Thế Gia 2

Quyển 1 - Chương 90: Chương 48.3

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

01/08/2016

Ví dụ như xã hội này so với suy nghĩ của Nguyệt Hoàn thì còn tiên tiến hơn. Nơi này có thủy tinh, có đồng hồ, xà phòng… vân... vân và rất nhiều thứ nữa, mấy thứ này vốn nên tới thời hiện đại mới có, thế nhưng ở đây chúng chỉ là những mặt hàng bình thường. Ngoài ra triều Đại Nguyên đã khai thông viễn dương mậu dịch rồi, đủ loại dấu hiệu cho thấy cái thời đại này rất không bình thường.

Nguyệt Hoàn được nha hoàn bên người cho biết, những thứ này đều là những thứ này đều do Anh Tông hoàng đế anh minh thần võ phái người nghiên cứu ra. Đối với việc này, Nguyệt Hoàn chỉ nghe là biết vị Anh Tông hoàng đế anh minh thần võ phảng phất thần thánh đầu thai này chính là một người "xuyên việt" rồi.

Người "xuyên việt" cải tạo xã hội này, nhưng mà có thay đổi thêm nữa, trên gốc rễ lại không sửa đổi. Chẳng hạn như việc tam thê tứ thiếp, ví dụ như nữ tử vẫn còn bị trói buộc như cũ. Chỗ tốt duy nhất là xóa bỏ một vài trật tự gò bó quấn chân triều đình. Cũng bởi vì thế, Nguyệt Hoàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng lo lắng nhỡ bị người phát hiện biến mình thành yêu nghiệt vậy liền khổ rồi. Trong khoảng thời gian này nàng đều ôm nguyên tắc học nhiều nghe nhiều nhìn kỹ, bớt nói đi, tranh thủ sớm ngày quen thuộc rõ ràng thời đại này.

Được rồi, chuyện phía ngoài còn chưa gọt giũa thấu triệt, ngược lại bên trong phủ đệ lại xảy ra một câu chuyện hồng lâu (chuyện có tình tiết như trong Hồng Lâu Mộng - Tào Tuyết Cần). Hồng học gia* vẫn cho rằng tiền tài của Lâm muội muội bị người của Giả phủ tham ô. Bây giờ tiền tài của Tam tỷ bị đại phu nhân mơ ước, cũng là dị khúc đồng công**. Thế nhưng Tam tỷ này, thấy thế nào cũng không giống Lâm muội muội à nhen!

*Hồng học gia: các nhà văn học chuyên nghiên cứu tiểu thuyết "Hồng Lâu Mộng".

**Dị khúc đồng công: Khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau/ hiệu quả như nhau.

Nguyệt Hoàn suy nghĩ thật lâu nhịn không được hỏi: "Nương, trong tay Tam cô nương có bao nhiêu tiền bạc?" Các nhà Hồng học đều nói Lâm gia có hơn triệu lượng bạc. Hơn triệu lượng bạc ở đây cũng ngang ngửa mấy trăm ức ở hiện đại. Số tiền lớn như vậy, người nào nhìn vào cũng phải nóng mắt. Không biết liệu trên người Tam tỷ này của nàng có nhiều tiền bạc như vậy không?

1Ức = 1 trăm triệu = 10 vạn.

Tô di nương lắc đầu: "Cái này không rõ ràng lắm, chẳng qua Nhị lão gia ra ngoài nhậm chức cao nhiều năm như vậy, lại là chức quan béo bở, số thu vào hàng năm khẳng định không nhỏ. Thế nhưng tiền bạc cha ngươi mang về rất ít. Cũng bởi vì như thế, bên ngoài mới liên tục có tiếng đồn trong tay Tam cô nương có tiền tài."

Nói đến đây, Tô di nương nắm tay Nguyệt Hoàn nói: "Tam cô nương thay đổi trở nên thông minh lanh lợi, cho nên con phải cẩn thận coi chừng, không được để Tam cô nương coi như mũi thương lợi dụng kêu tới hô lui." Bây giờ Tam cô nương đã hiểu đạo lí đối nhân xử thế, biết dụng tâm suy nghĩ, chuyện này đối với phu nhân mà nói không phải là chuyện tốt.

Người thông minh nhưng không hiểu việc vặt, không biết đạo lí đối nhân xử thế, lại còn thanh cao tự ngạo, người như vậy nắm trong tay rất tốt. Nhưng giờ Tam cô nương không những thông tuệ, còn hiểu cách đối nhân xử thế, biết hạ tính cách thanh ngạo của mình xuống. Đối mặt những người như vậy, nếu phu nhân vừa muốn giữ vững thanh danh tốt đẹp lại muốn nhận được số tiền kia là điều cực kỳ khó khăn. Tô di nương lo lắng phu nhân sẽ lấy nữ nhi mình làm khiên, đến cuối cùng người chịu đau khổ vẫn là nữ nhi nhà mình.

Nguyệt Hoàn nghe nghe lại nhíu mày thật chặt, hành động cùng điệu bộ của vị phu nhân này thế nào lại giống Vương phu nhân trong Hồng Lâu vậy chứ, đều là người trên mặt tỏ ra hiền lành nhưng sau lưng lại ác độc hết mức, mà còn giết người không thấy máu nữa chứ.

Nguyệt Hoàn suy nghĩ một chút sau đó hỏi: "Di nương, ta nghe bọn người Hồng Mai nói trước đây Tam tỷ tỷ chỉ sao chép kinh thư, không chú ý tới chuyện bên ngoài, thế nhưng ta thấy Tam tỷ tỷ không phải là người như thế mà! Tại sao tin đồn cùng hiện trạng lại khác nhau lớn như vậy."

Tô di nương lắc đầu, nàng cũng rất khó hiểu: "Di nương cũng không biết vì sao Tam cô nương lại thay đổi lớn như vậy, chẳng qua đối với chúng ta mà nói, chuyện này không phải là chuyện tốt."



Sau khi Nguyệt Hoàn nghe xong, đau đầu sờ sờ trán, không phải là giống nàng đó chứ, cũng là một người "xuyên việt". Nếu thật là như vậy, nhất định là đồng hương "xuyên việt" kia được thừa kế ký ức của nguyên chủ rồi. Nhìn xem người ta bình tĩnh biết bao, không giống nàng, cái gì cũng không hiểu, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Tư duy bay xa của nàng rất nhanh được kéo về. Nguyệt Hoàn lắc đầu, nhất định do mình suy nghĩ nhiều. Điệu bộ của Nguyệt Dao không hề giống người hiện đại. Hơn nữa dù có là người "xuyên việt" bình tĩnh, cho dù có tất cả ký ức của nguyên thân, cũng không có khả năng làm được tốt như vậy. Ở trong lòng Nguyệt Hoàn, Nguyệt Dao quả thật là một đại gia khuê tú chân chính. (Đại gia khuê tú: tiểu thư khuê các, con gái nhà quyền quý.)

Tô di nương nhìn động tác bất nhã của nữ nhi, đáy lòng cực kỳ buồn rầu: "Tứ cô nương, đã nói với nùười không biết bao nhiều lần rồi, không thể loạn quy củ dù chỉ một chút, nếu để người ngoài nhìn thấy người như vậy, lão gia và phu nhân đều sẽ phạt nặng người đó." Người ngoài nhìn thấy, đó là làm mất thể diệ của Liên gia.

Khuôn mặt Nguyệt Hoàn hoàn toàn méo xẹo, quy củ của nơi này thật nhiều quá mức. Nghe đâu qua ít ngày nữa ma ma giáo dưỡng sẽ tới đây, nàng rất muốn té xỉu. Ma ma giáo dưỡng, người đã xem qua Hoàn Châu cách cách hẳn đều biết về ma ma giáo dưỡng đó là sinh vật đáng sợ cỡ nào kia chứ. (Lin: ô mô còn ai nhớ Dung ma ma ( _ _!!!))

Mạc thị nhìn tặng lễ Nguyệt Dao đưa cho nàng, sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp. Chẳng qua điều Mạc thị lo lắng không giống với Tô di nương. Mạc thị không cho rằng đây là công lao của Nguyệt Dao, nàng cho rằng đây là ý tứ của Đặng ma ma. Bên người Nguyệt Dao có Đặng ma ma, sau này muốn Nguyệt Dao ngoan ngoãn nghe lời e rằng không được rồi.

Lưu bà tử từ ngoài đi vào, nói tin tức mình nghe ngóng được cho Mạc thị.

Mạc thị nghe thấy là ngân hàng tư nhân, lực chú ý thoáng chốc liền rơi vào ngân hàng tư nhân: "Đi ngân hàng tư nhân làm cái gì?" Trong lòng Mạc thị có suy nghĩ không tốt.

Lưu bà tử nói: "Theo tin tức nghe được nói là Mã đại nhân đi ngân hàng tư nhân lấy bạc. Lúc Tam cô nương trở lại, cũng mang về mấy cái hòm xiểng. Căn cứ lời đám tôi tớ nhấc hai rương đồ đó vào, nghe được tiếng vang phát ra từ trong rương, đồ đặt trong rương chắc chắn là bạc vụn."

Mạc thị ngờ vực: "Chứa bạc vụn? Chứa nhiều bạc vụn như vậy là muốn làm cái gì?"

Lưu bà tử lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết. Có khôn khéo hơn nữa cũng không đoán ra ý gì cả.

Mạc thị suy nghĩ một chút sau đó nói: "Lại cho người đi thăm dò cẩn thận, nhớ phải bí mật." Mạc thị không tin Mã Thành Đằng dẫn Nguyệt Dao đi ngân hàng tư nhân chỉ vì đổi lấy bạc vụn. Nhất định còn có những chuyện khác.

Đáng tiếc, người phái đi không nghe ngóng được tin tức gì. Nếu Mã Thành Đằng đã biết Mạc thị có ý định này, hôm ấy đi ra ngoài tự nhiên người mang theo sẽ là người tâm phúc. Cho dù có tiền, cũng không mua được những người này.

Ngày Nguyệt Dao quay về Liên phủ, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi lại trở về như cũ. Xảo Lan cười cười đi tới nói: "Cô nương, đồ cữu lão gia tặng đến đây rất nhiều." Lần này Mã phủ đưa thêm mấy bộ y phục xiêm áo mới cho Nguyệt Dao cùng Đình Chính.

Nguyệt Dao mở, quần áo đều được làm từ chất vải có đẳng cấp tốt nhất, chỉ có điều màu sắc đều mộc mạc. Nguyệt Dao nhìn đồ đạc được đưa tới, không nhịn cười được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook