Thế Gia

Chương 52: Lâm gia cùng chung ý kiến

Thiên Niên Tĩnh Thủ

06/03/2014

Lâm Hồng Phi với thân phận sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, dốc hết sức mình làm cho nhà máy khi trong thời điểm khó khăn nhất. Dẫn tới không ít cuộc tranh luận giữa các vị lãnh đạo của thành phố Bắc Quận và “bộ trưởng các tổ chức ngầm” của thành phố Bắc Quận, tin tức này đã lan truyền tới khắp thành phố Bắc Quận với tốc độ của ánh sáng rồi, ghen tị có, lo lắng có, ham muốn cũng có, cười trên nỗi đau của người khác cũng có. Không có một ai coi trọng Lâm Hồng Phi cả.

Cũng bởi họ coi thường Lâm Hồng Phi chẳng qua chỉ là “thằng nhóc con” chưa có cái bằng tốt nghiệp thôi. Chứ hắn không có đức có tài gì mà ngồi vào vị trí đấy. Cậu nghĩ rằng cậu có thể cải tử hoàn sinh cái nhà máy chế tạo xe máy này sao? Đừng có mơ nữa đi, bao nhiêu vị lãnh đạo có đầy kinh nghiệm kia mà không có cách nào, trong số đó cũng không thiếu người là tốt nghiệp đại học, một thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch như cậu dựa vào cái gì mà đòi lợi hại hơn các vị lãnh đạo đức cao vọng trọng chứ?

Cậu nghĩ cậu là ai?

Cậu dựa vào cái gì?

“ Lời đồn nhảm nhí” bên ngoài không thèm để ý đến, chính là nói về chuyện gia đình Lâm Hồng Phi. Bà Đoạn Ngọc Trân rất bất mãn với Lâm Hồng Phi. Đối với Đoạn sư phụ thì việc Lâm Hồng Phi đồng ý đơn thuần là vì choáng váng đầu óc. Phó giám đốc Lâm thật đáng thương vì đã bị lên án công khai hai ngày liền, sau hai ngày, cô giáo Đoạn dường như hoàn toàn không có dự định thay đổi “ ước nguyện ban đầu”. Cho dù hiệu trưởng có tìm đến và nói mấy lời, mong các vị lãnh đạo bộ giáo dục thành phố xem xét thận trọng, quyết định đề bạt cô Đoạn Ngọc Trân làm phó hiệu trưởng, giấy nhận chức đã gửi tới mấy ngày nay nhưng Đoạn Ngọc Trân lại không hề vui vẻ gì.

- Mẹ, không phải con bảo mẹ rồi sao, bởi vì chiếc xe này là do con phát minh ra, cho người khác làm, bọn họ nhất thời chưa hiểu chất lượng sản phẩm không. Hiện nay nước ta đang trong tình trạng cung không đủ cầu, trước đây là do sản phẩm của nhà máy chúng ta kém nên mới không tìm được đường tiêu thụ, nhưng nay chất lượng tốt như này, nào đâu có phải không tăng ca tăng giờ đâu mà cung vẫn không đủ cầu đây, mẹ yên tâm đi, chẳng phải thành phố đã bàn bạc với ngân hàng công thương rút ra 20 triệu dùng cho việc nâng cao thiết bị sản xuất và cải tiến lĩ thuật rồi sao, có 20 triệu này thì chỉ cần có được chất lượng sản phẩm tốt thì lo gì sản phẩm không bán đi được chứ?

- Nói dễ nghe nhỉ, anh làm sao mà biết các anh có làm ra sản phẩm được mọi người công nhận không?

Đoạn Ngọc Trân hừ một tiếng, nói.

Thị trường bán bây giờ là vấn đề, Đoạn Ngọc Trân rất an tâm về điểm này, xe của con trai bà phát minh ra cũng cần đích thân con trai bà ở đó theo dõi mới được, điều bà lo lắng là tuổi con bà còn trẻ, lại không có kinh nghiệm làm việc, liệu có thể làm tốt công việc không? Nói đi nói lại cũng chỉ là vì người mẹ lo lắng cho con mình mà thôi.

- Mẹ, mẹ xem hai người bọn Lưu Khôn và Tiểu Linh cả ngày coi xe như tổ tiên của mình để hầu hạ vậy, mẹ còn lo lắng đường tiêu thụ sao?

Câu nói của Lâm Hồng Phi khiến Đoạn Ngọc Trân nhất thời không biết nói gì.

Chiếc xe mà Lâm Hồng Phi vất vả làm ra chỉ được lái chưa đầy 10 phút thì bị Lưu Khôn dùng những chuyện ngày xưa để “lừa gạt”, chuyện này đã thành trò cười của phân khu quân ủy. Mỗi ngày Lưu Khôn thân thiết với chiếc xe như thân với vợ của mình vậy, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thì lấy khăn lau chùi sạch bóng, yêu quý vô cùng. Sau khi đi vài ngày, do không kiềm chế niềm yêu thích lại được nên nói với Lâm Hồng Phi: “Người anh em, chiếc xe này chúng ta đổi như vậy đi, sau đó anh lái chiếc Jeep của tôi nhé.”

Xe ở ở trong tay người khác, chính mình còn có thể làm sao bây giờ? Lâm Hồng Phi bất đắc dĩ, chỉ có làm theo.

Lưu Khôn thật không dễ gì để lừa gạt cướp đoạt được nên từ đó về sau càng ngày càng yêu quý nó. Trừ vợ cậu ta ra thì không một ai được đụng vào. Ai mà muốn ngồi chiếc xe này một lát cũng đều bị Lưu công tử từ chối một cách khéo léo. Thế nên Lâm Hồng Phi muốn thiết kế một chiếc xe chỉ có hắn và vợ dùng, hàng nội, không một chút gì mượn ở bên ngoài



- Được rồi, bà nói ít thôi.

Đúng lúc hôm nay Lâm Vệ Quốc, thật ra ông lại ủng hộ sự lựa chọn của Lâm Hồng Phi, trước giờ trong gia đình địa vị Lâm Vệ Quốc không cao, lúc này cũng thêm vào một câu:

- Nhân lúc còn trẻ, hãy để cho bọn trẻ xông vào chỗ không có những cái xấu xa, không va chạm thì không trưởng thành được. Học được cách gánh vác trách nhiệm mới khiến con người ta trưởng thành được. Tôi thấy như vậy rất tốt, con chúng ta cũng có thông minh, tôi thấy không chừng chuyện này đùa lại có thể thành thật đấy.

“ Sự thông minh” của Lâm Hồng Phi, Đoạn Ngọc Trân đã lĩnh giáo rồi. Chuyện của cậu con trai có thể tiến triển tới bước này, còn may là nghe nói con trai còn khiến cho cả các vị lãnh đạo của quân khu Thuấn Canh cũng rất coi trọng. Nếu đã như vậy, các vị lãnh đạo thành phố cũng ra lệnh, lẽ nào lại lật lọng họ chứ? Rõ ràng là không có trâu thì bắt chó đi cày. Trong lòng Đoạn Ngọc Trân tự dối lòng mình.

- Đúng vậy.

Lâm Hồng Phi cũng chạy nhanh đến bên cạnh cổ vũ:

- Mẹ à, mẹ nghĩ như vậy, mọi người đều biết tình hình nhà máy chế tạo xe máy rối ren như vậy, con làm không tốt thì theo lí mà làm, không có gì mà mất mặt cả, nhưng nếu ngộ nhỡ con thành công thì sao? Đó chẳng phải là thành tích rất lớn sao, lúc đó các lãnh đạo sẽ rất vui, con đương nhiên cũng có thể thuyền lên theo nước rồi, mẹ nói xem có phải là đạo lí này không? Chưa kể là bây giờ có thể cầm trong tay 50 vạn phí bản quyền.

Đoạn Ngọc Trân không phải không thừa nhận, cẩn thận ngẫm lại thì thật đúng là đạo lý này, dường như cũng biết là công xưởng rất khó làm, các vị lãnh đạo thành phố lại không có chỉ thị chắc chắn cho Lâm Hồng Phi, mọi chuyện cứ như lời nói của con nít vậy, làm không tốt không có vấn đề gì, làm tốt thì là điều vui mừng rồi, hơn nữa Lâm Hồng Phi đưa ra phí bản quyền là 500 ngàn, khiến cho Đoạn Ngọc Trân không thể nói gì.

Cơ bản là bà không tin, nhưng khi Lâm Hồng Phi cầm sổ tiết kiệm đặt trước mặt thì nhìn thấy có những năm con số 0 đằng sau số 5, Đoạn Ngọc Trân nhắm mắt, người như hóa đá: cả đời này bà chưa được nhìn thấy số tiền lớn như vậy!

Có chỗ dựa là 500 ngàn này, Đoạn Ngọc Trân hoàn toàn đầu hàng, nói thẳng ra, trời đất bao la này cũng chuyện đại sự như này. Nếu như con trai có thể kiếm được 500 ngàn này, vậy thì dựa vào cái gì mà không dám cứu lấy nhà máy chứ? Mấy ngày hôm nay nghe được tin đồn bóng gió, cũng khiến cho Đoạn Ngọc Trân lo sợ trong lòng. Bây giờ nếu Lâm Vệ Quốc và Lâm Hồng Phi cùng quyết tâm, Đoạn Ngọc Trân liền xuôi xuống, nói tức một câu:

- Cha con hai người tìm cách đi, chẳng có để người khác yên tâm bao giờ.

Sau đó tiếng xoong nồi trong bếp vang lên bang bang.

Người mẹ cũng chỉ như vậy thôi, Lâm Hồng Phi cuối cùng thở nhẹ nhàng: ngày mai chính thức lộ diện, ngọn lửa này phải đốt ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook