Chương 13: Đến thăm
Thiên Niên Tĩnh Thủ
09/01/2014
Nếu như là thế… Lâm Vệ Quốc liền giật mình.
Lâm Vệ Quốc không phải người ngốc, là người có đầu óc, chỉ có điều khi nãy đã chui rúc vào sừng trâu mà thôi, bây giờ bị Đoạn Ngọc Trân lại túm gọn lập tức đã nghĩ được ý kiến của con trai có giúp ích cho mình.
Đầu tiên, nếu như bản thân không có được thứ đó, thì lão Lưu cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã suy nghĩ rồi… đổi lại chính bản thân mình cũng thế, nếu như thuộc hạ của mình mà có được thứ đó thì cũng không báo lên mình mà báo thẳng lên lãnh đạo thì đúng là không thoải mái tẹo nào, nên nếu như thế thì ông ta cũng nghĩ như vậy: thế nào? Có phải anh nghĩ tôi nuốt đồ của anh không?
Mà nếu như nói chuyện này với lão Lưu, đồng thời ám chỉ chuyện này là do đồng chí Lưu ra kế mới hoàn thành được thì chắc chắn đó lại là hai việc hoàn toàn khác nhau rồi… thuộc hạ của mình có tiền đồ, thì đương nhiên bộ mặt cấp trên cũng được mở mày đúng không? Cứ nói chuyện này không liên quan chút nào đến ông nhưng là lãnh đạo, có thể dùng người, dám dùng người, mỹ danh có thể dùng người đều sẽ có rồi.
Điều quan trọng nhất chính là nếu chuyện này đã trở thành chuyện được hoàn thiện dưới sự quan tâm của các lãnh đạo quân khu thì sẽ trở thành chuyện của bản thân, công lao của cả quân khu, quân nhân rất đơn thuần, nhưng nếu có cơ hội làm công lao của bản thân thì quân nhân cũng không thể nhường, để có thể khiến huân chương của mình càng sáng ngời hơn thì các vị lãnh đạo cũng không ngại ngùng gì chuyện này, cả quân khu đều biết, càng làm to càng tốt, càng được mọi người chúc.
Nếu như thế, ai mà không muốn công lao chứ, được tình cảm tốt của lãnh đạo, cộng thêm sự đồng tình, hy vọng của bản thân không phải đã như ván đã đóng thuyền sao?
Nếu nghĩ được hết những điểm này, Lâm Vệ Quốc còn không biết bản thân phải làm gì sao? Tức giận đứng lên rồi đi ra ngoài cửa. Nhưng vừa đến cửa thì thấy Lâm Hồng Phi hình như cũng không đi ra cùng, mặt liền quay lại nói :
- Thằng nhóc thối, còn đợi ta phải mời nữa hay sao?
Lâm Hồng Phi liền nhanh chóng cầm lấy bản đồ chiến thuật inox trên bàn, rồi thè lưỡi với Đoạn Ngọc Trân nhanh chóng đi theo.
- Cố lên…
Đoạn Ngọc Trân cười hì hì với Lâm Hồng Phi, ra hiệu thế.
Nhìn bóng dáng con trai đang theo chồng đi, bà không khỏi lắc đầu, thật không thể nghĩ nối con trai lớn như thế, suy nghĩ việc gì còn bị cha nắm toàn bộ, đáng nhẽ ra bà phải vui mới đúng nhưng cũng không hiểu vì sao tâm trạng lại cứ chìm xuống, như kiếu mất mát gì đó.
Là nhân vật số một của quân khu thành phố, tuy Lưu Phượng Tài không sống trong biệt thự của thường vụ thành phố, nhưng nơi mà ông sống cũng là một trong những nơi cao cấp của quân khu thành phố, điều này cũng là đương nhiên thôi, quân đội chính là nơi mà co giai cấp rõ ràng, nơi mà lãnh đạo dùng chắc chắn phải hơn cả binh lính thông thường chứ, về vấn đề này không ai có thể có dị nghị gì được.
Trên tầng hai có thư phòng, bình thường khi không có việc gì ông thường ngồi trên thư phòng, viết, đọc sách, lúc này cũng đã hơn 8 giờ, ông cũng vừa mới ăn cơm xong, đang đeo kính, ở trong thư phòng lau lau khẩu súng m1911a1
Khẩu m1911a1 này chính là chiến lợi phẩm mà Lưu Phượng Tài giành được trong chiến trường ở Việt Nam, nó do Mỹ sản xuất, đường kính 11.43mm, uy lực cực mạnh, có thể ra 7 đạn, đúng là một khẩu súng tót, mỗi lần lau khẩu súng này ông lại không thể không nhớ về những năm tháng xưa, cả người như trở về thời trẻ, đi chiến đấu vậy.
- Ông Lưu, có Lâm Vệ Quốc đến nói là tìm ông để báo cáo công việc.
Đúng lúc ông đang suy nghĩ về những năm tháng đó thì cửa thư phòng bị mở ra, vợ của Lưu Phượng Tài đã vào, nói khẽ với ông.
- Lâm Vệ Quốc? Ông ta đến làm gì?
Tư lệnh Lưu có vẻ ngạc nhiên, trận này ông cũng không hề giao cho Lâm Vệ Quốc nhiệm vụ gì, sao lúc này lại đến đây tìm mình, lại còn báo cáo tình hình công việc?
- Ông ta có nói là chuyện gì không?
- Không, hàng ngày ông đều không cho tôi hỏi mấy thứ này mà.
Vợ của ông ấy có vẻ không hài lòng, nghĩ rồi lị nói them một câu:
- À, ông ta còn dẫn cả con đến nữa.
- Dẫn cả con trai đến sao? Thế là việc tư rồi?
Lưu Phượng Tài đột nhiên chau mày, có chút không hài lòng.
Con trai của Lâm Vệ Quốc khi từ công trình về ông ấy cũng đã biết chuyện, ông ấy đều không hài lòng chút nào về nhất cử nhất động của Lâm Hồng Phi, đều cho rằng thanh niên thời giờ đều không giống ngày xưa, ngay cả chút khó khăn nhỏ cũng không chịu được, chỉ có muốn dựa vào quan hệ, cậy nhờ thôi, đều muốn nhờ quan hệ mà tìm được công việc nhàn hạ, lương cao… tư lệnh quân đội như tôi còn muốn tìm người như vậy làm không?
Nói ra thì đúng lão Lâm cũng được, sao lại cưng chiều con cái như thế chứ? Trong lòng ông đã nghĩ chắc chắn lần này Lâm Vệ Quốc đưa con trai đến tức là chuyện sau này của con rồi, trong lòng ông không hề vui vẻ chút nào, nhưng cũng đều vì con, Lâm Vệ Quốc muộn thế còn đến tìm chắc chắc ông cũng không thể nói lời không gặp được.
Thôi, đều là vì con cái mà, có thể giúp được gì thì giúp. Lưu Phượng Tài bất đắc dĩ nói.
Thấy Lưu Phượng Tài chậm rãi bước từ trên lầu xuống, cha con Lâm Vệ Quốc nhanh chóng đứng dậy, đột nhiên lộ ra phong cách quân nhân, đặc biệt là Lâm Hồng Phi, khi Lưu Phượng Tài còn hai bước chân nữa là xuống hẳn cầu thang, anh ta đã nhanh chóng cúi chào nói :
- Chào bác Lưu.
Đây mới chính là tác phong quân nhân mà tầng lớp con cháu cần phải học. Thấy Lâm Hồng Phi lễ phép như vây, trong lòng Lưu Phượng Tài cũng đã nguôi ngoai đi chút, nghĩ: đứa trẻ này đúng là còn chút lễ phép.
Trong lòng cũng vui vẻ hơn rồi, ông liền gật đầu với Lâm Hồng Phi nói :
- Hồng Phi, năm nay tốt nghiệp rồi phải không?
- Đúng vậy ạ, thưa bác. Mùa hè năm nay cháu tốt nghiệp. Bây giờ cháu đang thực tập trong thành phố ạ.
Lâm Hồng Phi cũng cung kính đáp lại câu hỏi của ông.
Biểu hiện của Lâm Hồng Phi đúng là khiến cho Lưu Phượng Tài gật đầu, Lâm Hồng Phi là học sinh trong trường Đại học cấp quốc gia duy nhất của quân khu thành phố, nên quân khu rất tự hào, giỏi giang hơn những bạn bè của lãnh đạo thành ủy, đây chính là thể hiện sự tự hào về gia đình, về quân khu, có được thế hệ sau như Lâm Hồng Phi, mọi người đúng là thấy rất kiêu hãnh.
Nếu con của Lâm Vệ Quốc mà hiểu chuyện như thế thì cũng có thể giúp nó rồi. Trong lòng Lưu Phượng Tài đã có chủ ý như thế.
Lâm Vệ Quốc không phải người ngốc, là người có đầu óc, chỉ có điều khi nãy đã chui rúc vào sừng trâu mà thôi, bây giờ bị Đoạn Ngọc Trân lại túm gọn lập tức đã nghĩ được ý kiến của con trai có giúp ích cho mình.
Đầu tiên, nếu như bản thân không có được thứ đó, thì lão Lưu cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã suy nghĩ rồi… đổi lại chính bản thân mình cũng thế, nếu như thuộc hạ của mình mà có được thứ đó thì cũng không báo lên mình mà báo thẳng lên lãnh đạo thì đúng là không thoải mái tẹo nào, nên nếu như thế thì ông ta cũng nghĩ như vậy: thế nào? Có phải anh nghĩ tôi nuốt đồ của anh không?
Mà nếu như nói chuyện này với lão Lưu, đồng thời ám chỉ chuyện này là do đồng chí Lưu ra kế mới hoàn thành được thì chắc chắn đó lại là hai việc hoàn toàn khác nhau rồi… thuộc hạ của mình có tiền đồ, thì đương nhiên bộ mặt cấp trên cũng được mở mày đúng không? Cứ nói chuyện này không liên quan chút nào đến ông nhưng là lãnh đạo, có thể dùng người, dám dùng người, mỹ danh có thể dùng người đều sẽ có rồi.
Điều quan trọng nhất chính là nếu chuyện này đã trở thành chuyện được hoàn thiện dưới sự quan tâm của các lãnh đạo quân khu thì sẽ trở thành chuyện của bản thân, công lao của cả quân khu, quân nhân rất đơn thuần, nhưng nếu có cơ hội làm công lao của bản thân thì quân nhân cũng không thể nhường, để có thể khiến huân chương của mình càng sáng ngời hơn thì các vị lãnh đạo cũng không ngại ngùng gì chuyện này, cả quân khu đều biết, càng làm to càng tốt, càng được mọi người chúc.
Nếu như thế, ai mà không muốn công lao chứ, được tình cảm tốt của lãnh đạo, cộng thêm sự đồng tình, hy vọng của bản thân không phải đã như ván đã đóng thuyền sao?
Nếu nghĩ được hết những điểm này, Lâm Vệ Quốc còn không biết bản thân phải làm gì sao? Tức giận đứng lên rồi đi ra ngoài cửa. Nhưng vừa đến cửa thì thấy Lâm Hồng Phi hình như cũng không đi ra cùng, mặt liền quay lại nói :
- Thằng nhóc thối, còn đợi ta phải mời nữa hay sao?
Lâm Hồng Phi liền nhanh chóng cầm lấy bản đồ chiến thuật inox trên bàn, rồi thè lưỡi với Đoạn Ngọc Trân nhanh chóng đi theo.
- Cố lên…
Đoạn Ngọc Trân cười hì hì với Lâm Hồng Phi, ra hiệu thế.
Nhìn bóng dáng con trai đang theo chồng đi, bà không khỏi lắc đầu, thật không thể nghĩ nối con trai lớn như thế, suy nghĩ việc gì còn bị cha nắm toàn bộ, đáng nhẽ ra bà phải vui mới đúng nhưng cũng không hiểu vì sao tâm trạng lại cứ chìm xuống, như kiếu mất mát gì đó.
Là nhân vật số một của quân khu thành phố, tuy Lưu Phượng Tài không sống trong biệt thự của thường vụ thành phố, nhưng nơi mà ông sống cũng là một trong những nơi cao cấp của quân khu thành phố, điều này cũng là đương nhiên thôi, quân đội chính là nơi mà co giai cấp rõ ràng, nơi mà lãnh đạo dùng chắc chắn phải hơn cả binh lính thông thường chứ, về vấn đề này không ai có thể có dị nghị gì được.
Trên tầng hai có thư phòng, bình thường khi không có việc gì ông thường ngồi trên thư phòng, viết, đọc sách, lúc này cũng đã hơn 8 giờ, ông cũng vừa mới ăn cơm xong, đang đeo kính, ở trong thư phòng lau lau khẩu súng m1911a1
Khẩu m1911a1 này chính là chiến lợi phẩm mà Lưu Phượng Tài giành được trong chiến trường ở Việt Nam, nó do Mỹ sản xuất, đường kính 11.43mm, uy lực cực mạnh, có thể ra 7 đạn, đúng là một khẩu súng tót, mỗi lần lau khẩu súng này ông lại không thể không nhớ về những năm tháng xưa, cả người như trở về thời trẻ, đi chiến đấu vậy.
- Ông Lưu, có Lâm Vệ Quốc đến nói là tìm ông để báo cáo công việc.
Đúng lúc ông đang suy nghĩ về những năm tháng đó thì cửa thư phòng bị mở ra, vợ của Lưu Phượng Tài đã vào, nói khẽ với ông.
- Lâm Vệ Quốc? Ông ta đến làm gì?
Tư lệnh Lưu có vẻ ngạc nhiên, trận này ông cũng không hề giao cho Lâm Vệ Quốc nhiệm vụ gì, sao lúc này lại đến đây tìm mình, lại còn báo cáo tình hình công việc?
- Ông ta có nói là chuyện gì không?
- Không, hàng ngày ông đều không cho tôi hỏi mấy thứ này mà.
Vợ của ông ấy có vẻ không hài lòng, nghĩ rồi lị nói them một câu:
- À, ông ta còn dẫn cả con đến nữa.
- Dẫn cả con trai đến sao? Thế là việc tư rồi?
Lưu Phượng Tài đột nhiên chau mày, có chút không hài lòng.
Con trai của Lâm Vệ Quốc khi từ công trình về ông ấy cũng đã biết chuyện, ông ấy đều không hài lòng chút nào về nhất cử nhất động của Lâm Hồng Phi, đều cho rằng thanh niên thời giờ đều không giống ngày xưa, ngay cả chút khó khăn nhỏ cũng không chịu được, chỉ có muốn dựa vào quan hệ, cậy nhờ thôi, đều muốn nhờ quan hệ mà tìm được công việc nhàn hạ, lương cao… tư lệnh quân đội như tôi còn muốn tìm người như vậy làm không?
Nói ra thì đúng lão Lâm cũng được, sao lại cưng chiều con cái như thế chứ? Trong lòng ông đã nghĩ chắc chắn lần này Lâm Vệ Quốc đưa con trai đến tức là chuyện sau này của con rồi, trong lòng ông không hề vui vẻ chút nào, nhưng cũng đều vì con, Lâm Vệ Quốc muộn thế còn đến tìm chắc chắc ông cũng không thể nói lời không gặp được.
Thôi, đều là vì con cái mà, có thể giúp được gì thì giúp. Lưu Phượng Tài bất đắc dĩ nói.
Thấy Lưu Phượng Tài chậm rãi bước từ trên lầu xuống, cha con Lâm Vệ Quốc nhanh chóng đứng dậy, đột nhiên lộ ra phong cách quân nhân, đặc biệt là Lâm Hồng Phi, khi Lưu Phượng Tài còn hai bước chân nữa là xuống hẳn cầu thang, anh ta đã nhanh chóng cúi chào nói :
- Chào bác Lưu.
Đây mới chính là tác phong quân nhân mà tầng lớp con cháu cần phải học. Thấy Lâm Hồng Phi lễ phép như vây, trong lòng Lưu Phượng Tài cũng đã nguôi ngoai đi chút, nghĩ: đứa trẻ này đúng là còn chút lễ phép.
Trong lòng cũng vui vẻ hơn rồi, ông liền gật đầu với Lâm Hồng Phi nói :
- Hồng Phi, năm nay tốt nghiệp rồi phải không?
- Đúng vậy ạ, thưa bác. Mùa hè năm nay cháu tốt nghiệp. Bây giờ cháu đang thực tập trong thành phố ạ.
Lâm Hồng Phi cũng cung kính đáp lại câu hỏi của ông.
Biểu hiện của Lâm Hồng Phi đúng là khiến cho Lưu Phượng Tài gật đầu, Lâm Hồng Phi là học sinh trong trường Đại học cấp quốc gia duy nhất của quân khu thành phố, nên quân khu rất tự hào, giỏi giang hơn những bạn bè của lãnh đạo thành ủy, đây chính là thể hiện sự tự hào về gia đình, về quân khu, có được thế hệ sau như Lâm Hồng Phi, mọi người đúng là thấy rất kiêu hãnh.
Nếu con của Lâm Vệ Quốc mà hiểu chuyện như thế thì cũng có thể giúp nó rồi. Trong lòng Lưu Phượng Tài đã có chủ ý như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.