Quyển 1 - Chương 89: Chương 48.2
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
01/08/2016
Sau khi lão phu nhân nghe xong, sắc mặt không còn là khó coi, mà đã trở nên đen thui chẳng khác gì đáy nồi. Bà đã sớm nói Mã phủ không có quy tắc
không có khuôn phép, không thể đi; thế nhưng Nguyệt Dao cũng không biết
chuyện gì xảy ra, cứ khăng khăng muốn đi. Không nghĩ tới mới qua ở ba
ngày liền gặp phải tới chuyện tình ô uế như vậy.
Đặng ma ma nhanh chóng nói bổ sung: "Lão phu nhân yên tâm, cô nương không biết gì hết, chỉ cho rằng biểu thiếu gia cùng cô nương Trình gia đều đi ra ngoài đi tản bộ một chút giống nàng, ngắm cảnh đêm. Lão phu nhân, cô nương không biết những chuyện dơ bẩn này."
Lão phu nhân suy nghĩ ban nãy gặp mặt, trông vẻ mặt Tam nha đầu rất bình tĩnh, dù thế nào lửa giận trong lòng cũng lắng lại một chút: "Sau này hầu hạ cô nương thật tốt." Lão phu nhân đây là hạ quyết tâm không cho Nguyệt Dao tới Mã phủ nữa rồi, Mã phủ không quy không củ bà cũng mặc kệ, nhưng đừng phá hư danh dự Nguyệt Dao.
Đặng ma ma trở lại Lan Khê, vừa vào sân đã nhìn thấy Nguyệt Dao đang nhìn chằm chằm vại nước trong sân tới sững sờ, những người khác cũng không dám tiến lên làm phiền.
Đặng ma ma nhịn không được mà thở dài, haiz, từ lúc phu nhân báo mộng cho cô nương về sau, cô nương liền có chút tinh thần để cằn nhằn. Trông cô nương thế này, bà thật lo lắng không thôi.
Nguyệt Dao ngẩng đầu thấy Đặng ma ma: "Ma ma, thả vài con cá vào vại nước này, lại trồng lên đó một đóa thủy tiên, trong viện cũng nhiều thêm vài phần sức sống." Trong ngày thường vại nước chỉ dùng để tưới hoa, nhưng trồng thủy tiên, thả vài con cá, cũng coi như dùng hết công dụng của nó.
Đặng ma ma vội vàng gật đầu: "Chuyện này chờ một hồi ta liền phân phó; cô nương nhanh vào phòng đi, ánh nắng bên ngoài rất độc! Đừng phơi nắng nữa!"
Nguyệt Dao ngẩng mặt, mặt trời chói chang nhô lên cao, ánh nắng bỏng rát chiếu lên trên người, thế nhưng nàng đứng một hồi như vậy cũng không có đổ mồ hôi, có thể thấy được cơ thể nàng có thể chịu nóng rất tốt.
Nguyệt Dao vào phòng, cũng không hỏi Đặng ma ma chuyện ở thượng phòng. Không cần hỏi Nguyệt Dao cũng biết thái độ của tổ mẫu. Nguyệt Dao không hề lo lắng chuyện lúc trước, đừng nói không có người nào biết rõ gốc rễ, coi như biết rõ thì như thế nào.
Bây giờ chuyện đáng lo lắng không phải là những thứ bảo bối kia, mà là Chính ca nhi: "Qua kỳ thi Hương, ma ma giáo dưỡng cũng tới đây, ta phải đi theo học quỷ củ, đến lúc đó Chính ca nhi biết làm sao bây giờ?" Chỉ đổi thời gian học tập của Chính ca nhi thành buổi tối, rõ ràng cho thấy không đủ. Hơn nữa ban ngày nàng phải học tập quy củ, buổi tối còn phải dạy dỗ Đình Chính, Nguyệt Dao lo lắng nàng sẽ không chịu đựng được.
Đặng ma ma suy nghĩ một chút sau đó nói: "Cô nương, hay là để cho Đình Chính thiếu gia tới học đường đi! Học vấn của phu tử trên học đường cũng không tệ lắm. Học trò trong học đường cũng nhiều, vừa lúc để cho Đình Chính tiếp xúc với nhiều người cùng tuổi hơn một chút. Cô nương, người không thể để Đình Chính thiếu gia ở hậu viện mãi được, làm như vậy sẽ không tốt cho tương lai của Đình Chính thiếu gia." Bình thường các thiếu gia sẽ không ở lại hậu viện lâu dài, vì sợ ở đây thời gian dài, sẽ lây dính hơi thở son phấn.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không được, lấy tình hình hiện giờ của Đình Chính chắc chắn không thể cho đệ ấy vào học đường." Không phải là học đường không được tốt, mà là trông bộ dạng này của Đình Chính, nhất định phải có tiên sinh kiên trì giáo dục. Thế nhưng đệ tử ở học đường lại nhiều như vậy, làm sao có thể giáo dục được hết. Nói vậy, Chính ca nhi sẽ không học được gì cả.
Nguyệt Dao ngẫm lại cũng đau đầu, thế nhưng chuyện này có gấp cũng không gấp được, nàng chỉ có thể tạm thời chịu vất vả một chút: "Tạm thời để đó. Tìm kiếm được một tiên sinh tốt cần nhất là thời gian."
Hoa Lôi đi tới nói: "Cô nương, đã thu dọn đồ đạc xong rồi. Đây là tờ đơn."
Nguyệt Dao nhìn tờ đơn, coi lại tờ giấy của Hoa Lôi rồi tình toán: "Lấy thêm một đôi bích tỳ thạch châu hoa (hoa ngọc làm từ ấn ngọc bích) đưa qua cho nhị tỷ." Quà tặng cho cả ba cô nương đều là hộp trang điểm, tuy rằng hộp trang điểm được làm từ loại gỗ thông thường, nhưng lại thắng ở phần chế tác tạo kiểu khéo léo, các cô nương trẻ tuổi đều rất yêu thích những thứ khéo léo đặc biệt này.
Nguyệt Dao cho Nguyệt Băng thêm đóa châu hoa, là biểu lộ thái độ của nàng. Ở Liên phủ, đích nữ cùng thứ nữ được phân biệt rõ ràng. Nàng không thể đối xử như nhau với tất cả mọi người được.
Lại nói tiếp, nhân khẩu trong Liên phủ thật tình mà nói cũng không nhiều lắm. Đại phòng nhị phòng tính luôn cả mấy người di nương cộng hết lại cũng mới có mười người chủ tử, so với các gia đình động một chút là trên trăm miệng ăn trong kinh thành, thực sự là ít đến không thể ít hơn nữa.
Nguyệt Dao mở hai rương bạc vụn ra: "Ma ma, chuyện bạc vụn, để cho người trong phủ đệ biết hết đi!" Nguyệt Dao muốn cho tất cả mọi người biết rõ, cậu rất hào phóng với nàng.
Đặng ma ma cũng lộ ra nụ cười: "Được." Cữu lão gia quả là người có tâm.
Nguyệt Doanh nhận được lễ vật, cười cười lấy ra cho lão phu nhân nhìn: "Tổ mẫu, Tam muội muội thật có lòng." Những thứ đồ này không phải quá quý trọng, mà quý ở chỗ người ta có lòng có tâm.
Lão phu nhân gật đầu. Tam nha đầu có tiến bộ, thật sự có tiến bộ.
Nguyệt Băng lại bình tĩnh hơn rất nhiều, Đình Lễ cùng Đình Nghi rất thương nàng, bình thường vẫn hay mua vài món đồ chơi hiếm lạ cho nàng, thế nên đối với lễ vật Nguyệt Dao tặng, cũng chỉ nhìn một cái rồi cho người ta cất vào.
Nguyệt Hoàn lại vô cùng yêu thích, nàng ngắm hộp trang điểm nhỏ mà hoa văn lớn nhỏ đều nhất trí rõ nét vô cùng, nhìn mà than thở. Một hộp trang điểm bình thường vậy mà đã làm tới vô cùng tinh trí thế này, ở hiện đại đâu tìm được người có kỹ thuật thượng thừa như vậy ah!
Tô di nương thấy thế cũng rất lo lắng. Lễ vật này quả thật không có gì sai trái, thế nhưng đằng sau món đồ này lại ẩn núp vấn đề lớn, lại không thể không khiến người ta có lòng. Tam cô nương đã bắt đầu dụng tâm tính toán, đối với các nàng mà nói đây là chuyện không tốt.
Nguyệt Hoàn nghe Tô di nương nói muốn nàng sau này cách xa Nguyệt Dao một chút, hơi kinh ngạc: "Vì sao?" Đường tỷ muội, cũng là người thân thiết nhất, tại sao muốn nàng cách xa Nguyệt Dao kia chứ!
Tô di nương không giải thích. Nàng không có cách nào giải thích: "Nói chung người cứ nghe lời của di nương, di nương sẽ không hại người, người cố gắng đừng qua lại gần gũi với Tam cô nương quá. Chỉ duy trì tình cảm trên mặt là tốt rồi."
Nguyệt Hoàn kinh ngạc nhìn Tô di nương, qua rất lâu mới nói: "Di nương, ta nghe nha hoàn nói, trên tay Tam cô nương có một khoản tiền tài lớn, có phải thật vậy không?"
Sắc mặt Tô di nương có chút thay đổi: "Người nghe được những lời vô liêm sỉ này từ đâu?" Về lời đồn trong tay Tam cô nương có khoản tiền tài lớn, truyền đi rất nhiều trong phủ đệ. Chỉ là nữ nhi không có trí nhớ, khẳng định cũng không biết. Chính là không biết có kẻ tâm địa đen tối nào dám cố ý nói những chuyện lôi thôi rắc rối này ở trước mặt nữ nhi. Xem ra, phải thanh lọc những người bên cạnh nữ nhi rồi.
Nguyệt Hoàn nhìn thấy biểu hiện của Tô di nương, càng cho rằng mình đã suy đoán đúng: "Nói như vậy là phu nhân thật sự muốn mưu đoạt tiền tài trong tay Tam tỷ rồi. Di nương, có phải sau này chúng ta còn có thể trở thành kẻ địch của Tam tỷ? Bởi vì vậy, di nương mới không cho ta tiếp xúc nhiều với Tam tỷ, là thế này có phải không?"
Trong khoảng thời gian qua Nguyệt Hoàn cố gắng hết sức để cho mình dung nhập vào xã hội này, cho nên, cố ý để cho nha hoàn bên người nói chuyện bát quái trong phủ đệ. Thậm chí còn trốn ở chỗ bí mật gần đó nghe trộm. Cái gì nên biết cũng đều biết. Đương nhiên, vẫn còn rất nhiều chuyện không biết.
Đặng ma ma nhanh chóng nói bổ sung: "Lão phu nhân yên tâm, cô nương không biết gì hết, chỉ cho rằng biểu thiếu gia cùng cô nương Trình gia đều đi ra ngoài đi tản bộ một chút giống nàng, ngắm cảnh đêm. Lão phu nhân, cô nương không biết những chuyện dơ bẩn này."
Lão phu nhân suy nghĩ ban nãy gặp mặt, trông vẻ mặt Tam nha đầu rất bình tĩnh, dù thế nào lửa giận trong lòng cũng lắng lại một chút: "Sau này hầu hạ cô nương thật tốt." Lão phu nhân đây là hạ quyết tâm không cho Nguyệt Dao tới Mã phủ nữa rồi, Mã phủ không quy không củ bà cũng mặc kệ, nhưng đừng phá hư danh dự Nguyệt Dao.
Đặng ma ma trở lại Lan Khê, vừa vào sân đã nhìn thấy Nguyệt Dao đang nhìn chằm chằm vại nước trong sân tới sững sờ, những người khác cũng không dám tiến lên làm phiền.
Đặng ma ma nhịn không được mà thở dài, haiz, từ lúc phu nhân báo mộng cho cô nương về sau, cô nương liền có chút tinh thần để cằn nhằn. Trông cô nương thế này, bà thật lo lắng không thôi.
Nguyệt Dao ngẩng đầu thấy Đặng ma ma: "Ma ma, thả vài con cá vào vại nước này, lại trồng lên đó một đóa thủy tiên, trong viện cũng nhiều thêm vài phần sức sống." Trong ngày thường vại nước chỉ dùng để tưới hoa, nhưng trồng thủy tiên, thả vài con cá, cũng coi như dùng hết công dụng của nó.
Đặng ma ma vội vàng gật đầu: "Chuyện này chờ một hồi ta liền phân phó; cô nương nhanh vào phòng đi, ánh nắng bên ngoài rất độc! Đừng phơi nắng nữa!"
Nguyệt Dao ngẩng mặt, mặt trời chói chang nhô lên cao, ánh nắng bỏng rát chiếu lên trên người, thế nhưng nàng đứng một hồi như vậy cũng không có đổ mồ hôi, có thể thấy được cơ thể nàng có thể chịu nóng rất tốt.
Nguyệt Dao vào phòng, cũng không hỏi Đặng ma ma chuyện ở thượng phòng. Không cần hỏi Nguyệt Dao cũng biết thái độ của tổ mẫu. Nguyệt Dao không hề lo lắng chuyện lúc trước, đừng nói không có người nào biết rõ gốc rễ, coi như biết rõ thì như thế nào.
Bây giờ chuyện đáng lo lắng không phải là những thứ bảo bối kia, mà là Chính ca nhi: "Qua kỳ thi Hương, ma ma giáo dưỡng cũng tới đây, ta phải đi theo học quỷ củ, đến lúc đó Chính ca nhi biết làm sao bây giờ?" Chỉ đổi thời gian học tập của Chính ca nhi thành buổi tối, rõ ràng cho thấy không đủ. Hơn nữa ban ngày nàng phải học tập quy củ, buổi tối còn phải dạy dỗ Đình Chính, Nguyệt Dao lo lắng nàng sẽ không chịu đựng được.
Đặng ma ma suy nghĩ một chút sau đó nói: "Cô nương, hay là để cho Đình Chính thiếu gia tới học đường đi! Học vấn của phu tử trên học đường cũng không tệ lắm. Học trò trong học đường cũng nhiều, vừa lúc để cho Đình Chính tiếp xúc với nhiều người cùng tuổi hơn một chút. Cô nương, người không thể để Đình Chính thiếu gia ở hậu viện mãi được, làm như vậy sẽ không tốt cho tương lai của Đình Chính thiếu gia." Bình thường các thiếu gia sẽ không ở lại hậu viện lâu dài, vì sợ ở đây thời gian dài, sẽ lây dính hơi thở son phấn.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không được, lấy tình hình hiện giờ của Đình Chính chắc chắn không thể cho đệ ấy vào học đường." Không phải là học đường không được tốt, mà là trông bộ dạng này của Đình Chính, nhất định phải có tiên sinh kiên trì giáo dục. Thế nhưng đệ tử ở học đường lại nhiều như vậy, làm sao có thể giáo dục được hết. Nói vậy, Chính ca nhi sẽ không học được gì cả.
Nguyệt Dao ngẫm lại cũng đau đầu, thế nhưng chuyện này có gấp cũng không gấp được, nàng chỉ có thể tạm thời chịu vất vả một chút: "Tạm thời để đó. Tìm kiếm được một tiên sinh tốt cần nhất là thời gian."
Hoa Lôi đi tới nói: "Cô nương, đã thu dọn đồ đạc xong rồi. Đây là tờ đơn."
Nguyệt Dao nhìn tờ đơn, coi lại tờ giấy của Hoa Lôi rồi tình toán: "Lấy thêm một đôi bích tỳ thạch châu hoa (hoa ngọc làm từ ấn ngọc bích) đưa qua cho nhị tỷ." Quà tặng cho cả ba cô nương đều là hộp trang điểm, tuy rằng hộp trang điểm được làm từ loại gỗ thông thường, nhưng lại thắng ở phần chế tác tạo kiểu khéo léo, các cô nương trẻ tuổi đều rất yêu thích những thứ khéo léo đặc biệt này.
Nguyệt Dao cho Nguyệt Băng thêm đóa châu hoa, là biểu lộ thái độ của nàng. Ở Liên phủ, đích nữ cùng thứ nữ được phân biệt rõ ràng. Nàng không thể đối xử như nhau với tất cả mọi người được.
Lại nói tiếp, nhân khẩu trong Liên phủ thật tình mà nói cũng không nhiều lắm. Đại phòng nhị phòng tính luôn cả mấy người di nương cộng hết lại cũng mới có mười người chủ tử, so với các gia đình động một chút là trên trăm miệng ăn trong kinh thành, thực sự là ít đến không thể ít hơn nữa.
Nguyệt Dao mở hai rương bạc vụn ra: "Ma ma, chuyện bạc vụn, để cho người trong phủ đệ biết hết đi!" Nguyệt Dao muốn cho tất cả mọi người biết rõ, cậu rất hào phóng với nàng.
Đặng ma ma cũng lộ ra nụ cười: "Được." Cữu lão gia quả là người có tâm.
Nguyệt Doanh nhận được lễ vật, cười cười lấy ra cho lão phu nhân nhìn: "Tổ mẫu, Tam muội muội thật có lòng." Những thứ đồ này không phải quá quý trọng, mà quý ở chỗ người ta có lòng có tâm.
Lão phu nhân gật đầu. Tam nha đầu có tiến bộ, thật sự có tiến bộ.
Nguyệt Băng lại bình tĩnh hơn rất nhiều, Đình Lễ cùng Đình Nghi rất thương nàng, bình thường vẫn hay mua vài món đồ chơi hiếm lạ cho nàng, thế nên đối với lễ vật Nguyệt Dao tặng, cũng chỉ nhìn một cái rồi cho người ta cất vào.
Nguyệt Hoàn lại vô cùng yêu thích, nàng ngắm hộp trang điểm nhỏ mà hoa văn lớn nhỏ đều nhất trí rõ nét vô cùng, nhìn mà than thở. Một hộp trang điểm bình thường vậy mà đã làm tới vô cùng tinh trí thế này, ở hiện đại đâu tìm được người có kỹ thuật thượng thừa như vậy ah!
Tô di nương thấy thế cũng rất lo lắng. Lễ vật này quả thật không có gì sai trái, thế nhưng đằng sau món đồ này lại ẩn núp vấn đề lớn, lại không thể không khiến người ta có lòng. Tam cô nương đã bắt đầu dụng tâm tính toán, đối với các nàng mà nói đây là chuyện không tốt.
Nguyệt Hoàn nghe Tô di nương nói muốn nàng sau này cách xa Nguyệt Dao một chút, hơi kinh ngạc: "Vì sao?" Đường tỷ muội, cũng là người thân thiết nhất, tại sao muốn nàng cách xa Nguyệt Dao kia chứ!
Tô di nương không giải thích. Nàng không có cách nào giải thích: "Nói chung người cứ nghe lời của di nương, di nương sẽ không hại người, người cố gắng đừng qua lại gần gũi với Tam cô nương quá. Chỉ duy trì tình cảm trên mặt là tốt rồi."
Nguyệt Hoàn kinh ngạc nhìn Tô di nương, qua rất lâu mới nói: "Di nương, ta nghe nha hoàn nói, trên tay Tam cô nương có một khoản tiền tài lớn, có phải thật vậy không?"
Sắc mặt Tô di nương có chút thay đổi: "Người nghe được những lời vô liêm sỉ này từ đâu?" Về lời đồn trong tay Tam cô nương có khoản tiền tài lớn, truyền đi rất nhiều trong phủ đệ. Chỉ là nữ nhi không có trí nhớ, khẳng định cũng không biết. Chính là không biết có kẻ tâm địa đen tối nào dám cố ý nói những chuyện lôi thôi rắc rối này ở trước mặt nữ nhi. Xem ra, phải thanh lọc những người bên cạnh nữ nhi rồi.
Nguyệt Hoàn nhìn thấy biểu hiện của Tô di nương, càng cho rằng mình đã suy đoán đúng: "Nói như vậy là phu nhân thật sự muốn mưu đoạt tiền tài trong tay Tam tỷ rồi. Di nương, có phải sau này chúng ta còn có thể trở thành kẻ địch của Tam tỷ? Bởi vì vậy, di nương mới không cho ta tiếp xúc nhiều với Tam tỷ, là thế này có phải không?"
Trong khoảng thời gian qua Nguyệt Hoàn cố gắng hết sức để cho mình dung nhập vào xã hội này, cho nên, cố ý để cho nha hoàn bên người nói chuyện bát quái trong phủ đệ. Thậm chí còn trốn ở chỗ bí mật gần đó nghe trộm. Cái gì nên biết cũng đều biết. Đương nhiên, vẫn còn rất nhiều chuyện không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.