Chương 51: Giám đốc xưởng (cuối)
Thiên Niên Tĩnh Thủ
06/03/2014
Điều khiến cho Lâm Hồng Phi trợn mắt há hốc mồm chính là chủ nhiệm Ngô lại đột nhiên nhận đề tài này.
- Hồng Phi này, lãnh đạo thành phố đã thông qua nghiên cứu một cách thận trọng và đưa ra quyết định, để cháu quản lí công việc sản xuất và kinh doanh hàng ngày của nhà máy, cháu thấy thế nào? Có thể đảm nhận được không?
- Không phải chứ?
Lâm Hồng Phi nháy mắt kinh ngạc.
Không sai, đối với một người đã từng nắm trong tay công ty có quy mô hàng trăm triệu đô la mỹ thì cái nhà máy chế tạo xe máy thành phố này cũng thuộc vào “ xưởng gia đình”, Lâm Hồng Phi làm sao mà để ý tới nhà máy được, nhưng mà Lâm Hồng Phi không để ý tới nhà máy được không có nghĩa là Lâm Hồng Phi không biết coi trọng nhà máy.
Dù sao thì nhà máy này cũng là xí nghiệp chính thức, quản đốc và bí thư Đảng ủy là những người có cấp bậc cao, cùng với các huyện, khu vực, đó là những cấp dưới của phó chủ tịch, cũng là Phó giám đốc, dựa vào học lực và gia cảnh của Lâm Hồng Phi thì sau khi tốt nghiệp có thể vào làm chức phó văn phòng của một cơ quan hành chính trong thành phố, chuyện này không thành vấn đề, hoặc là làm phó bí thư cho một huyện, thị trấn, sau đó tạo ra một dấu ấn, gây dựng cấp bậc địa vị chính thức. Nhưng phó giám đốc nhà máy thì vẫn là phó giám đốc, một người trẻ như vậy còn chưa có công việc chính thức mà vẫn làm được chức phó giám đốc sao?
Chuyện này không phải là trò đùa sao? Lẽ nào Bí thư Đông Phương không biết rằng chuyện này sẽ khiến cho kẻ khác lấy cớ chọc ngoáy sao? Nguyên tắc của tổ chức có cần nữa không? Quy định miễn nhiệm hay nhậm chức có còn nữa hay không?
- Cái này....cái này...
Lâm Hồng Phi giật mình nhìn chủ nhiệm Ngô, muốn nói gì đấy nhưng lúc này lại không thể nói ra cái gì, hắn không dám tin “ mình còn là sinh viên chưa có bằng tốt nghiệp trong tay, quyết định này của tỉnh ủy.....?
Vận mệnh của thằng nhóc này sao mà lại may thế? Chủ nhiệm Ngô vô cùng ngưỡng mộ, ngay từ lúc đầu, bản thân y ngay từ khi mới vào chỉ là làm mấy công việc lau chùi bàn ghế ở phòng vệ sinh, chạy đi chạy lại pha trà bưng nước, nhưng hắn ngay từ đầu đã trở thành lãnh đạo ngay khi vừa tốt nghiệp? Cái gì mà gọi là quản lí sản xuất và phó giám đốc kinh doanh chứ? Khi phó chủ tịch thành phố không có thời gian để ý tới xưởng, chắc là ông ấy cũng kiệt sức rồi, Lâm Hồng Phi chính là giám đốc xưởng.
- Các vị lãnh đạo đưa ra quyết định này, đương nhiên là các vị ấy đã có suy nghĩ của họ.
Chủ nhiệm Ngô đương nhiên hiểu rằng nếu như hôm nay không giải quyết chuyện này, Lâm Hồng Phi chưa chắc đã dám nhận chức vụ này, ông bảo Lâm Hồng Phi ngồi xuống, giải thích cho hắn:
- Bằng cấp của cháu có thể phân làm được việc gì, trong lòng cháu hiểu rõ chứ?
Lâm Hồng Phi liền gật gật đầu. Chuyện này cũng phải có quy định của nó, Lâm Hồng Phi đương nhiên là hiểu rồi.
- Chuyện cháu phát minh ra hai chiếc xe có tác dụng quan trọng làm xoay chuyển tình hình nhà máy chế tao xe máy thành phố. Nghĩ tới hai chiếc xe của cháu, hai động cơ quen thuộc nhất, hai chiếc xe và động cơ này lại là mấu chốt làm thay đổi hoàn toàn nhà máy chế tạo xe máy, tỉnh ủy thành phố và các vị lãnh đạo chủ yếu làm theo lề lối, áp lực phía trên rất lớn, quyết định cho cậu nhạn chức vụ quan trọng này, thế nào nào, đồng chí Lâm Hồng Phi có dám đi lên thời khắc khó khăn này không?
Trong ánh mắt của chủ nhiệm Ngô có rất nhiều sự ngưỡng mộ, nhưng vẫn có một chút không tốt.
Nguyên nhân của thứ tình cảm lớn này cũng thể hiện rõ ra đây.
Nghe xong lời chủ nhiệm Ngô nói, Lâm Hồng Phi đã hiểu được cách nghĩ của các vị lãnh đạo: Lâm Hồng Phi anh chẳng phải thông minh sao? Chẳng phải thiên tài sao? Vậy thì tốt rồi, cục diện khó khăn này anh hãy giúp đỡ vượt qua đi. Đương nhiên cũng không để cho anh uổng phí công sức. chẳng phải đã cho anh làm cấp hành chính sao, để anh làm phó giám đốc sao, để cho thân phận một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp quản lí một xí nghiệp, chuyện này trước đây chưa từng có, tin rằng sau này cũng sẽ không xảy ra.
Nói thẳng ra mình chính là người giúp họ lấp cái hố mìn. Nếu như mình thất bại, đương nhiên các vị lãnh đạo không có liên quan gì, tất cả đều là do Lâm Hồng Phi mình trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm đã phạm phải sai lầm, quyết định là quyết định của tập thể, đương nhiên không thể bắt vị nào đứng ra nhận lỗi được; nhưng nếu mà việc thành công, đương nhiên là do lãnh đạo anh minh, biết cách nhìn đúng người, tích cực hưởng ứng yêu cầu đề bạt những người trẻ tuổi làm cán bộ, có dũng khí sử dụng người tài, trọng dụng người tài.
Đây chính là cách làm quan, không thể không có đầu óc suy nghĩ.
Lâm Hồng Phi còn quên một điều, chính phủ và xí nghiệp còn có điểm không giống nhau, có lãnh đạo xí nghiệp nhà nước cấp hành chính, bản thân nội bộ xí nghiệp thì nói một không nói hai, nhưng tới một chỗ khác thì tồi tệ hơn. Giám đốc cũng như vậy. Trọng lượng lời nói của quản đốc nhà máy về cơ bản là không có so sánh với khu vực, huyện phía dưới được.
“ Hàm kim lượng” của cấp bậc hành chính này rất thấp, nếu như chính phủ giao cho Lâm Hồng Phi công việc với thân phận quản lí thì toàn bộ thành phô Bắc Quận lập tức tụ hội loạn xị bát nháo, tình cảm quần chúng mãnh liệt. Nhưng nếu như sắp xếp cho Lâm Hồng Phi công việc làm “ đội viên cứu hỏa” cứu một xí nghiệp không biết sống chết thế nào, thậm chí là kẻ chết thay, thì lại là chuyện khác.
- Thế nào hả đồng chí Hồng Phi? Trọng trách này cháu có dám vượt qua không?
Vẻ mặt chủ nhiệm Ngô trang trọng, nghiêm túc hỏi Lâm Hồng Phi.
- Chuyện này...
Lâm Hồng Phi chần chừ một lúc, nhận trọng trách này đối với cậu ta mà nói không có khó khăn gì, nhưng quan trọng là vấn đề tài chính, không có vốn thì phụ nữ có khéo đến mấy cũng khó có thể thổi được cơm khi không có gạo.
Sự do dự của Lâm Hồng Phi khiến chủ nhiệm Ngô không khỏi phải nhìn hắn một cái. Ông ta vốn cho rằng Lâm Hồng Phi sau khi nghe tin này thì sẽ vui mừng như điên, nhưng không ngờ rằng từ lúc bắt đầu tới giờ, sau khi nghe được tin này, Lâm Hồng Phi không có một chút biểu hiện gì gọi là vui mừng kích động cả, ngược lại vẫn rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh này khiến cho chủ nhiệm Ngô càng coi trọng một sinh viên chưa tốt nghiệp địa học như Lâm Hồng Phi. Không phải người trẻ tuổi nào cũng có đủ can đảm như vậy trong trường hợp này.
- Cháu lo lắng về tiền vốn kĩ thuật sao?
Chủ nhiệm Ngô vui vẻ nói:
- Chú nói cho cháu biết, làm việc với UBND tỉnh, ngân hàng công thương thành phố đã quyết định cấp cho nhà máy chế tạo xe máy thành phố một khoản 20 triệu trong hai năm, ngần này có đủ không? Thế nào hả đồng chí Lâm Hồng Phi?
Ngân hàng công thương thành phố lại đưa ra khoản tiền ngần ấy sao? Chuyện này mình cũng không có nghe nói!
Lâm Hồng Phi cố gắng kiềm chế nỗi khiếp sợ trong lòng, thở ra nặng nề, vẻ mặt trang trọng vô cùng:
- Nếu như lãnh đạo tín nhiệm tôi, tôi đây liền thử xem.
Con đường này rất khó khăn, nhưng Lâm Hồng Phi lại tự tin vào chính mình có thể đi qua con đường này.
- Hồng Phi này, lãnh đạo thành phố đã thông qua nghiên cứu một cách thận trọng và đưa ra quyết định, để cháu quản lí công việc sản xuất và kinh doanh hàng ngày của nhà máy, cháu thấy thế nào? Có thể đảm nhận được không?
- Không phải chứ?
Lâm Hồng Phi nháy mắt kinh ngạc.
Không sai, đối với một người đã từng nắm trong tay công ty có quy mô hàng trăm triệu đô la mỹ thì cái nhà máy chế tạo xe máy thành phố này cũng thuộc vào “ xưởng gia đình”, Lâm Hồng Phi làm sao mà để ý tới nhà máy được, nhưng mà Lâm Hồng Phi không để ý tới nhà máy được không có nghĩa là Lâm Hồng Phi không biết coi trọng nhà máy.
Dù sao thì nhà máy này cũng là xí nghiệp chính thức, quản đốc và bí thư Đảng ủy là những người có cấp bậc cao, cùng với các huyện, khu vực, đó là những cấp dưới của phó chủ tịch, cũng là Phó giám đốc, dựa vào học lực và gia cảnh của Lâm Hồng Phi thì sau khi tốt nghiệp có thể vào làm chức phó văn phòng của một cơ quan hành chính trong thành phố, chuyện này không thành vấn đề, hoặc là làm phó bí thư cho một huyện, thị trấn, sau đó tạo ra một dấu ấn, gây dựng cấp bậc địa vị chính thức. Nhưng phó giám đốc nhà máy thì vẫn là phó giám đốc, một người trẻ như vậy còn chưa có công việc chính thức mà vẫn làm được chức phó giám đốc sao?
Chuyện này không phải là trò đùa sao? Lẽ nào Bí thư Đông Phương không biết rằng chuyện này sẽ khiến cho kẻ khác lấy cớ chọc ngoáy sao? Nguyên tắc của tổ chức có cần nữa không? Quy định miễn nhiệm hay nhậm chức có còn nữa hay không?
- Cái này....cái này...
Lâm Hồng Phi giật mình nhìn chủ nhiệm Ngô, muốn nói gì đấy nhưng lúc này lại không thể nói ra cái gì, hắn không dám tin “ mình còn là sinh viên chưa có bằng tốt nghiệp trong tay, quyết định này của tỉnh ủy.....?
Vận mệnh của thằng nhóc này sao mà lại may thế? Chủ nhiệm Ngô vô cùng ngưỡng mộ, ngay từ lúc đầu, bản thân y ngay từ khi mới vào chỉ là làm mấy công việc lau chùi bàn ghế ở phòng vệ sinh, chạy đi chạy lại pha trà bưng nước, nhưng hắn ngay từ đầu đã trở thành lãnh đạo ngay khi vừa tốt nghiệp? Cái gì mà gọi là quản lí sản xuất và phó giám đốc kinh doanh chứ? Khi phó chủ tịch thành phố không có thời gian để ý tới xưởng, chắc là ông ấy cũng kiệt sức rồi, Lâm Hồng Phi chính là giám đốc xưởng.
- Các vị lãnh đạo đưa ra quyết định này, đương nhiên là các vị ấy đã có suy nghĩ của họ.
Chủ nhiệm Ngô đương nhiên hiểu rằng nếu như hôm nay không giải quyết chuyện này, Lâm Hồng Phi chưa chắc đã dám nhận chức vụ này, ông bảo Lâm Hồng Phi ngồi xuống, giải thích cho hắn:
- Bằng cấp của cháu có thể phân làm được việc gì, trong lòng cháu hiểu rõ chứ?
Lâm Hồng Phi liền gật gật đầu. Chuyện này cũng phải có quy định của nó, Lâm Hồng Phi đương nhiên là hiểu rồi.
- Chuyện cháu phát minh ra hai chiếc xe có tác dụng quan trọng làm xoay chuyển tình hình nhà máy chế tao xe máy thành phố. Nghĩ tới hai chiếc xe của cháu, hai động cơ quen thuộc nhất, hai chiếc xe và động cơ này lại là mấu chốt làm thay đổi hoàn toàn nhà máy chế tạo xe máy, tỉnh ủy thành phố và các vị lãnh đạo chủ yếu làm theo lề lối, áp lực phía trên rất lớn, quyết định cho cậu nhạn chức vụ quan trọng này, thế nào nào, đồng chí Lâm Hồng Phi có dám đi lên thời khắc khó khăn này không?
Trong ánh mắt của chủ nhiệm Ngô có rất nhiều sự ngưỡng mộ, nhưng vẫn có một chút không tốt.
Nguyên nhân của thứ tình cảm lớn này cũng thể hiện rõ ra đây.
Nghe xong lời chủ nhiệm Ngô nói, Lâm Hồng Phi đã hiểu được cách nghĩ của các vị lãnh đạo: Lâm Hồng Phi anh chẳng phải thông minh sao? Chẳng phải thiên tài sao? Vậy thì tốt rồi, cục diện khó khăn này anh hãy giúp đỡ vượt qua đi. Đương nhiên cũng không để cho anh uổng phí công sức. chẳng phải đã cho anh làm cấp hành chính sao, để anh làm phó giám đốc sao, để cho thân phận một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp quản lí một xí nghiệp, chuyện này trước đây chưa từng có, tin rằng sau này cũng sẽ không xảy ra.
Nói thẳng ra mình chính là người giúp họ lấp cái hố mìn. Nếu như mình thất bại, đương nhiên các vị lãnh đạo không có liên quan gì, tất cả đều là do Lâm Hồng Phi mình trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm đã phạm phải sai lầm, quyết định là quyết định của tập thể, đương nhiên không thể bắt vị nào đứng ra nhận lỗi được; nhưng nếu mà việc thành công, đương nhiên là do lãnh đạo anh minh, biết cách nhìn đúng người, tích cực hưởng ứng yêu cầu đề bạt những người trẻ tuổi làm cán bộ, có dũng khí sử dụng người tài, trọng dụng người tài.
Đây chính là cách làm quan, không thể không có đầu óc suy nghĩ.
Lâm Hồng Phi còn quên một điều, chính phủ và xí nghiệp còn có điểm không giống nhau, có lãnh đạo xí nghiệp nhà nước cấp hành chính, bản thân nội bộ xí nghiệp thì nói một không nói hai, nhưng tới một chỗ khác thì tồi tệ hơn. Giám đốc cũng như vậy. Trọng lượng lời nói của quản đốc nhà máy về cơ bản là không có so sánh với khu vực, huyện phía dưới được.
“ Hàm kim lượng” của cấp bậc hành chính này rất thấp, nếu như chính phủ giao cho Lâm Hồng Phi công việc với thân phận quản lí thì toàn bộ thành phô Bắc Quận lập tức tụ hội loạn xị bát nháo, tình cảm quần chúng mãnh liệt. Nhưng nếu như sắp xếp cho Lâm Hồng Phi công việc làm “ đội viên cứu hỏa” cứu một xí nghiệp không biết sống chết thế nào, thậm chí là kẻ chết thay, thì lại là chuyện khác.
- Thế nào hả đồng chí Hồng Phi? Trọng trách này cháu có dám vượt qua không?
Vẻ mặt chủ nhiệm Ngô trang trọng, nghiêm túc hỏi Lâm Hồng Phi.
- Chuyện này...
Lâm Hồng Phi chần chừ một lúc, nhận trọng trách này đối với cậu ta mà nói không có khó khăn gì, nhưng quan trọng là vấn đề tài chính, không có vốn thì phụ nữ có khéo đến mấy cũng khó có thể thổi được cơm khi không có gạo.
Sự do dự của Lâm Hồng Phi khiến chủ nhiệm Ngô không khỏi phải nhìn hắn một cái. Ông ta vốn cho rằng Lâm Hồng Phi sau khi nghe tin này thì sẽ vui mừng như điên, nhưng không ngờ rằng từ lúc bắt đầu tới giờ, sau khi nghe được tin này, Lâm Hồng Phi không có một chút biểu hiện gì gọi là vui mừng kích động cả, ngược lại vẫn rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh này khiến cho chủ nhiệm Ngô càng coi trọng một sinh viên chưa tốt nghiệp địa học như Lâm Hồng Phi. Không phải người trẻ tuổi nào cũng có đủ can đảm như vậy trong trường hợp này.
- Cháu lo lắng về tiền vốn kĩ thuật sao?
Chủ nhiệm Ngô vui vẻ nói:
- Chú nói cho cháu biết, làm việc với UBND tỉnh, ngân hàng công thương thành phố đã quyết định cấp cho nhà máy chế tạo xe máy thành phố một khoản 20 triệu trong hai năm, ngần này có đủ không? Thế nào hả đồng chí Lâm Hồng Phi?
Ngân hàng công thương thành phố lại đưa ra khoản tiền ngần ấy sao? Chuyện này mình cũng không có nghe nói!
Lâm Hồng Phi cố gắng kiềm chế nỗi khiếp sợ trong lòng, thở ra nặng nề, vẻ mặt trang trọng vô cùng:
- Nếu như lãnh đạo tín nhiệm tôi, tôi đây liền thử xem.
Con đường này rất khó khăn, nhưng Lâm Hồng Phi lại tự tin vào chính mình có thể đi qua con đường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.