Chương 12: Cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị.
Thiên Niên Tĩnh Thủ
09/01/2014
Lòng người thời đại này rất thuần khiết, không có kiểu gian giảo như những cán bộ hơn mười năm, Lâm Hồng Phi nói, Lâm Vệ Quốc nghe xong cũng ngây người, cũng mơ hồ nói :
- Xin ý kiến, con trai, cái này là tự con làm, con còn xin ý kiến lão Lưu gì chứ?
- Cha, chuyện này lại không có quan hệ gì với bác Lưu sao?
Đối với người cha đơn thuần này, Lâm Hồng Phi không biết nói sao cho được, lời nói ra, tướng mạo như một người vị cán bộ thuần khiết, nghiêm túc, lại có cả một thời kỳ lịch sử về việc này để nói :
- Chuyện này, đúng là có liên quan đến bác Lưu.
- Sao ?
Lâm Vệ Quốc ngây người, suy nghĩ một cái rồi lại chau mày, lắc đầu nói :
- Con nói việc này là lão Lý đã bảo con làm sao? Không phải chứ? Việc lớn như thế, sao ông ấy lại bảo con làm, như vậy không phải làm bừa sao?
Lâm Hồng Phi dở khóc dở cười nói :
- Cha, sao lại nói thế, cha nghĩ xa rồi.
Nhưng Lâm Vệ Quốc là người thẳng tính, Lâm Hồng Phi đã nói hết ra như thế, Lâm Vệ Quốc vẫn chưa tỉnh lại, quân nhân mà có thể “giác ngộ” về chính trị đúng là có thể, nhưng Đoạn Ngọc Trân là cô giáo, dù sao cũng là người trong thể chế, đương nhiên là biết chuyện trong quan trường rồi, những thứ nghe được chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn cả chồng mình, ý của con trai khiến bà từ từ hiểu ra, chần chừ một chút rồi nói :
- Hồng Phi, ý con là… sẽ chia lợi nhuận của việc làm này cho lão Lý sao?
Trong nhà mà có một người hiểu đúng là rất nhẹ nhàng, Lâm Hồng Phi thở phào nói, lien tục gật đầu:
- Mẹ, ý con chính là thế.
- Cái gì?
Lâm Hồng Phi còn chưa nói được gì, nhưng Lâm Vệ Quốc cũng đã hiểu ý con trai, liền trừng mắt lên, lấy giọng nói:
- Thằng con thối tha này, cho mày đi học đại học mà giờ mày lại làm cái trò gì đây?
- Thế này.
Lâm Hồng Phi có ý gì, Đoạn Ngọc Trân đều đã hiểu, quay sang ngắt lời của Lâm Vệ Quốc nói :
- Ông Lâm, đừng thế nữa, tôi hỏi ông, những thứ mà Hồng Phi làm, có phải là rất có ích không?
Lâm Vệ Quốc mạnh mẽ trước mặt Lâm Hồng Phi nhưng trước mặt Đoạn Ngọc Trân cũng đã thành một con mèo ngoan, có câu nói của Đoạn Ngọc Trân cái khí thế hừng hực của Lâm Vệ Quốc trước cũng đã phải hạ lại, ngượng ngùng cười nói :
- Ừ, nếu như có ích thật thì đúng là tốt, các nước phát triển như Mỹ, Châu Âu đều có những thứ súng ống đó, có được nó… hài, chúng ta nói những chuyện này làm gì, dù sao có được thứ này thì năng lực chiến đấu của binh sẽ cũng sẽ tăng lên không ít.
Đoạn Ngọc Trân không hiểu gì, chuyện của quân sự bà chẳng hề quan tâm, đó cũng là lẽ thường, đàn bà mà, có rất ít người hứng thú với thứ này, nhưng điều đó cũng không phải là họ không có thể đưa ra một phán đoán chính xác về giá trị của thứ này, họ sẽ có những nhận thức đúng đắn về việc ngườ đàn ông của mình làm gì sẽ có lợi.
- Nếu là như thế, thì lập tức đến tìm lão Lưu đi.
- Á?
Lâm Vệ Quốc há miệng, có chút ngốc ngếch, nhìn Lâm Hồng Phi rồi lại nhìn vợ mình, không biết sao vợ và con trai đều giữ ý kiến chuyện này có liên quan đến lão Lưu… rõ ràng là ông ta chẳng làm cái gì mà?
Nói thật Lâm Vệ Quốc cũng không cam tâm.
Đoạn Ngọc Trân nhìn thái độ của chồng mình, liền biết là cũng có chút tủi thân, bất đắc dĩ lắc đầu nói :
- Lão Lâm, ông, tôi, con đã có ý định như thế thì ông hãy làm một đà cho con đi, ông có khả năng để vào bộ đội kia đúng không?
Lâm Vệ Quốc không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, đó là đương nhiên rồi, là một quân nhân, những thứ khác có thể anh ta không biết nhưng nếu là vấn đề về vũ khí chiến đấu thì chắc chắn là biết, cho dù là chưa được dùng qua bao giờ thì cũng biết được cái nào tốt, xấu, huống chi khi nãy cũng đã kết thúc rồi, cả chiến tranh vùng vịnh giữa đội quân cộng hòa và chấn động lớn, cũng có thể khiến cho Lâm Vệ Quốc thấy được một chiến lược mới: thông qua việc tăng thêm những chức năng kèm theo, một chiếc súng cũ cũng có thể có được một sức mạnh mới.
Điều đáng tiếc chính là hiện giờ, tam quân của nước cộng hòa cũng đang dùng súng, cơ bản là dùng súng ngắn, máy móc còn hạn chế, dùng những thứ máy móc như dựa vào quang phổ, quang học thì vẫn còn chưa có, nếu như có sử dụng thì chắc chắn cũng sẽ ổn định chứng minh bằng khả năng thực tiễn, yến vĩ tào cũng không phải là một loại công cụ quang học cố định, tinh xảo, khi dùng thời gian dài sẽ nảy sinh ra tình trạng lỏng lẻo, ảnh hưởng cực lớn đến tính chính xác khi dùng, nên không thể không sử dụng những công cụ cố định quang học. Nhược điểm này nếu như thường ngày rèn luyện thì được, công tác hậu cần cũng cần phải biết được điều đó, nhưng nếu là thời kỳ đấu tranh thì chắc chắn là chết rồi.
Nếu so sánh vậy, theo như phân tích của Lâm Vệ Quốc thì trận chiến của quân Mỹ và Bắc Mỹ sẽ không có vấn đề gì, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao đồng chí Lâm muốn nói rõ ràng với Lâm Hồng Phi về hệ thống chiến thuật này…
Vốn dĩ Lâm Vệ Quốc nghĩ mình có thể trở thành một thành viên trong đội thực nghiệm không, cũng là một vấn đề, nhưng sau khi thấy con trai có hệ thống chiến thuật như thế, mắt Lâm Vệ Quốc đột nhiên sang lên, xuất thân là một quân nhân, lập tức khiến ông ấy đã có thể nghĩ được là đnag muốn có cái gì.
Câu nói kia sao mà có? Cơ hội chỉ dành cho người nào có chuẩn bị, lãnh đạo thấy được hệ thống chiến thuật của mình như thế, đường nhiên là sẽ phải chú ý rồi, nói bản thân đã tiến vào đội ngũ rồi… Lâm Vệ Quốc nghĩ con trai có ý nghĩ như thế, không phải là chính mình sao?
Nhưng hiện giờ, cả con trai và vợ đều muốn chia lời lãi cho lão Lưu, điều này dường như có vẻ khiến cho Lâm Vệ Quốc có chút “tủi thân”, đây là đồ của tôi, trươc giờ lão Lý chẳng hề làm gì, thế mà lại để cho anh ta sao? Đây chẳng phải giống với đồ chơi trong tay con sao, rất thích, ngoài là bạn thân của mình ra, thì người khác cũng không được thế.
- Lão Lâm, sao ông quay lại mà lại thành quay vòng?
Thấy lão Lâm đúng là chui vào sừng trâu không ra được ấy, Đoạn Ngọc Cầm liền than nói :
- Ông nghĩ xem, ông chủ đọng ra tay cho lão Lưu, ông ấy còn có thể cướp đoạt vị trí của ông không?
Như vậy là không thể được, Lâm Vệ Quốc không nghĩ liền lập tức có ý định phủ định luôn.
Đùa thôi, lão Lưu hiện giờ đang là tư lệnh viên của quân khu, là thường ủy cấp thành phố, có thể nói là công thành danh toại, đúng là những gì ông ấy bỏ ra mấy năm nay cũng đã bõ công, ngay từ đầu đã đánh sao? Theo những hiểu biết của bản thân về ông ấy thì chắc chắn ông ấy sẽ không có lựa chọn như thế.
- Xin ý kiến, con trai, cái này là tự con làm, con còn xin ý kiến lão Lưu gì chứ?
- Cha, chuyện này lại không có quan hệ gì với bác Lưu sao?
Đối với người cha đơn thuần này, Lâm Hồng Phi không biết nói sao cho được, lời nói ra, tướng mạo như một người vị cán bộ thuần khiết, nghiêm túc, lại có cả một thời kỳ lịch sử về việc này để nói :
- Chuyện này, đúng là có liên quan đến bác Lưu.
- Sao ?
Lâm Vệ Quốc ngây người, suy nghĩ một cái rồi lại chau mày, lắc đầu nói :
- Con nói việc này là lão Lý đã bảo con làm sao? Không phải chứ? Việc lớn như thế, sao ông ấy lại bảo con làm, như vậy không phải làm bừa sao?
Lâm Hồng Phi dở khóc dở cười nói :
- Cha, sao lại nói thế, cha nghĩ xa rồi.
Nhưng Lâm Vệ Quốc là người thẳng tính, Lâm Hồng Phi đã nói hết ra như thế, Lâm Vệ Quốc vẫn chưa tỉnh lại, quân nhân mà có thể “giác ngộ” về chính trị đúng là có thể, nhưng Đoạn Ngọc Trân là cô giáo, dù sao cũng là người trong thể chế, đương nhiên là biết chuyện trong quan trường rồi, những thứ nghe được chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn cả chồng mình, ý của con trai khiến bà từ từ hiểu ra, chần chừ một chút rồi nói :
- Hồng Phi, ý con là… sẽ chia lợi nhuận của việc làm này cho lão Lý sao?
Trong nhà mà có một người hiểu đúng là rất nhẹ nhàng, Lâm Hồng Phi thở phào nói, lien tục gật đầu:
- Mẹ, ý con chính là thế.
- Cái gì?
Lâm Hồng Phi còn chưa nói được gì, nhưng Lâm Vệ Quốc cũng đã hiểu ý con trai, liền trừng mắt lên, lấy giọng nói:
- Thằng con thối tha này, cho mày đi học đại học mà giờ mày lại làm cái trò gì đây?
- Thế này.
Lâm Hồng Phi có ý gì, Đoạn Ngọc Trân đều đã hiểu, quay sang ngắt lời của Lâm Vệ Quốc nói :
- Ông Lâm, đừng thế nữa, tôi hỏi ông, những thứ mà Hồng Phi làm, có phải là rất có ích không?
Lâm Vệ Quốc mạnh mẽ trước mặt Lâm Hồng Phi nhưng trước mặt Đoạn Ngọc Trân cũng đã thành một con mèo ngoan, có câu nói của Đoạn Ngọc Trân cái khí thế hừng hực của Lâm Vệ Quốc trước cũng đã phải hạ lại, ngượng ngùng cười nói :
- Ừ, nếu như có ích thật thì đúng là tốt, các nước phát triển như Mỹ, Châu Âu đều có những thứ súng ống đó, có được nó… hài, chúng ta nói những chuyện này làm gì, dù sao có được thứ này thì năng lực chiến đấu của binh sẽ cũng sẽ tăng lên không ít.
Đoạn Ngọc Trân không hiểu gì, chuyện của quân sự bà chẳng hề quan tâm, đó cũng là lẽ thường, đàn bà mà, có rất ít người hứng thú với thứ này, nhưng điều đó cũng không phải là họ không có thể đưa ra một phán đoán chính xác về giá trị của thứ này, họ sẽ có những nhận thức đúng đắn về việc ngườ đàn ông của mình làm gì sẽ có lợi.
- Nếu là như thế, thì lập tức đến tìm lão Lưu đi.
- Á?
Lâm Vệ Quốc há miệng, có chút ngốc ngếch, nhìn Lâm Hồng Phi rồi lại nhìn vợ mình, không biết sao vợ và con trai đều giữ ý kiến chuyện này có liên quan đến lão Lưu… rõ ràng là ông ta chẳng làm cái gì mà?
Nói thật Lâm Vệ Quốc cũng không cam tâm.
Đoạn Ngọc Trân nhìn thái độ của chồng mình, liền biết là cũng có chút tủi thân, bất đắc dĩ lắc đầu nói :
- Lão Lâm, ông, tôi, con đã có ý định như thế thì ông hãy làm một đà cho con đi, ông có khả năng để vào bộ đội kia đúng không?
Lâm Vệ Quốc không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, đó là đương nhiên rồi, là một quân nhân, những thứ khác có thể anh ta không biết nhưng nếu là vấn đề về vũ khí chiến đấu thì chắc chắn là biết, cho dù là chưa được dùng qua bao giờ thì cũng biết được cái nào tốt, xấu, huống chi khi nãy cũng đã kết thúc rồi, cả chiến tranh vùng vịnh giữa đội quân cộng hòa và chấn động lớn, cũng có thể khiến cho Lâm Vệ Quốc thấy được một chiến lược mới: thông qua việc tăng thêm những chức năng kèm theo, một chiếc súng cũ cũng có thể có được một sức mạnh mới.
Điều đáng tiếc chính là hiện giờ, tam quân của nước cộng hòa cũng đang dùng súng, cơ bản là dùng súng ngắn, máy móc còn hạn chế, dùng những thứ máy móc như dựa vào quang phổ, quang học thì vẫn còn chưa có, nếu như có sử dụng thì chắc chắn cũng sẽ ổn định chứng minh bằng khả năng thực tiễn, yến vĩ tào cũng không phải là một loại công cụ quang học cố định, tinh xảo, khi dùng thời gian dài sẽ nảy sinh ra tình trạng lỏng lẻo, ảnh hưởng cực lớn đến tính chính xác khi dùng, nên không thể không sử dụng những công cụ cố định quang học. Nhược điểm này nếu như thường ngày rèn luyện thì được, công tác hậu cần cũng cần phải biết được điều đó, nhưng nếu là thời kỳ đấu tranh thì chắc chắn là chết rồi.
Nếu so sánh vậy, theo như phân tích của Lâm Vệ Quốc thì trận chiến của quân Mỹ và Bắc Mỹ sẽ không có vấn đề gì, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao đồng chí Lâm muốn nói rõ ràng với Lâm Hồng Phi về hệ thống chiến thuật này…
Vốn dĩ Lâm Vệ Quốc nghĩ mình có thể trở thành một thành viên trong đội thực nghiệm không, cũng là một vấn đề, nhưng sau khi thấy con trai có hệ thống chiến thuật như thế, mắt Lâm Vệ Quốc đột nhiên sang lên, xuất thân là một quân nhân, lập tức khiến ông ấy đã có thể nghĩ được là đnag muốn có cái gì.
Câu nói kia sao mà có? Cơ hội chỉ dành cho người nào có chuẩn bị, lãnh đạo thấy được hệ thống chiến thuật của mình như thế, đường nhiên là sẽ phải chú ý rồi, nói bản thân đã tiến vào đội ngũ rồi… Lâm Vệ Quốc nghĩ con trai có ý nghĩ như thế, không phải là chính mình sao?
Nhưng hiện giờ, cả con trai và vợ đều muốn chia lời lãi cho lão Lưu, điều này dường như có vẻ khiến cho Lâm Vệ Quốc có chút “tủi thân”, đây là đồ của tôi, trươc giờ lão Lý chẳng hề làm gì, thế mà lại để cho anh ta sao? Đây chẳng phải giống với đồ chơi trong tay con sao, rất thích, ngoài là bạn thân của mình ra, thì người khác cũng không được thế.
- Lão Lâm, sao ông quay lại mà lại thành quay vòng?
Thấy lão Lâm đúng là chui vào sừng trâu không ra được ấy, Đoạn Ngọc Cầm liền than nói :
- Ông nghĩ xem, ông chủ đọng ra tay cho lão Lưu, ông ấy còn có thể cướp đoạt vị trí của ông không?
Như vậy là không thể được, Lâm Vệ Quốc không nghĩ liền lập tức có ý định phủ định luôn.
Đùa thôi, lão Lưu hiện giờ đang là tư lệnh viên của quân khu, là thường ủy cấp thành phố, có thể nói là công thành danh toại, đúng là những gì ông ấy bỏ ra mấy năm nay cũng đã bõ công, ngay từ đầu đã đánh sao? Theo những hiểu biết của bản thân về ông ấy thì chắc chắn ông ấy sẽ không có lựa chọn như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.