Chương 95: Thọ Yến 3
Shisanchun
29/07/2013
Đang lúc Từ Uyển Thanh
xấu hổ đến muốn tìm chỗ mà trốn, đột nhiên trong điện truyền đến tiếng xướng:
- Hoàng hậu giá lâm!
Tiếp theo, hoàng hậu nghi thái vạn ngàn đi vào, mặc phượng bào đại hồng (đỏ), đầu đội kim phượng quan, cao quý điển nhã, khí thế bất phàm.
Hoàng hậu ngồi tại chính vị, mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển có một loại uy nghi cao cao tại thượng
Mọi người theo sau Từ quý phi đều tập trung ở điện, nhất tề quỳ xuống thỉnh an hoàng hậu
Hoàng hậu hai tay nhẹ nâng, tay áo dài vung lên, trang sức minh châu, ngọc quý sáng lên khiến người nhìn hoa mắt.
- Tất cả bình thân, hôm nay là ngày vui vẻ không cần câu nệ, mọi người ngồi đi.
Mọi người đứng lên, đều lui sang hai bên ngồi xuống.
Tương Nhược Lan cũng cùng Cận Yên Nhiên lui sang, chuẩn bị ngồi vào chỗ của mình lại nghe hoàng hậu gọi:
- Hầu phu nhân……
Tương Nhược Lan quay đầu lại. Nhìn về phía hoàng hậu ngồi trên ghế phượng đang cười với nàng, hoàng hậu vẫy:
- Hầu phu nhân, lại đây ngồi bên cạnh bản cung
Bên cạnh hoàng hậu có một chiếc ghế nhỏ, gần sát ghế phượng của hoàng hậu, biểu hiện cho sự vinh sủng vô hạn. Trước đó, mọi người đều đoán đây sẽ là vị trí của ai, hầu hết đều đoán là người mới được phong là Quý phi lại vừa mang thai để thể hiện hoàng hậu là người hiền lương.
Chính là người nào cũng không nghĩ đến, vị trí đó lại lưu lại cho Tương Nhược Lan.
Thái hậu sủng ái Tương Nhược Lan không giả, nhưng mà từ lúc nào quan hệ của Tương Nhược Lan và Hoàng Hậu lại tốt như vậy?
Mọi người kinh ngạc nhìn Tương Nhược Lan, không khỏi một lần nữa đánh giá lại nàng.
Tương Nhược Lan hiểu đây là hoàng hậu công khai biểu thị là chỗ dựa cho mình, sao nàng lại khách khí, nàng uyển chuyển thi lễ:
- Vâng
Rồi không chút khách khí ngồi bên cạnh Hoàng hậu.
Vị trí này rất gần hoàng hậu, tất cả phi tần mệnh phụ đều ở phía dưới nàng, Tương Nhược Lan ngồi ngay ngắn ở đó, đầu ngẩng cao, tư thái hào phong không chút khiếp sợ, rất có khí thế khiến mọi người dưới đài nhìn đều có chút kính nể.
Từ quý phi vốn tự tin rằng vị trí đó thuộc về mình, không nghĩ hoàng hậu lại cho Tương Nhược Lan ngồi ở chỗ đó, còn trên cả mình. Đó là đè ép hay nhục nhã nàng! Nàng tức giận đến đau bụng, mặt ngoài vẫn còn muốn giả dạng không thèm để ý. Mà ngồi ở dưới, Từ Uyển Thanh thấy Tương Nhược Lan như vậy, trong lòng vừa tức vừa đố kị, hận không tiến lên tát nàng một cái!
Mọi người ngồi xong xuôi, cung nữ Khôn trữ cung tiến lên dâng trà. Hoàng hậu cười nói:
- Chúng ta …trước tụ họp nói chuyện ở đây, lát nữa đến Phụng thiên điện!
Tiếp theo nhìn một vòng đại điện, nói:
- Khi nãy bản cung đến ngoài cửa, nghe được có một người cao đàm khoát luận (nói mạch lạc), ngôn ngữ rất là sắc bén, không biết là người nào?
Mọi người nhìn mặt hoàng hậu không rõ nàng là vui hay giận, chẳng biết hoàng hậu có ý gì. Rất nhiều người đoán chẳng lẽ những lời khi nãy của Lưu phu nhân khiến hoàng hậu mất hứng?
Lưu Tử Đồng khẩn trương cầm tay mẫu thân.
Tương Nhược Lan nhìn thoáng qua hoàng hậu mặt không đổi sắc cũng không hiểu được tâm ý của hoàng hậu. Thầm nghĩ, Lưu phu nhân vì nàng mới nói vậy, vạn nhất hoàng hậu trách tội Lưu phu nhân, mình như thế nào để cầu tình cho phu nhân!
Mà bên kia. Từ Uyển Thanh có chút hả hê nhìn Lưu phu nhân, nghĩ thầm, ngươi khi nãy lớn tiếng dạy bảo ta, phá hỏng không khí hào hứng, hoàng hậu đương nhiên mất hứng, lại nghĩ, không biết hoàng hậu có thể phạt Lưu phu nhân, nếu thế thì thật tốt, coi như trút được giận.
Nàng thấy không ai lên tiếng, đang muốn chỉ điểm Lưu phu nhân thì đột nhiên Lưu phu nhân đứng dậy, lướt qua vài chiếc bàn nhỏ, quỳ xuống trong sảnh:
- Mới vừa rồi là thần phụ nói, mạo phạm tới hoàng hậu, vẫn xin hoàng hậu trách phạt!
Mọi người đều ngừng thở, chẳng biết hoàng hậu sẽ trách phạt Lưu phu nhân thế nào. Trong lòng đều có chút sợ hãi thay Lưu phu nhân, dù sao Lưu phu nhân cũng là người thẳng thắn, tính tình cũng tốt.
Chỉ có Từ Uyển Thanh hy vọng hoàng hậu xử phạt càng nặng càng tốt.
Trên ghế phượng, Hoàng hậu yên lặng nhìn Lưu phu nhân đang quỳ, không nói một lời, trong điện không khí càng lúc càng ngưng trọng.
Đang lúc Tương Nhược Lan không nhịn được định nói vài câu cầu tình cho Lưu phu nhân, , đột nhiên hoàng hậu vỗ tay cười, nụ cười khiến mọi người ngây ngốc.
- Những lời Lưu phu nhân nói khi nãy thật rất đặc sắc, bản cung vốn đã tới sớm, chính là vì muốn nghe Lưu phu nhân nói hết mới chậm chạp không vào. Nói rất hay, nói xong thật thống khoái! Lưu phu nhân mau đứng lên, bản cung có thưởng!
Lập tức thưởng Lưu phu nhân một đôi phỉ thúy ngọc như ý.
Lưu phu nhân vốn sợ đến không dám thở mạnh. Nhưng đột nhiên lại được thưởng, sự biến hóa nhanh như chớp này khiến bà khó mà thích ứng, nhất thời ngây ra, may mà một vị phu nhân nhắc nhở mới nhớ ra nên lạy tạ. Bà nhận thưởng trở về chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng, không khỏi thầm than nguy hiểm thật.
Từ Uyển Thanh thấy Lưu phu nhân chẳng những hữu kinh vô hiểm (gặp nguy nhưng không sao) còn được thưởng, tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Mọi người dù cũng rất ngạc nhiên nhưng lại càng suy nghĩ sâu xa cách xử trí này.
Hoàng hậu làm như vậy, chính là làm chỗ dựa cho Tương Nhược Lan?
Đang đoán, lại đáo hoàng hậu đột nhiên nghiêm túc nói:
- Hiện giờ, Hầu phu nhân nhất tâm nhất dạ điều trị thân thể Thái hậu giúp cho Thái hậu khang phục, là người có công rất lớn. Sau này, bất kì trường hợp nào, nếu còn có người công khai nói những lời tổn hại đến thể diện của Hầu phu nhân, bản cung sẽ không dễ dãi như thế đâu!
Câu nói cuối cùng là nhìn Từ Uyển Thanh mà nói, ánh mắt lạnh lùng khiến Từ Uyển Thanh không khỏi khiếp đảm.
Những lời này khiến mọi người càng hiểu, Tương Nhược Lan có chỗ dựa càng lúc càng vững chắc, sau này thấy nàng thì phải biết điều mà tươi cười…
Tương Nhược Lan được hoàng hậu nói những lời này mà cũng bị hù dọa. Thật đúng là con hổ hung hãn..
Bên tai truyền đến hoàng hậu nhỏ nhẹ:
- Nhược Lan, phần đại lễ này của bản cung, ngươi có hài lòng?
Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn hoàng hậu cười:
- Cám ơn hoàng hậu!
Tiếp đó, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm. Mọi người nịnh nọt hoàng hậu, khen hoàng hậu trẻ ra, xinh đẹp rất nhiều, đế hậu ân yêu, khiến hoàng hậu vô cùng cao hứng mà sắc mặt Từ quý phi càng lúc càng khó coi. Nó lại khiến hoàng hậu càng đắc ý, ánh mắt nhìn Tương Nhược Lan càng nhu hòa, tóm lại, không khí yến hội mặt ngoài rất vui vẻ, hào hứng.
Lúc này, mọi người lại rất có hứng thú với Tương Nhược Lan, đều bàn luận về nàng.
- Hầu phu nhân y thuật thật sự tốt như vậy sao?
- Hẳn là đúng… các ngươi xem. Bây giờ khí sắc Lưu phu nhân tốt như thế, lại còn cả hoàng hậu khi nãy nói bệnh của Thái hậu là Hầu phu nhân chữa trị?
Lập tức, ai nấy vui vẻ lên.
Thế giới này y thuật cũng không phát triển, uống thuốc và châm cứu hiệu quả cũng chỉ có hạn, rất nhiều người không thể chữa trị tận gốc những căn bệnh của mình, dù không trí mạng nhưng đều chịu khổ rất nhiều, nếu có thể được Hầu phu nhân điều dưỡng chẳng phải rất tốt.
Một số phu nhân không có giao tình với Tương Nhược Lan đều đến gần Lưu phu nhân, nhờ bà giúp mình giới thiệu.
Một lát sau, có thái giám đến mời hoàng hậu tới Phụng thiên điện. Hoàng hậu lúc này mới đứng dậy dẫn mọi người đến Phụng thiên điện.
Phụng thiên điện tọa lạc hướng bắc nam, ngói lưu ly hoa lệ, kim bích huy hoàng.
Trong điện vương công đại thần đã tề tựu, cả triều cùng tung hô bách tuế. Tương Nhược Lan cùng tần phi mệnh phụ đi vào từ cửa phụ, tới chỗ ngồi của nữ quyến.
Tương Nhược Lan cách bình phong thấy Cận Thiệu Khang ngồi dựa vào bàn bên trái, lúc này, hắn cũng nhìn về phía mình. Tương Nhược Lan vội chỉ cho Cận Yên Nhiên xen:
- Nhìn ca ca ngươi hết nhìn đông nhìn tây, chính là không hợp quy củ?
Cận Yên Nhiên vừa nhìn, cười nói:
- Tẩu tẩu, ca ca hẳn là đang tìm ngươi!
- Tìm ta làm cái gì?
Tương Nhược Lan nói, tiếp theo vừa nhìn Cận Thiệu Khang qua bình phong một cái.
Không lâu thì khai tiệc, loại thịnh yến này rất nhiều quy củ, dù món ăn phong phú nhưng ăn cũng chẳng có khẩu vị gì, hết chúc rượu, chúc mừng…. đến hơn một canh giờ mới hết bữa trưa. Làm cho người ta so với không ăn cơm lại càng khổ cực.
Sau ngọ yến, nam nhân đều nghỉ ngơi một chút rồi theo hoàng đế đi du viên. Mà nữ quyến cũng có thể thay triều phục, có thể nghỉ ngơi trong cung điện cũng có thể đến Ngự hoa viên tham gia trà hội. Trà hội này rất náo nhiệt có thể chơi trò chơi, ngâm thơ, vẽ tranh… là tiết mục những người tuổi trẻ thích nhất.
Tương Nhược Lan đối ngâm thở vẽ tranh, múa hát không có hứng thú gì. Trong bụng cũng chẳng hiểu biết gì nhiều, nên cũng không muốn bộc lộ sự thiếu sót trước mặt mọi người. Nhưng Cận Yên Nhiên lại rất thích, một mình đi lại không có gan nên nằng nặc kéo Tương Nhược Lan đi.
Không có cách nào, Tương Nhược Lan không thể làm gì khác hơn là theo Cận Yên Nhiên đi tới ngự hoa viên.
Ngự hoa viên lúc này đã rất náo nhiệt. Nữ quyến chia ra các đình viện, hoặc ngâm thơ, làm câu đối hoặc là nói chuyện nhàn thoại trong gia đình. Mà náo nhiệt nhất là Tử Thiên thu đình lớn nhất Ngự hoa viên, bên trong có đến hai mươi người đang chơi trò chơi. Lưu Tử Đồng cũng ở bên trong, thấy Tương Nhược Lan và Cận Yên Nhiên, lập tức vẫy vẫy các nàng đến.
- Các người cũng đến chơi. Lưu Tử Đồng cười nói.
Cận Yên Nhiên tò mò nhìn bên trong một chút, tiếp theo đã nghe mùi rượu thơm lừng, cười nói:
- Mùi rượu lâu năm thật thơm. Các ngươi đang chơi cái gì?
Tương Nhược Lan lại tò mò:
- Hiện giờ có thể uống rượu? Hôm nay không phải là thọ yến của hoàng hậu sao. Vạn nhất uống rượu say thì làm sao?
Lưu Tử Đồng đáp Tương Nhược Lan:
- Chỉ là chút rượu thôi, không say đâu
Rồi nhìn Cận Yên Nhiên nói:
- Chúng ta đang chơi tửu lệnh, rất vui, Yên Nhiên chơi tửu lệnh rất được, cùng tiến lên chơi đi.
Tiếp theo nhỏ giọng nói:
- Từ Uyển Thanh cũng ở bên trong, thắng được vài lần rất đắc ý, các ngươi vào đánh tan nhuệ khí của nàng!
Tương Nhược Lan vừa nghe Từ Uyển Thanh ở bên trong, lập tức khoát tay:
- Không nên không nên, ta sao biết chơi cái này, ta đi trước, Yên Nhiên đi vào chơi đi.
Mình mà vào không phải là tự rước nhục.
Tương Nhược Lan vừa muốn xoay người đi người, phía sau liền truyền đến tiếng Từ Uyển Thanh kiêu ngạo:
- Hầu phu nhân sao vội đi thế, cũng vào chơi đi? Hay là Hầu phu nhân sợ thua?
- Hoàng hậu giá lâm!
Tiếp theo, hoàng hậu nghi thái vạn ngàn đi vào, mặc phượng bào đại hồng (đỏ), đầu đội kim phượng quan, cao quý điển nhã, khí thế bất phàm.
Hoàng hậu ngồi tại chính vị, mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển có một loại uy nghi cao cao tại thượng
Mọi người theo sau Từ quý phi đều tập trung ở điện, nhất tề quỳ xuống thỉnh an hoàng hậu
Hoàng hậu hai tay nhẹ nâng, tay áo dài vung lên, trang sức minh châu, ngọc quý sáng lên khiến người nhìn hoa mắt.
- Tất cả bình thân, hôm nay là ngày vui vẻ không cần câu nệ, mọi người ngồi đi.
Mọi người đứng lên, đều lui sang hai bên ngồi xuống.
Tương Nhược Lan cũng cùng Cận Yên Nhiên lui sang, chuẩn bị ngồi vào chỗ của mình lại nghe hoàng hậu gọi:
- Hầu phu nhân……
Tương Nhược Lan quay đầu lại. Nhìn về phía hoàng hậu ngồi trên ghế phượng đang cười với nàng, hoàng hậu vẫy:
- Hầu phu nhân, lại đây ngồi bên cạnh bản cung
Bên cạnh hoàng hậu có một chiếc ghế nhỏ, gần sát ghế phượng của hoàng hậu, biểu hiện cho sự vinh sủng vô hạn. Trước đó, mọi người đều đoán đây sẽ là vị trí của ai, hầu hết đều đoán là người mới được phong là Quý phi lại vừa mang thai để thể hiện hoàng hậu là người hiền lương.
Chính là người nào cũng không nghĩ đến, vị trí đó lại lưu lại cho Tương Nhược Lan.
Thái hậu sủng ái Tương Nhược Lan không giả, nhưng mà từ lúc nào quan hệ của Tương Nhược Lan và Hoàng Hậu lại tốt như vậy?
Mọi người kinh ngạc nhìn Tương Nhược Lan, không khỏi một lần nữa đánh giá lại nàng.
Tương Nhược Lan hiểu đây là hoàng hậu công khai biểu thị là chỗ dựa cho mình, sao nàng lại khách khí, nàng uyển chuyển thi lễ:
- Vâng
Rồi không chút khách khí ngồi bên cạnh Hoàng hậu.
Vị trí này rất gần hoàng hậu, tất cả phi tần mệnh phụ đều ở phía dưới nàng, Tương Nhược Lan ngồi ngay ngắn ở đó, đầu ngẩng cao, tư thái hào phong không chút khiếp sợ, rất có khí thế khiến mọi người dưới đài nhìn đều có chút kính nể.
Từ quý phi vốn tự tin rằng vị trí đó thuộc về mình, không nghĩ hoàng hậu lại cho Tương Nhược Lan ngồi ở chỗ đó, còn trên cả mình. Đó là đè ép hay nhục nhã nàng! Nàng tức giận đến đau bụng, mặt ngoài vẫn còn muốn giả dạng không thèm để ý. Mà ngồi ở dưới, Từ Uyển Thanh thấy Tương Nhược Lan như vậy, trong lòng vừa tức vừa đố kị, hận không tiến lên tát nàng một cái!
Mọi người ngồi xong xuôi, cung nữ Khôn trữ cung tiến lên dâng trà. Hoàng hậu cười nói:
- Chúng ta …trước tụ họp nói chuyện ở đây, lát nữa đến Phụng thiên điện!
Tiếp theo nhìn một vòng đại điện, nói:
- Khi nãy bản cung đến ngoài cửa, nghe được có một người cao đàm khoát luận (nói mạch lạc), ngôn ngữ rất là sắc bén, không biết là người nào?
Mọi người nhìn mặt hoàng hậu không rõ nàng là vui hay giận, chẳng biết hoàng hậu có ý gì. Rất nhiều người đoán chẳng lẽ những lời khi nãy của Lưu phu nhân khiến hoàng hậu mất hứng?
Lưu Tử Đồng khẩn trương cầm tay mẫu thân.
Tương Nhược Lan nhìn thoáng qua hoàng hậu mặt không đổi sắc cũng không hiểu được tâm ý của hoàng hậu. Thầm nghĩ, Lưu phu nhân vì nàng mới nói vậy, vạn nhất hoàng hậu trách tội Lưu phu nhân, mình như thế nào để cầu tình cho phu nhân!
Mà bên kia. Từ Uyển Thanh có chút hả hê nhìn Lưu phu nhân, nghĩ thầm, ngươi khi nãy lớn tiếng dạy bảo ta, phá hỏng không khí hào hứng, hoàng hậu đương nhiên mất hứng, lại nghĩ, không biết hoàng hậu có thể phạt Lưu phu nhân, nếu thế thì thật tốt, coi như trút được giận.
Nàng thấy không ai lên tiếng, đang muốn chỉ điểm Lưu phu nhân thì đột nhiên Lưu phu nhân đứng dậy, lướt qua vài chiếc bàn nhỏ, quỳ xuống trong sảnh:
- Mới vừa rồi là thần phụ nói, mạo phạm tới hoàng hậu, vẫn xin hoàng hậu trách phạt!
Mọi người đều ngừng thở, chẳng biết hoàng hậu sẽ trách phạt Lưu phu nhân thế nào. Trong lòng đều có chút sợ hãi thay Lưu phu nhân, dù sao Lưu phu nhân cũng là người thẳng thắn, tính tình cũng tốt.
Chỉ có Từ Uyển Thanh hy vọng hoàng hậu xử phạt càng nặng càng tốt.
Trên ghế phượng, Hoàng hậu yên lặng nhìn Lưu phu nhân đang quỳ, không nói một lời, trong điện không khí càng lúc càng ngưng trọng.
Đang lúc Tương Nhược Lan không nhịn được định nói vài câu cầu tình cho Lưu phu nhân, , đột nhiên hoàng hậu vỗ tay cười, nụ cười khiến mọi người ngây ngốc.
- Những lời Lưu phu nhân nói khi nãy thật rất đặc sắc, bản cung vốn đã tới sớm, chính là vì muốn nghe Lưu phu nhân nói hết mới chậm chạp không vào. Nói rất hay, nói xong thật thống khoái! Lưu phu nhân mau đứng lên, bản cung có thưởng!
Lập tức thưởng Lưu phu nhân một đôi phỉ thúy ngọc như ý.
Lưu phu nhân vốn sợ đến không dám thở mạnh. Nhưng đột nhiên lại được thưởng, sự biến hóa nhanh như chớp này khiến bà khó mà thích ứng, nhất thời ngây ra, may mà một vị phu nhân nhắc nhở mới nhớ ra nên lạy tạ. Bà nhận thưởng trở về chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng, không khỏi thầm than nguy hiểm thật.
Từ Uyển Thanh thấy Lưu phu nhân chẳng những hữu kinh vô hiểm (gặp nguy nhưng không sao) còn được thưởng, tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Mọi người dù cũng rất ngạc nhiên nhưng lại càng suy nghĩ sâu xa cách xử trí này.
Hoàng hậu làm như vậy, chính là làm chỗ dựa cho Tương Nhược Lan?
Đang đoán, lại đáo hoàng hậu đột nhiên nghiêm túc nói:
- Hiện giờ, Hầu phu nhân nhất tâm nhất dạ điều trị thân thể Thái hậu giúp cho Thái hậu khang phục, là người có công rất lớn. Sau này, bất kì trường hợp nào, nếu còn có người công khai nói những lời tổn hại đến thể diện của Hầu phu nhân, bản cung sẽ không dễ dãi như thế đâu!
Câu nói cuối cùng là nhìn Từ Uyển Thanh mà nói, ánh mắt lạnh lùng khiến Từ Uyển Thanh không khỏi khiếp đảm.
Những lời này khiến mọi người càng hiểu, Tương Nhược Lan có chỗ dựa càng lúc càng vững chắc, sau này thấy nàng thì phải biết điều mà tươi cười…
Tương Nhược Lan được hoàng hậu nói những lời này mà cũng bị hù dọa. Thật đúng là con hổ hung hãn..
Bên tai truyền đến hoàng hậu nhỏ nhẹ:
- Nhược Lan, phần đại lễ này của bản cung, ngươi có hài lòng?
Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn hoàng hậu cười:
- Cám ơn hoàng hậu!
Tiếp đó, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm. Mọi người nịnh nọt hoàng hậu, khen hoàng hậu trẻ ra, xinh đẹp rất nhiều, đế hậu ân yêu, khiến hoàng hậu vô cùng cao hứng mà sắc mặt Từ quý phi càng lúc càng khó coi. Nó lại khiến hoàng hậu càng đắc ý, ánh mắt nhìn Tương Nhược Lan càng nhu hòa, tóm lại, không khí yến hội mặt ngoài rất vui vẻ, hào hứng.
Lúc này, mọi người lại rất có hứng thú với Tương Nhược Lan, đều bàn luận về nàng.
- Hầu phu nhân y thuật thật sự tốt như vậy sao?
- Hẳn là đúng… các ngươi xem. Bây giờ khí sắc Lưu phu nhân tốt như thế, lại còn cả hoàng hậu khi nãy nói bệnh của Thái hậu là Hầu phu nhân chữa trị?
Lập tức, ai nấy vui vẻ lên.
Thế giới này y thuật cũng không phát triển, uống thuốc và châm cứu hiệu quả cũng chỉ có hạn, rất nhiều người không thể chữa trị tận gốc những căn bệnh của mình, dù không trí mạng nhưng đều chịu khổ rất nhiều, nếu có thể được Hầu phu nhân điều dưỡng chẳng phải rất tốt.
Một số phu nhân không có giao tình với Tương Nhược Lan đều đến gần Lưu phu nhân, nhờ bà giúp mình giới thiệu.
Một lát sau, có thái giám đến mời hoàng hậu tới Phụng thiên điện. Hoàng hậu lúc này mới đứng dậy dẫn mọi người đến Phụng thiên điện.
Phụng thiên điện tọa lạc hướng bắc nam, ngói lưu ly hoa lệ, kim bích huy hoàng.
Trong điện vương công đại thần đã tề tựu, cả triều cùng tung hô bách tuế. Tương Nhược Lan cùng tần phi mệnh phụ đi vào từ cửa phụ, tới chỗ ngồi của nữ quyến.
Tương Nhược Lan cách bình phong thấy Cận Thiệu Khang ngồi dựa vào bàn bên trái, lúc này, hắn cũng nhìn về phía mình. Tương Nhược Lan vội chỉ cho Cận Yên Nhiên xen:
- Nhìn ca ca ngươi hết nhìn đông nhìn tây, chính là không hợp quy củ?
Cận Yên Nhiên vừa nhìn, cười nói:
- Tẩu tẩu, ca ca hẳn là đang tìm ngươi!
- Tìm ta làm cái gì?
Tương Nhược Lan nói, tiếp theo vừa nhìn Cận Thiệu Khang qua bình phong một cái.
Không lâu thì khai tiệc, loại thịnh yến này rất nhiều quy củ, dù món ăn phong phú nhưng ăn cũng chẳng có khẩu vị gì, hết chúc rượu, chúc mừng…. đến hơn một canh giờ mới hết bữa trưa. Làm cho người ta so với không ăn cơm lại càng khổ cực.
Sau ngọ yến, nam nhân đều nghỉ ngơi một chút rồi theo hoàng đế đi du viên. Mà nữ quyến cũng có thể thay triều phục, có thể nghỉ ngơi trong cung điện cũng có thể đến Ngự hoa viên tham gia trà hội. Trà hội này rất náo nhiệt có thể chơi trò chơi, ngâm thơ, vẽ tranh… là tiết mục những người tuổi trẻ thích nhất.
Tương Nhược Lan đối ngâm thở vẽ tranh, múa hát không có hứng thú gì. Trong bụng cũng chẳng hiểu biết gì nhiều, nên cũng không muốn bộc lộ sự thiếu sót trước mặt mọi người. Nhưng Cận Yên Nhiên lại rất thích, một mình đi lại không có gan nên nằng nặc kéo Tương Nhược Lan đi.
Không có cách nào, Tương Nhược Lan không thể làm gì khác hơn là theo Cận Yên Nhiên đi tới ngự hoa viên.
Ngự hoa viên lúc này đã rất náo nhiệt. Nữ quyến chia ra các đình viện, hoặc ngâm thơ, làm câu đối hoặc là nói chuyện nhàn thoại trong gia đình. Mà náo nhiệt nhất là Tử Thiên thu đình lớn nhất Ngự hoa viên, bên trong có đến hai mươi người đang chơi trò chơi. Lưu Tử Đồng cũng ở bên trong, thấy Tương Nhược Lan và Cận Yên Nhiên, lập tức vẫy vẫy các nàng đến.
- Các người cũng đến chơi. Lưu Tử Đồng cười nói.
Cận Yên Nhiên tò mò nhìn bên trong một chút, tiếp theo đã nghe mùi rượu thơm lừng, cười nói:
- Mùi rượu lâu năm thật thơm. Các ngươi đang chơi cái gì?
Tương Nhược Lan lại tò mò:
- Hiện giờ có thể uống rượu? Hôm nay không phải là thọ yến của hoàng hậu sao. Vạn nhất uống rượu say thì làm sao?
Lưu Tử Đồng đáp Tương Nhược Lan:
- Chỉ là chút rượu thôi, không say đâu
Rồi nhìn Cận Yên Nhiên nói:
- Chúng ta đang chơi tửu lệnh, rất vui, Yên Nhiên chơi tửu lệnh rất được, cùng tiến lên chơi đi.
Tiếp theo nhỏ giọng nói:
- Từ Uyển Thanh cũng ở bên trong, thắng được vài lần rất đắc ý, các ngươi vào đánh tan nhuệ khí của nàng!
Tương Nhược Lan vừa nghe Từ Uyển Thanh ở bên trong, lập tức khoát tay:
- Không nên không nên, ta sao biết chơi cái này, ta đi trước, Yên Nhiên đi vào chơi đi.
Mình mà vào không phải là tự rước nhục.
Tương Nhược Lan vừa muốn xoay người đi người, phía sau liền truyền đến tiếng Từ Uyển Thanh kiêu ngạo:
- Hầu phu nhân sao vội đi thế, cũng vào chơi đi? Hay là Hầu phu nhân sợ thua?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.