàn bộ những gì mình từng nói với Hoa Lôi lúc trước, lần nữa thuật lại mọi thứ cho Đặng ma ma nghe.
Nguyệt Dao đem mọi chuyện nói xong sau, nức giọng nghẹn ngào mà nói tiếp: "Nguyên bản ta vẫn còn bán tín bán nghi vào chuyện này. Lại thật không nghĩ tới, nhũ nương thực sự qua lại thân cận với cái người Hoa ma ma theo Đại bá mẫu hồi môn đến phủ kia. Ta bèn dùng kế thử dò xét Cổ ma ma một chút xem thực hư thế nào, không nghĩ tới ma ma thoáng cái lại lộ rõ ý muốn hãm hại ta. Đại bá mẫu thực đang đánh bàn tính dò xét xem trên tay ta có bao nhiêu tiền tài, tư gia của chi thứ hai chứng ta. Nếu không phải muốn mưu tính đoạt hết tiền tài gia tư trong tay ta, vậy người nói xem bà ấy tìm hiểu mấy chuyện này làm cái gì. Ta nghe Hoa Lôi nói, Đại bá mẫu còn muốn đem toàn bộ những thiếp thân hầu hạ cha nương ta trước kia người phát mại ra ngoài."
Sắc mặt Đặng ma ma thay đổi liên tục, nhưng Đặng ma ma vẫn bắt được rất rõ điểm mấu chốt, không có bị mọi chuyện cấp bách nhiễu loạn tâm trí: "Tiểu thư, vậy phu nhân, phu nhân còn nói thêm những chuyện gì nữa?"
Nguyệt Dao nói tiếp: "Nương còn nói, Đình Chính mới là người huyết mạch tương liên với ta, hắn mới chính là người nhà, người thân thiết nhất với ta. Dặn dò ta hảo hảo bồi dưỡng Đình Chính, hắn mới là chỗ dựa sau này của ta."
Người của thời đại này đều rất tin tưởng vào chuyện có quỷ thần tồn tại, lại càng tin tưởng có Diêm la điện. Hoa Lôi là như thế, lão phu nhân cũng tin tưởng chuyện này, hiện tại Đặng ma ma cũng giống như vậy thực sự tin vào những gì nàng nói. Hơn nữa những lời này Nguyệt Dao đều nói rất hoàn hảo không chút nào sơ hở. Cộng thêm cả ba người đều biết bản tính của Mạc thị, cho nên khi nghe nói nương nàng ở dưới cửu tuyền không an lòng mà báo mộng cho nữ nhi của mình, cũng không bị xem là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.
Đặng ma ma căm hận mà nói: "Phu nhân vốn rất rõ ràng tính tình của Mạc thị." Phu nhân đương thời chỉ lo phòng bị mấy người như kế mẫu, chứ không có để tâm mà phòng bị Mạc thị như vậy. Chỉ là người nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão gia lại nhanh như vậy đi theo người rồi. (Linh: Ý là mẹ ND lo mình chết cha nàng lấy vợ kế hại nàng chứ k nghĩ cha nàng cũng nhanh chóng chết theo mình nên k lo phòng bị Mạc thị dù rất rõ tính tình bà ta.)
Nguyệt Dao nghe vậy vừa cười vừa nói: "Ma ma, người đừng khó chịu. Chỉ cần ta và Chính ca nhi đều thật hảo hảo, nương ở dưới cửu tuyền dưới cũng có thể yên nghỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.