Chương 69: Đi hay ở?
Thiên Niên Tĩnh Thủ
30/04/2014
Không chỉ Tiểu Linh ngây người ra mà những người “lòng dạ khó lường” kia cũng ngây người ra.
Lời này của hắn không chỉ kéo Tiểu Linh trở về mà ngay bọn họ cũng phải trở về, nếu mình thực sự cứ bắt hắn và Tiểu Linh lấy rượu thay lời xin lỗi thì rõ ràng là mình cố ý? Cái mũ này hơi lớn không ai muốn bị đội lên đầu cả.
Nha đầu không trải quan hậu thế kia không biết nên ứng phó thế nào rốt cuộc lại nói một câu:
- Cậu muốn uống thì uống, không muốn uống thì thôi.
Đám Lưu Khôn vô cùng bực bội, cô lại bảo hắn muốn uống thì uống không muốn uống thì thôi... Hắn còn có thể uống được sao? Còn chưa thấy con sâu rượu hay sao?
Nếu Lâm Hồng Phi muốn chứng mình hắn đã có cách giải quyết mâu thuẫn của thị trường chế tạo xe máy thì mọi người sẽ không nói gì nữa. Mọi người đều có ý này, mựu đích lần hội họp này cũng đã đạt được, dù có thế nào thì Lâm hồng Phi cũng đã tự lĩnh giáo nhân tình.
…
Đoạn Ngọc Trân còn chưa lấy thân bận sinh viên của hắn ra để đến đây. Đối với hắn uống rượu là chuyện không thể được, từ lúc về nhà càng chưa cho hắn một sắc mặt tốt:
- Tiểu tử có năng lực gớm nhỉ, tự ý ra ngoài uống rượu thì thôi chứ đằng này lại còn mang cả khuê nữ của Bí thư Đông Phương ra ngoài nữa? Để ông ta biết ông ta chẳng cho người đánh gẫy chân con ấy à!
- Làm gì có chứ…
Hắn biết mẹ sẽ phản ứng như vậy cũng không cãi lại bà mà chỉ cười nói:
- Mẹ, đếm nay ở chỗ người quen, có âm nhạc và tiểu mập An Lạc Lạc, còn có cả bọn Lưu Khôn, cái này không phải rất tốt cho thị trường chế tạo xe hay sao. Mọi người hỏi con cần giúp gì nếu có thể bọn họ sẽ giúp, bọn họ bắt tay ngay... Thực ra chính là cớ mượn rượu này trong lòng mọi người đều biết mà.
- Thể hả?
Sắc mặt của Đoạn Ngọc Trân quả nhiên tốt hơn nhiều, bà sợ nhất là đứa con còn trả người non dạ của mình sau khi làm cán bộ sẽ vênh váo, rồi xảy ra chuyện nhưng nếu như con cùng bàn chuyện công việc với Lưu Khôn thì vì tốt cho con bà cũng vui mừng lên rất nhiều:
- Được, lần này coi như thôi, nhưng ta nói cho con biết, rượu là thứ chẳng có gì tốt? Con nhìn cha con đấy, mỗi lần uống là phải để người ta khênh về, con đừng có mà học ông ấy...
Bà rất ghét chồng uống rượu, lần này rõ ràng là bà lấy hình tượng chồng ra để giáo dục con cái:
- Con còn trẻ, làm lãnh đạo nhìn con cả ngày chỉ uống say khướt thì còn ra cái gì nữa?
Trong mắt bà, lần này con mình uống rượu cũng giống như “ hằng ngày uống rượu ắt sẽ nghiện”, Lâm Hồng Phi lập tức giơ tay lên đầu hàng, không dám cũng mẹ tiếp tục đề tài này nữa:
- Đúng rồi, mẹ cha con đi rồi, mẹ cũng đi Thuấn Canh chứ?
Lâm thị đã đi vào quỹ đạo được cán bộ quân khu Thuấn Canh khen ngợi, cho rằng phát minh của đồng chí Lâm Vệ Quốc rất có ý nghĩa trong việc nâng cao năng lực của hệ thống tác chiến, họ muốn tiến cử ông vào hệ thống đó cụ thể là phụ trách công việc gì thì ông vẫn chưa rõ nhưng cho ông cấp bậc tương đối cao. Hơn nữa vì tính chất đặc thù của chi bộ người nhà cũng sẽ tách khỏi khu Thuấn Canh, người nhà của quan quân nghiêm cấm không được vào khu vục quân sự, quan quân về nhà cũng không được để lộ bất cứ chuyện gì của bộ đội.
Mấy ngày nay, bà có chút do dự ngập ngừng, vừa lo mình có người ở bên chăm sóc, Lâm Vệ Quốc chắc chắn sẽ không thể chăm sóc tốt được bản thân, bà lại luyến tiếc bọn nhỏ trong khu nhà này và Lâm Hồng Phi ở lại sẽ buồn, bà liền thở dài:
- Còn chưa quyết định.
- Con thấy, hay là mẹ đi cùng ba đi.
Vấn đề này Lâm Hồng Phi nghĩ rất nghiêm túc, tuy cả nhà 3 người ở cùng một chỗ sẽ rất tốt nhưng tình hình trước mắ nên để cho mẹ đi chăm sóc bố:
- Mẹ, mẹ hiểu tính cách cha con, bận công việc thì ngay cả cơm cha con cũng không ăn, tổ công tác mới này có những đặc thì, mọi công việc đều cần cha con. Nếu ở bên không có người trông nom, thì có lẽ chỉ trong thời gian ngắn cha con sẽ gục mất.
- Cha con đúng là số khổ.
Vừa nói câu này bà cắn răng tỏ vẻ oán trách:
- Bố mẹ đi hết thì con phải làm sao?
Sao bà lại không biết chồng mình là người như thế nào, đương nhiên bà biết những điều con trai nói. Bà cũng muốn vào khu Thuấn Canh làm việc chăm sóc cho người đàn ông của mình, nhưng Lâm Hồng Phi còn quá nhỏ...
- Không sao đâu ạ, cho dù bố mẹ vào hết Thuấn Canh thì Quân khu vẫn giữ lại căn phòng này cho con dùng, con ở đây, cùng lắm là tối xuống xưởng ăn cơm, bố mẹ không phải lo lắng đâu.
Lâm gia thuộc về hộ buôn bán, dựa theo quy tác nếu Lâm Vệ Quốc đi rồi như bình thường sẽ thu lại nhà, cấp cho đồng chí khác sử dụng nhưng với tình hình này thì Lâm Vệ Quốc đã nhập ngũ làm Phó tham mưu trưởng trong khu Thuấn Canh một khu quân sự nòng cốt. Hiện tại ông rất được các cán bộ trung ương để ý, ai mà không biết tiền đồ của ông đang rộng mở. Nếu như sau này được lòng các lãnh đạo sau này còn có nhiều người đến tìm ông giúp thì ai lại đi thu hồi nhà của ông chứ?
Hơn nữa đối với quân nhân mà nói, vinh quang không phải là trong tương lại sẽ có ngày trên vai mình có một ông sao rực rỡ ánh vàng ư?
Bà yên lặng không nói, những lời nói của con đương nhiên bà biết nhưng xuất phát từ tình cảm mẫu tử, bà luôn lo lắng cho con mình, bà đi rồi nó không biết chăm sóc bản thân, đói bụng thì làm sao? Đi làm về ngay cả mẹ ở nhà cũng không có, nó có cô đơn không? Tối nó ngủ có sợ hãi không?
- Mẹ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, trước giải phóng, con trai có mấy tuổi đã sớm thành trụ cột gia đình rồi, đàn ông sao lại không chịu được chút khổ chứ? Mẹ thấy phải không?
Lòng bà rân rân. Thì ra con mình đã sớm chuẩn bị chịu khổ rồi. Nhưng trong lòng còn tự hào, nhìn con tôi này, đây mới chính là con tôi!
Lời này của hắn không chỉ kéo Tiểu Linh trở về mà ngay bọn họ cũng phải trở về, nếu mình thực sự cứ bắt hắn và Tiểu Linh lấy rượu thay lời xin lỗi thì rõ ràng là mình cố ý? Cái mũ này hơi lớn không ai muốn bị đội lên đầu cả.
Nha đầu không trải quan hậu thế kia không biết nên ứng phó thế nào rốt cuộc lại nói một câu:
- Cậu muốn uống thì uống, không muốn uống thì thôi.
Đám Lưu Khôn vô cùng bực bội, cô lại bảo hắn muốn uống thì uống không muốn uống thì thôi... Hắn còn có thể uống được sao? Còn chưa thấy con sâu rượu hay sao?
Nếu Lâm Hồng Phi muốn chứng mình hắn đã có cách giải quyết mâu thuẫn của thị trường chế tạo xe máy thì mọi người sẽ không nói gì nữa. Mọi người đều có ý này, mựu đích lần hội họp này cũng đã đạt được, dù có thế nào thì Lâm hồng Phi cũng đã tự lĩnh giáo nhân tình.
…
Đoạn Ngọc Trân còn chưa lấy thân bận sinh viên của hắn ra để đến đây. Đối với hắn uống rượu là chuyện không thể được, từ lúc về nhà càng chưa cho hắn một sắc mặt tốt:
- Tiểu tử có năng lực gớm nhỉ, tự ý ra ngoài uống rượu thì thôi chứ đằng này lại còn mang cả khuê nữ của Bí thư Đông Phương ra ngoài nữa? Để ông ta biết ông ta chẳng cho người đánh gẫy chân con ấy à!
- Làm gì có chứ…
Hắn biết mẹ sẽ phản ứng như vậy cũng không cãi lại bà mà chỉ cười nói:
- Mẹ, đếm nay ở chỗ người quen, có âm nhạc và tiểu mập An Lạc Lạc, còn có cả bọn Lưu Khôn, cái này không phải rất tốt cho thị trường chế tạo xe hay sao. Mọi người hỏi con cần giúp gì nếu có thể bọn họ sẽ giúp, bọn họ bắt tay ngay... Thực ra chính là cớ mượn rượu này trong lòng mọi người đều biết mà.
- Thể hả?
Sắc mặt của Đoạn Ngọc Trân quả nhiên tốt hơn nhiều, bà sợ nhất là đứa con còn trả người non dạ của mình sau khi làm cán bộ sẽ vênh váo, rồi xảy ra chuyện nhưng nếu như con cùng bàn chuyện công việc với Lưu Khôn thì vì tốt cho con bà cũng vui mừng lên rất nhiều:
- Được, lần này coi như thôi, nhưng ta nói cho con biết, rượu là thứ chẳng có gì tốt? Con nhìn cha con đấy, mỗi lần uống là phải để người ta khênh về, con đừng có mà học ông ấy...
Bà rất ghét chồng uống rượu, lần này rõ ràng là bà lấy hình tượng chồng ra để giáo dục con cái:
- Con còn trẻ, làm lãnh đạo nhìn con cả ngày chỉ uống say khướt thì còn ra cái gì nữa?
Trong mắt bà, lần này con mình uống rượu cũng giống như “ hằng ngày uống rượu ắt sẽ nghiện”, Lâm Hồng Phi lập tức giơ tay lên đầu hàng, không dám cũng mẹ tiếp tục đề tài này nữa:
- Đúng rồi, mẹ cha con đi rồi, mẹ cũng đi Thuấn Canh chứ?
Lâm thị đã đi vào quỹ đạo được cán bộ quân khu Thuấn Canh khen ngợi, cho rằng phát minh của đồng chí Lâm Vệ Quốc rất có ý nghĩa trong việc nâng cao năng lực của hệ thống tác chiến, họ muốn tiến cử ông vào hệ thống đó cụ thể là phụ trách công việc gì thì ông vẫn chưa rõ nhưng cho ông cấp bậc tương đối cao. Hơn nữa vì tính chất đặc thù của chi bộ người nhà cũng sẽ tách khỏi khu Thuấn Canh, người nhà của quan quân nghiêm cấm không được vào khu vục quân sự, quan quân về nhà cũng không được để lộ bất cứ chuyện gì của bộ đội.
Mấy ngày nay, bà có chút do dự ngập ngừng, vừa lo mình có người ở bên chăm sóc, Lâm Vệ Quốc chắc chắn sẽ không thể chăm sóc tốt được bản thân, bà lại luyến tiếc bọn nhỏ trong khu nhà này và Lâm Hồng Phi ở lại sẽ buồn, bà liền thở dài:
- Còn chưa quyết định.
- Con thấy, hay là mẹ đi cùng ba đi.
Vấn đề này Lâm Hồng Phi nghĩ rất nghiêm túc, tuy cả nhà 3 người ở cùng một chỗ sẽ rất tốt nhưng tình hình trước mắ nên để cho mẹ đi chăm sóc bố:
- Mẹ, mẹ hiểu tính cách cha con, bận công việc thì ngay cả cơm cha con cũng không ăn, tổ công tác mới này có những đặc thì, mọi công việc đều cần cha con. Nếu ở bên không có người trông nom, thì có lẽ chỉ trong thời gian ngắn cha con sẽ gục mất.
- Cha con đúng là số khổ.
Vừa nói câu này bà cắn răng tỏ vẻ oán trách:
- Bố mẹ đi hết thì con phải làm sao?
Sao bà lại không biết chồng mình là người như thế nào, đương nhiên bà biết những điều con trai nói. Bà cũng muốn vào khu Thuấn Canh làm việc chăm sóc cho người đàn ông của mình, nhưng Lâm Hồng Phi còn quá nhỏ...
- Không sao đâu ạ, cho dù bố mẹ vào hết Thuấn Canh thì Quân khu vẫn giữ lại căn phòng này cho con dùng, con ở đây, cùng lắm là tối xuống xưởng ăn cơm, bố mẹ không phải lo lắng đâu.
Lâm gia thuộc về hộ buôn bán, dựa theo quy tác nếu Lâm Vệ Quốc đi rồi như bình thường sẽ thu lại nhà, cấp cho đồng chí khác sử dụng nhưng với tình hình này thì Lâm Vệ Quốc đã nhập ngũ làm Phó tham mưu trưởng trong khu Thuấn Canh một khu quân sự nòng cốt. Hiện tại ông rất được các cán bộ trung ương để ý, ai mà không biết tiền đồ của ông đang rộng mở. Nếu như sau này được lòng các lãnh đạo sau này còn có nhiều người đến tìm ông giúp thì ai lại đi thu hồi nhà của ông chứ?
Hơn nữa đối với quân nhân mà nói, vinh quang không phải là trong tương lại sẽ có ngày trên vai mình có một ông sao rực rỡ ánh vàng ư?
Bà yên lặng không nói, những lời nói của con đương nhiên bà biết nhưng xuất phát từ tình cảm mẫu tử, bà luôn lo lắng cho con mình, bà đi rồi nó không biết chăm sóc bản thân, đói bụng thì làm sao? Đi làm về ngay cả mẹ ở nhà cũng không có, nó có cô đơn không? Tối nó ngủ có sợ hãi không?
- Mẹ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, trước giải phóng, con trai có mấy tuổi đã sớm thành trụ cột gia đình rồi, đàn ông sao lại không chịu được chút khổ chứ? Mẹ thấy phải không?
Lòng bà rân rân. Thì ra con mình đã sớm chuẩn bị chịu khổ rồi. Nhưng trong lòng còn tự hào, nhìn con tôi này, đây mới chính là con tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.