Thế Gia Danh Môn

Chương 96: Kích thích

Shisanchun

29/07/2013

Một nữ tử mặc váy phấn hồng thấy Từ Uyển Thanh nói những câu khiêu khích vội khuyên:

- Uyển Thanh, ngươi đừng đi trêu chọc Hầu phu nhân, hôm nay Hầu phu nhân có hoàng hậu là chỗ dựa, ngươi cẩn thận mà không ngóc đầu lên được,

Từ Uyển Thanh luôn luôn mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo vô cùng. Chỉ là không giống Tương Nhược Lan dã man, cho nên mới không có tiếng quá ác liệt. Hôm nay bị tức giận như thế, cho dù cũng biết nên thu liễm lại nhưng chỉ cần thấy Tương Nhược Lan lửa giận lại bừng lên, không thể nào nhẫn nhịn được.

- Sợ cái gì, ta có nói gì sai? Chỉ là chơi chơi trò chơi mà thôi, nếu nàng tài sơ học thiển, mất thể diện cũng là tại ta?

Tiếp theo ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan cười nói:

- Hầu phu nhân, chỉ là trò chơi tiếp chữ rất đơn giản, tiểu hài tử cũng có thể chơi!

Ý châm chọc là ngươi chẳng lẽ không bằng một đứa trẻ

Lưu Tử Đồng lúc này cũng nói:

- Thật sự rất đơn giản, chơi rất vui, nhiều người chơi mới vui!

Các quý nữ trong đình cũng đều yêu cầu Tương Nhược Lan đi vào chơi.

Tương Nhược Lan thấy Lưu Tử Đồng nói như vậy mới yên lòng, tiếp chữ, nghe ra cũng không phải rất khó, mình chắc cũng có thể ứng phó!

Cận Yên Nhiên sớm đã bị mọi người nói mà hăng hái, thấy Tương Nhược Lan không phản đối nữa, lôi kéo nàng vào Thiên Thu đình.

Trong Thiên Thu đình, hơn mười thiếu nữ và vài mệnh phụ còn trẻ ngồi trên bàn tròn lớn, trên bàn dùng đĩa vàng bày biện dưa hấu, nho, mấy loại hoa quả, bên cạnh còn có vài bầu rượu nhỏ, trước mặt mỗi người đều có một chén rượu

Trong không khí xông lên mùi rượu, mọi người ai nấy mặt ửng hồng nhưng cũng không ai lộ ra vẻ say.

Mọi người nhường chỗ cho hai người mới đến ngồi rồi sai cung nữ cầm lên hai cái chén.

Một phu nhân mặc sa y xanh biếc lại nói lại quy củ một lần nữa. Đại loại, tùy lệnh, trước tiên là nói về câu thơ bốn chữ, từ cuối đó người kế tiếp phải nói một câu bắt đầu bằng chữ đó. Hơn nữa không được quá lâu, nếu không tiếp chữ được phải phạt một chén.

Tiếp theo tửu lệnh là “hung hữu thành trúc”, sau đó một người tiếp “trúc báo bình an”. Các phu nhân tiểu thư ở đây đều là người từ nhỏ đọc sách, mấy trò đơn giản này đương nhiên không làm khó được các nàng.

- An phú tôn vinh

- Vinh hoa phú quý

- Quý nhĩ tiện mục

- Mục vô hơn tử

Đến phiên Từ Uyển Thanh:

- Tử hư ô hữu

Kế tiếp là Lưu Tử Đồng:

- Hữu mục cộng đổ

- Đổ vật tư nhân

- Nhân trung kỳ kí

- Ký tử long đồng

Cận Yên Nhiên:

- Đồng chất bân bân

Đến phiên Tương Nhược Lan, nàng dù không giỏi ngâm thơ, đối câu những thành ngữ thì không làm khó được nàng:

- Bân bân có lễ



Cứ như vậy, đến một phụ nhân, nàng ta nhất thời không nghĩ ra, mọi người không hẹn mà cùng bắt nàng uống rượu, phu nhân đó cũng cười uống một chén.

Tiếng nữ tử cười vui hấp dẫn không ít người đến, có thêm mấy người đến tham gia, có không ít mệnh phụ phi tần ở bên xem

Từ Uyển Thanh thấy càng lúc càng đông mà chơi thế này không làm được Tương Nhược Lan, nàng cố tình làm cho Tương Nhược Lan ở trước mặt mọi người lộ ra sự vụng về nên lên tiếng đề nghi:

- Loại này chơi tiếp quá đơn giản, chơi nữa cũng không vui, không bằng chúng ta tăng thêm độ khó được không?

Không ít người đều muốn nhân dịp này mà biểu hiện chút tài hoa, đương nhiên đồng ý. Nhưng Cận Yên Nhiên nhớ ra tẩu tẩu mình, vội vàng lên tiếng phản đối.

- Mọi người chỉ là chơi cho vui, làm phức tạp như thế làm gì, đơn giản mới vui vẻ

Lưu Tử Đồng hiểu ý nàng cũng nói giúp một bên. Từ Uyển Thanh nhìn các nàng cười lạnh nói:

- Nếu các ngươi sợ, có thể không chơi

Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng bị nàng nói thể mặt hơi đỏ lên. Nếu bây giờ quay người đi chẳng phải trở thành trò cười. Mà Tương Nhược Lan dù có chút chột dạ nhưng Từ Uyển Thanh nói như vậy cũng không thể rời đi, đây chẳng phải nói cho mọi người là mình cái gì cũng không biết? Dù người sống nên biết giấu đi sự dốt của mình nhưng chưa đấu đã trốn cũng quá mất thể diện. Chẳng những là mất mặt mình mà còn mất thể diện Hầu phủ nữa.

- Vậy ngươi nói muốn chơi thế nào:

Tương Nhược Lan nhìn Từ Uyển Thanh nói

Bất kể nói như thế nào, …cứ thử xem -. Vạn nhất thật sự không được cũng chẳng sao. Nàng thế nào mọi người cũng rõ. Chỉ là Từ Uyển Thanh thật sự quá ghê tởm, lúc nào cũng không tha nàng, thật không biết thu liễm. Đúng lành lên sẹo rồi thì quên đau, chính nàng khi trước nói mà nàng cũng không tự nhớ.

Tương Nhược Lan trừng mắt nhìn nàng, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận

Từ Uyển Thanh thấy nàng đáp ứng có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ nghĩ nàng cùng lắm là tỏ vẻ cứng rắn vậy mà thôi. Trong bụng Tương Nhược Lan thì có được mấy chữ.

Hầu phu nhân? Hôm nay không cho ngươi bại dưới tay ta không được!

- Lần này chúng ta xuất đề gồm ba chữ, tiếp chữ thì làm thơ tam cú (thơ ba câu), mỗi câu có một chữ trong đề mục, nếu không tiếp được, uống rượu thôi cũng không hay, không bằng người này múa cho mọi người xem, thế nào?

Mọi người vốn là thích náo nhiệt, đương nhiên thích càng vui càng tốt, các mệnh phụ, phi tần xung quanh đều nói hay, rất ủng hộ khiến Tương Nhược Lan các nàng không có đất mà phản đối.

Từ Uyển Thanh rất là đắc ý, mỉm cười:

- Luật lệ là ta đưa ra, không bằng để ta mở đầu..

Nàng trầm ngâm một hồi, liền chậm rãi nói:

- Xuất đề: Lệ nhân hành. Tiếp: Lệ châu nhuận nhân tiều tụy. Hành khước ỷ phiên lãn hồi đầu. Rồi ra đề: Tùng trúc mai!

Từ Uyển Thanh xuất thơ rất hay được mọi người khen ngợi nàng có tài, Từ Uyển Thanh cũng càng đắc ý, mắt liếc sang Tương Nhược Lan đầy khiêu khích

Tương Nhược Lan lúc này cũng bất chấp sự khiêu khích của Từ Uyển Thanh, nàng có chút nhức đầu, nàng chưa bao giờ ngâm thơ đối câu thì sao mà làm được cái này, đúng là khó khăn không nhỏ.

Chẳng lẽ thật sự nhảy múa ở đây? Múa đẹp còn chẳng sao nhưng mình tự biết mình, kiếp trước có khi nào tiếp xúc với vũ đạo, lại chân tay thô lậu, hát hò chẳng ra sao để người khác chê cười?

Trò chơi vẫn đang tiếp tục.

Lần này, các thiếu nữ cũng đều trầm ngâm suy nghĩ mới có thể tiếp chữ được. Nhưng mọi người ai cũng không chịu thua, đều cố vắt óc mà bộc lộ sự xuất sắc.

- Tiếp: Tùng thanh đĩnh, trúc mới thúy, mai lăng khốc hàn ngạo nghiêm đông. Xuất: Hành lộ nan

”Tiếp: Hành hiệp sự, lộ từ từ, nam vô tình đã hữu nghĩa. Xuất: Xa cách ly

……

Các cô nương đều tiếp chữ không sai, những lời tán thưởng liên tiếp. Các phu nhân phi tần ở bên ngoài cũng khen ngợi khiến không khí càng nóng bỏng.

Mà Tương Nhược Lan càng lúc càng chột dạ, nàng nghe cong một trận, cảm giác không nắm chắc, chắc lẽ để Từ Uyển Thanh chê cười mình? Thật sự là không cam lòng a……

Rất nhanh đến phiên Lưu Tử Đồng cùng Cận Yên Nhiên, hai người xuất thân danh môn, tự nhiên là thuận lợi mà tiếp. Sau đó đến lượt Cận Yên Nhiên xuất đề cho Tương Nhược Lan, Cận Yên Nhiên suy nghĩ một lúc mới đưa cho nàng một xuất đề đơn giản: Nhất chi hoa

Nhưng tiếc nuối là, dù nàng cho rằng đơn giản nhất thì với Tương Nhược Lan vẫn là khó khăn



Nhất chi hoa? Nàng chỉ biết quái hiệp nhất chi mai……

Như thế nào đem nhất chi hoa mà làm thành ba câu thơ

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tương Nhược Lan còn đang rối, Cận Yên Nhiên bên cạnh cũng gấp đến toát mồ hôi. Không thể nào, đơn giản như vậy cũng không tiếp được? An Viễn hầu phu nhân ca múa trước mặt mọi người…. trong lòng càng nghĩ càng thảm.

Mọi người thấy Tương Nhược Lan mãi không tiếp được, vẻ mặt dần dần mất kiên nhẫn, chỉ là thấy nàng có núi lớn phía sau mới không dám thúc giục cho nàng, nếu đổi lại làm là người khác đã sớm đã bị mọi người buộc nhận thua

Từ Uyển Thanh thấy Tương Nhược Lan quả nhiên như mình đoán tiếp không được, trong lòng đắc ý phi thường, nàng cũng không vội vã lên tiếng, nàng muốn mọi người thấy bộ dáng quẫn bách của Tương Nhược Lan.

Chữa bệnh thì có gì đặc biệt hơn người, thục nữ cũng không yêu cầu phải biết chữa bệnh. Nhưng nói đến tài tình và tính tình, Tương Nhược Lan nàng cho dù biết chữa bệnh cũng không thay đổi được sự thật nàng là người ngu ngốc.

Bên kia Tương Nhược Lan thấy các phu nhân đang xì xào thì dần toát mồ hôi lạnh. Có lẽ lúc sắp chết mới tìm thấy đường sống, thời khắc mấu chốt, nàng đột nhiên nhớ ra kiếp trước đã từng xem một vở kịch ở cô nhi viện, nội dung vở kịch nàng không nhớ rõ nhưng tên vở kịch cho nàng chút linh cảm

Vở kịch đó tên là…

- Nhất tiễn mai…… Tương Nhược Lan chậm rãi mở miệng

Tương Nhược Lan đột nhiên mở miệng làm mọi người đang xì xào đột nhiên an tĩnh xuống. Từ Uyển Thanh sửng sốt, lập tức gắt gao nhìn thẳng Tương Nhược Lan, nàng không tin, nàng không tin Tương Nhược Lan vô học có thể tiếp được.

- Nhất tiễn mai, chi…… Chi đầu hương……

Cận Yên Nhiên vui mừng, kéo tay Tương Nhược Lan cổ vũ nói:

- Tẩu tẩu, còn một câu!

Tương Nhược Lan trán toát ra mồ hôi lạnh, nàng biết còn một câu, nàng đang cố gắng nghĩ

Trong đầu không khỏi hiện ra một bức tranh hàn mai, truyết trắng mông lung, hoa mai phi vũ đầy trời…

Tương Nhược Lan ánh mắt chợt lóe, mỉm cười. Thong dong đọc:

- Nhất tiễn mai, chi đầu hương, hoa hạ phiêu diêu lâm hương.

Thiên thu đình đầu tiên là yên tĩnh, chỉ chốc lát sau liền ầm ầm tiếng khen.

- Ý cảnh thật tốt!

- Không nghĩ Hầu phu nhân chẳng những y thuật rất cao, ngay cả tài năng cũng khiến người khác bất ngờ.

Những mệnh phụ vốn định nhờ vả Tương Nhược Lan nhân cơ hội mà thổi phồng Tương Nhược Lan lên tận trời, khen Tương Nhược Lan như một tài nữ. Tương Nhược Lan dù bình thường mặt dày nhưng lúc này cũng có chút ngượng ngùng.

Từ Uyển Thanh một bên thấy Tương Nhược Lan lần này lại được mọi người khen ngợi, tức giận đến dậm chân!

Tương Nhược Lan đắc ý hơn nữa cũng không quên kẻ đầu sỏ. Buồn cười, Tương Nhược Lan nàng là dễ coi thường chăng? Nàng quay đầu nhìn Từ Uyển Thanh một bên mặt không chút máu.

- Từ tiểu thư, chơi như vậy cũng không có gì hay, ngươi có dám chơi trò chơi khác kích thích hơn không?

Những lời này làm cho các cô nương luôn quy quỷ củ củ hưng phấn, một bên giật dây Từ Uyển Thanh:

- Tử tiểu thư, cùng Hầu phu nhân so đi‼!

Nhìn Tương Nhược Lan tươi cười mười phần chắc chắn, trong lòng Từ Uyển Thanh dâng lên cảm giác bất hảo, ý thức lại, nàng định cự tuyệt nhưng lại bị Tương Nhược Lan nói trước:

- Từ tiểu thư, không phải ngươi sợ chứ, nếu ngươi không dám, cũng không sao?

Chung quanh một số người bình thường cũng không thích Từ Uyển Thanh cùng với Lưu Tử Đồng và Cận Yên Nhiên trêu:

- Từ tiểu thư, bình thường không phải ngươi nói cầm kì thi họa của ngươi rất cao? Sao lại không dám so với Hầu phu nhân?

Từ Uyển Thanh luôn luôn sĩ diện, thấy mọi người như vậy khó mà xuống đài, không thể làm gì khác là cứng đầu đáp ứng:

- Được, ta so với ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook