Chương 68: Vào thế khó xử
Thiên Niên Tĩnh Thủ
29/04/2014
Thái độ lạnh nhạt lần này của Lâm Hồng Phi khiến cho mọi người cảm thấy kì lạ. Tuy rằng hắn lạnh nhạt nhưng mọi người vẫn cảm thấy trong lòng hắn đang rất cảm động, lúc đó không nói gì nữa chỉ cần hắn nhận ân tình này thì bữa tiệc này đã đạt mục đích rồi.
- Anh Hồng Phi, bước tiếp theo anh định làm thế nào?
Bùi Vĩ Thực “quan tâm” đến hành động tiếp theo của hắn, ra vẻ ân cần hỏi han:
- Chúng ta đều biết thị trường chế tạo xe, thiết bị cũ kĩ, công nhân thì người nhiều hơn việc, chất lượng sản phẩm không tốt, tôi cũng không có bản lĩnh gì nhưng cha tôi ít nhiều cũng có quen được mấy người, anh Hồng Phi anh nói xem anh tính thế nào, xem chúng tôi có thể giúp được gì không?
- Những chuyện này giải quyết được.
Lâm Hồng Phi không muốn nói về chuyện này, loại chuyện này nói thì có gì hay, chuyện không phải rất đơn giản sao:
- Nào nào nào. Không nói chuyện này nữa, khó mà có cơ hội các huynh đệ được tụ tập một chỗ, không nói chuyện công việc nữa... Ây, tôi biết hôm nay là vì chuyện công việc nên mới gọi tôi đến, mọi người yên tâm đi, trong lòng tôi hiểu rồi.
Những việc này đều giải quyết được? Nghe thấy Lâm Hồng Phi nói như vậy, trong lòng mọi người đều kinh ngạc.
Chuyện này của Lâm Hồng Phi gọi là cậy vào chức vụ chủ quản, trong lòng mọi người đều biết rõ chuyện sao, nếu có thể làm tốt công tác lãnh đạo, đương nhiên là có thể sễ dàng cân nhắc người. Đối với nững đồng chí có năng lực, sẽ phát huy hơn nữa. Nhưng nhược điểm lớn nhất của Lâm Hồng Phi là còn trẻ, nếu ở bên chính quyền, với một người mới hơn 20 tuổi như hắn thì cho dù làm trưởng phòng thôi cũng khó tránh được ồn ào, nhưng đối với doanh nghiệp thì đâu nhạy cảm như vậy.
Nhưng có tiền đồ này, càng làm cho thị trường xe máy của Lâm Hồng Phi có thể hồi sinh, để nó tái sinh. Về vị trí của Lâm Hồng Phi với độ tuổi của hắn tuy mọi người chưa nói nhưng trong lòng nhất định là có để ý. Mọi người cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào mới đảo ngược được thị trường xe máy hiện nay, nhưng cuối cùng cũng phát hiện mình không có cách nào làm thay đổi cục diện... Khiến cho họ càng không thấy thoải mái là: nếu mình làm không được thì chẳng lẽ Lâm Hồng Phi ngươi có thể làm được sao?
Lời nói của Lâm Hồng Phi, thể hiện với hắn đây chỉ là chuyện nhỏ, điều này khiến cho mọi người khó mà tiếp nhận được. Bùi Vĩ vừa đảo mắt, xoay người hướng về phía Đông Phương Tiểu Linh hỏi:
- Tiểu Linh, thằng nhóc Hồng Phi này không thật thà... Hiện tại cô là trợ thủ của hắn, cô có biết bước tiếp theo hắn định làm thế nào không? Nói ra để chúng ta cùng bàn bạc tranh bá thiên hạ.
Tiểu Linh cũng không dễ bị mắc mưu, tuy Bùi Vĩ hỏi chuyện công việc của Lâm Hồng Phi nhưng nếu hắn đã không muốn nói nhiều thì đương nhiên Tiêu Linh cũng sẽ không nói, cô cười:
- Chuyện này thực sự tôi cũng không biết, không phải các ông không biết, chỉ cần cậu ta không muốn nói thì sẽ không ai cặy mồm cậu ta ra được đâu, ngay cả tôi cậu ấy cũng đề phòng ấy chứ.
Lưu Khôn Đốn liền vui vẻ:
- Thằng nhóc này, ngay mà Tiểu Linh cô mà cũng giấu ư? Hai người làm bạn cũng mười mấy năm rồi, quá tệ, không được hôm nay phải nói, không nói cho chúng tôi thì thôi chứ cũng không thể không nói cho cô được?
Lời này là sao? Cái gọi là không nói cho chúng tôi cũng không sao, còn không nói cho Tiểu Linh biết thì không được? Lâm Hồng Phi liền không nói gì:
- Mấy ông anh này, không thể nói có biết chuyện gì mà đàn ông không thể nói cho phụ nữ biết không? Đó là chuyện giữa hai người, tôi cũng biết Tiểu Linh trong sạnh, nhưng nếu như quan hệ của hai người truyền ra ngoài, tôi với Tiểu Linh thì không có gì nhưng động đến một cô gái thanh bạch thì sau này người ta có còn muốn lấy nữa hay không?
Vào năm 91, nếp sống của xã hội vẫn còn khá bảo thủ, cho dù là vợ chồng thì đi ra đường cũng không dám nắm tay nhau, nếu không nhất định sẽ bị các lão bên đường mắng mỏ. Loại vui đùa này của Lâm Hồng Phi sao mọi người có thể cho qua được? Họ nghẹn ứ họng không biết nói gì cho phải.
Thực ra mà nói, Tiểu Linh không chỉ có thân phận cao quý mà còn là “bạch phú mỹ” của đời sau , nếu nói rằng những vị ngồi trong này hề nghĩ đến cô thì cũng không phải, nhưng bọn họ không “môn đăng hộ đối” với cô. Bốn chữ này mặc dù hiện tại mọi người đang phản đối kịch liệt nhưng nếu như chuyện xảy ra với bản thân mình thì cha mẹ cũng vẫn phải tìm cho con gái một đối tượng tương xứng.
Nói trên cấp bậc, cha của Tiểu Linh là cán bộ cấp giám đốc sở, dĩ nhiên là cán bộ cấp cao của quốc gia, nhưng còn cha của bọn họ thì sao? Mặc dù là quân nhân cũng có một khoảng cách tương đối với cha cô, huống hồ lại muốn kết thân với con của một vị lãnh đạo cấp cao, đó là tối kị, anh nóng lòng mượn sức của quân đội, anh đây là… muốn làm gì? Học Vương Mãnh sao?
Mặt Tiểu Linh liền biến thành tấm vải đỏ, dùng sức dậm châm vẻ mặt giận giữ:
- Lâm Hồng Phi, cậu quá đáng lắm! Loại đùa này tùy tiện mà đùa được sao?
Đương nhiên là mọi người sẽ không chịu cho Lâm Hồng Phi “giành người đẹp trước”, họ lập tức bám theo Tiểu Linh nói xấu Lâm Hồng Phi một cách công khai:
- Đúng vậy, đúng vậy, Hồng Phi, cậu cũng quá đáng lắm? chuyện này mà cũng đùa được? Đương lắm, còn không mau chạy đến chỗ Tiểu Linh mà nhận lỗi đi.
- Đúng đúng đúng, nhận lỗi.
Một đám người chẳng có ý gì tốt ồn ào theo sau.
- Nha đầu, cô để cho tôi uống thật sao?
Vẻ mặt của Lâm Hồng Phi rất đáng thương:
- Cậu đừng nghe bọn ở đây nói linh tinh, hôm nay tôi thực sự muốn uống hết 3 chén rượu này, bọn họ nói ra cái gì đó chưa biết chừng là đang nói chúng ta, giải thích chính là “che dấu”. Cậu đừng có tin, cái miệng của họ há ra cậu còn chưa bao giờ lĩnh giáo sao?
Lâm Hồng Phi còn chưa biết chủ ý trong đầu của cô gái hơn 20 tuổi này sao? Hắn thầm cười lạnh: Muốn xem các bạn làm tôi xấu mặt ư? Đâu có dễ thế.
Tiểu Linh cũng có chút khó xử, để cho Lâm Hồng Phi uống ba chén này? Hắn vừa nói như thế còn chẳng khác nào như “giải thích chính là che dấu”, từ đó mà nói thì chén rượu này quả thực là không thể uống được, nếu như hắn không uống thì bọn người gia có còn muốn một lời giải thích khác hay không?
- Anh Hồng Phi, bước tiếp theo anh định làm thế nào?
Bùi Vĩ Thực “quan tâm” đến hành động tiếp theo của hắn, ra vẻ ân cần hỏi han:
- Chúng ta đều biết thị trường chế tạo xe, thiết bị cũ kĩ, công nhân thì người nhiều hơn việc, chất lượng sản phẩm không tốt, tôi cũng không có bản lĩnh gì nhưng cha tôi ít nhiều cũng có quen được mấy người, anh Hồng Phi anh nói xem anh tính thế nào, xem chúng tôi có thể giúp được gì không?
- Những chuyện này giải quyết được.
Lâm Hồng Phi không muốn nói về chuyện này, loại chuyện này nói thì có gì hay, chuyện không phải rất đơn giản sao:
- Nào nào nào. Không nói chuyện này nữa, khó mà có cơ hội các huynh đệ được tụ tập một chỗ, không nói chuyện công việc nữa... Ây, tôi biết hôm nay là vì chuyện công việc nên mới gọi tôi đến, mọi người yên tâm đi, trong lòng tôi hiểu rồi.
Những việc này đều giải quyết được? Nghe thấy Lâm Hồng Phi nói như vậy, trong lòng mọi người đều kinh ngạc.
Chuyện này của Lâm Hồng Phi gọi là cậy vào chức vụ chủ quản, trong lòng mọi người đều biết rõ chuyện sao, nếu có thể làm tốt công tác lãnh đạo, đương nhiên là có thể sễ dàng cân nhắc người. Đối với nững đồng chí có năng lực, sẽ phát huy hơn nữa. Nhưng nhược điểm lớn nhất của Lâm Hồng Phi là còn trẻ, nếu ở bên chính quyền, với một người mới hơn 20 tuổi như hắn thì cho dù làm trưởng phòng thôi cũng khó tránh được ồn ào, nhưng đối với doanh nghiệp thì đâu nhạy cảm như vậy.
Nhưng có tiền đồ này, càng làm cho thị trường xe máy của Lâm Hồng Phi có thể hồi sinh, để nó tái sinh. Về vị trí của Lâm Hồng Phi với độ tuổi của hắn tuy mọi người chưa nói nhưng trong lòng nhất định là có để ý. Mọi người cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào mới đảo ngược được thị trường xe máy hiện nay, nhưng cuối cùng cũng phát hiện mình không có cách nào làm thay đổi cục diện... Khiến cho họ càng không thấy thoải mái là: nếu mình làm không được thì chẳng lẽ Lâm Hồng Phi ngươi có thể làm được sao?
Lời nói của Lâm Hồng Phi, thể hiện với hắn đây chỉ là chuyện nhỏ, điều này khiến cho mọi người khó mà tiếp nhận được. Bùi Vĩ vừa đảo mắt, xoay người hướng về phía Đông Phương Tiểu Linh hỏi:
- Tiểu Linh, thằng nhóc Hồng Phi này không thật thà... Hiện tại cô là trợ thủ của hắn, cô có biết bước tiếp theo hắn định làm thế nào không? Nói ra để chúng ta cùng bàn bạc tranh bá thiên hạ.
Tiểu Linh cũng không dễ bị mắc mưu, tuy Bùi Vĩ hỏi chuyện công việc của Lâm Hồng Phi nhưng nếu hắn đã không muốn nói nhiều thì đương nhiên Tiêu Linh cũng sẽ không nói, cô cười:
- Chuyện này thực sự tôi cũng không biết, không phải các ông không biết, chỉ cần cậu ta không muốn nói thì sẽ không ai cặy mồm cậu ta ra được đâu, ngay cả tôi cậu ấy cũng đề phòng ấy chứ.
Lưu Khôn Đốn liền vui vẻ:
- Thằng nhóc này, ngay mà Tiểu Linh cô mà cũng giấu ư? Hai người làm bạn cũng mười mấy năm rồi, quá tệ, không được hôm nay phải nói, không nói cho chúng tôi thì thôi chứ cũng không thể không nói cho cô được?
Lời này là sao? Cái gọi là không nói cho chúng tôi cũng không sao, còn không nói cho Tiểu Linh biết thì không được? Lâm Hồng Phi liền không nói gì:
- Mấy ông anh này, không thể nói có biết chuyện gì mà đàn ông không thể nói cho phụ nữ biết không? Đó là chuyện giữa hai người, tôi cũng biết Tiểu Linh trong sạnh, nhưng nếu như quan hệ của hai người truyền ra ngoài, tôi với Tiểu Linh thì không có gì nhưng động đến một cô gái thanh bạch thì sau này người ta có còn muốn lấy nữa hay không?
Vào năm 91, nếp sống của xã hội vẫn còn khá bảo thủ, cho dù là vợ chồng thì đi ra đường cũng không dám nắm tay nhau, nếu không nhất định sẽ bị các lão bên đường mắng mỏ. Loại vui đùa này của Lâm Hồng Phi sao mọi người có thể cho qua được? Họ nghẹn ứ họng không biết nói gì cho phải.
Thực ra mà nói, Tiểu Linh không chỉ có thân phận cao quý mà còn là “bạch phú mỹ” của đời sau , nếu nói rằng những vị ngồi trong này hề nghĩ đến cô thì cũng không phải, nhưng bọn họ không “môn đăng hộ đối” với cô. Bốn chữ này mặc dù hiện tại mọi người đang phản đối kịch liệt nhưng nếu như chuyện xảy ra với bản thân mình thì cha mẹ cũng vẫn phải tìm cho con gái một đối tượng tương xứng.
Nói trên cấp bậc, cha của Tiểu Linh là cán bộ cấp giám đốc sở, dĩ nhiên là cán bộ cấp cao của quốc gia, nhưng còn cha của bọn họ thì sao? Mặc dù là quân nhân cũng có một khoảng cách tương đối với cha cô, huống hồ lại muốn kết thân với con của một vị lãnh đạo cấp cao, đó là tối kị, anh nóng lòng mượn sức của quân đội, anh đây là… muốn làm gì? Học Vương Mãnh sao?
Mặt Tiểu Linh liền biến thành tấm vải đỏ, dùng sức dậm châm vẻ mặt giận giữ:
- Lâm Hồng Phi, cậu quá đáng lắm! Loại đùa này tùy tiện mà đùa được sao?
Đương nhiên là mọi người sẽ không chịu cho Lâm Hồng Phi “giành người đẹp trước”, họ lập tức bám theo Tiểu Linh nói xấu Lâm Hồng Phi một cách công khai:
- Đúng vậy, đúng vậy, Hồng Phi, cậu cũng quá đáng lắm? chuyện này mà cũng đùa được? Đương lắm, còn không mau chạy đến chỗ Tiểu Linh mà nhận lỗi đi.
- Đúng đúng đúng, nhận lỗi.
Một đám người chẳng có ý gì tốt ồn ào theo sau.
- Nha đầu, cô để cho tôi uống thật sao?
Vẻ mặt của Lâm Hồng Phi rất đáng thương:
- Cậu đừng nghe bọn ở đây nói linh tinh, hôm nay tôi thực sự muốn uống hết 3 chén rượu này, bọn họ nói ra cái gì đó chưa biết chừng là đang nói chúng ta, giải thích chính là “che dấu”. Cậu đừng có tin, cái miệng của họ há ra cậu còn chưa bao giờ lĩnh giáo sao?
Lâm Hồng Phi còn chưa biết chủ ý trong đầu của cô gái hơn 20 tuổi này sao? Hắn thầm cười lạnh: Muốn xem các bạn làm tôi xấu mặt ư? Đâu có dễ thế.
Tiểu Linh cũng có chút khó xử, để cho Lâm Hồng Phi uống ba chén này? Hắn vừa nói như thế còn chẳng khác nào như “giải thích chính là che dấu”, từ đó mà nói thì chén rượu này quả thực là không thể uống được, nếu như hắn không uống thì bọn người gia có còn muốn một lời giải thích khác hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.