Thế Gia

Chương 15: Mượn súng

Thiên Niên Tĩnh Thủ

21/01/2014

Tự nhiên Lưu Phượng Tài đã biết được giá trị của chiến thuật này, đúng là có giá trị thật, sức chiến đấu của binh sĩ sẽ được tăng lên rất cao, đương nhiên là thế rồi, là một lãnh đạo nghiên cứu những chuyện này, đương nhiên cũng sẽ có được tiếng “có tầm nhìn xa”, như thế sẽ có phát triển cho bản thân sau này, rất quan trọng, bên trên cán bộ quan trọng thành tích, còn quân nhân thì sao? Đương nhiên là quan trọng sự cống hiến rồi, cái gì là cống hiến, đây chính là một dạng cống hiến cho những phát minh vĩ đại, phát minh mới cho quân đội chiến đấu.

Nếu như món quà này tự thân hai cha con Lâm Vệ Quốc đã mang đến, thì bản thân cũng không phải là cướp đoạt lại, trong lòng Lưu Phượng Tài cũng không phải vì thế mà thấy áy náy được. Nói đến đây thì nên phải thế, mọi người trong lòng đều hiểu cười nói, Lưu Phượng Tài mới nhận ra đây chính là chỉ thị ban đầu “còn sau thì sao?

Thấy Lưu Phượng Tài không phát biểu gì về “ quyền chỉ thị của lãnh đạo”, Lâm Vệ Quốc liền thở phào nhẹ nhõm :

- Đúng vậy đã có bản vẽ ở đấy, hôm nay mục đích cha con tôi đến đây chính là muốn sự phê chuẩn của ông để có thể sử dụng cây súng này.

Hóa ra là thế à.

Nghĩ lại cẩn thận thì Lưu Phượng Tài cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, hệ thống chiến thuật kia chưa được kiến thiết ra cũng được, nhưng nếu đã thiết kế ra rồi thì cũng chính là một “chiến tích”, như vậy đương nhiên là thành sự thật rồi, nếu đã lấy từ thực tế ra thì chắc chắc việc thử súng tự động kiểu 81 là đương nhiên được.

- Đây là chuyện nhỏ.

Lưu Phượng Tài không chút do dự gì nói:

- Lão Lâm, mai anh đến văn phòng của tôi, tôi sẽ viết cho anh một phiếu, đặc chuẩn cho anh chế tạo năm chiếc tự động 81 này.

Năm chiếc sao? Lâm Vệ Quốc thật sự vui mừng: trước đó ông đã nghĩ nếu như được một chiếc đã là quá may mắn rồi, không ngờ tư lệnh lại thoáng như thế, một tiếng đã cho cả năm chiếc.

- Vâng, thưa Tư lệnh, sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Lâm Vệ Quốc làm một động tác hành lễ như trong quân đội.

Lưu Phượng Tài khoát tay nói :

- Đừng nói thế, tôi đã nói trước mặt anh thế, hàng ngày năm khẩu súng này đều phải được mang trả lại kho, ngày hôm sau cần dùng thì lại lấy ra. Ngày hôm sau chắc chắn không thể cho anh đạn được, nếu như muốn bắn thử chỉ có thể thử trong khu tập bắn của quân khu mà thôi.

- Vâng!

Lâm Vệ Quốc cũng không hề chần chừ gì, lại làm một động tác hành lễ quân đội, ánh mắt dành cho tư lệnh đương nhiên là đầy cảm kích rồi.

Theo như quy định về quản lý vũ khí của quân đội, thì ngoài việc thực hiện nhiệm vụ ngoài ra súng ống rất nghiêm nghị được chuyển ra ngoài, đạn cũng là một phần quan trọng, Lưu Phượng Tài có thể phê chuẩn cho 5 khẩu tức đã rất can đảm rồi.



- Nghiêm túc như vậy để làm gì?

Lúc này Lưu Phượng Tài phất phất tay, rồi lên trước vỗ lên vai của Lâm Vệ Quốc, nói những lời thấm thía:

- Lão Lưu, tôi đang biết anh đang nghĩ gì, những thứ khác anh không cần phải lo, chỉ cần anh làm tốt chuyện này, những thứ khác tôi sẽ giúp anh lên chỗ cao nhất.

- Vâng.

Nhận được sự hài lòng của Lưu Phượng Tài, Lâm Vệ Quốc liền gật đầu.

Tình bạn của đàn ông, chỉ có đàn ông mới hiểu, lúc này cũng không thể nói lên lời được.

- Đúng rồi bác Lưu, bác có thể xin với trên cho cháu một lữ tài hàng không không ạ?

Bỗng nhiên nhĩ đến vấn đề chất liệu, Lâm Hồng Phi liền hỏi.

- Lữ tài hàng không?

Lưu Phượng Tài sửng sốt,:

- Thứ này lại đòi hỏi lữ tài hàng không sao? Thứ đó không hề rẻ đâu.

- Dùng những thứ khác thì nặng quá.

Lâm Hồng Phi gượng cười nói, rồi lấy từ trong túi quần ra một “tường thành”, đưa ra cho Lưu Phượng Tài nói :

- Bác Lưu, đây là hôm nay cháu đã tìm người làm bằng inox, bác xem xem.

- Không hề tồi, kỹ thuật của sư phụ này đúng là tốt.

Thấy “tường thành” làm vô cùng tinh xảo, Lưu Phượng Tài liền khen ngợi, nhưng rồi cũng đã chau mày nói:

- Nhưng sao lại nặng như thế?

Lâm Vệ Quốc cũng trừng mắt nhìn : tiểu tử này, không biết làm từ lúc nào thế.



Chúng ta đều biết, quỹ đạo chiến thuật Pikadiney là tứ phương, đó là bên trên, hai bên cạnh rồi cả bên dưới nữa, đều có thể thêm được những phụ kiện tương ứng, bốn hướng tạo thành một hệ thống vòng tròn, Lâm Hồng Phi đưa ra “tường thành” này, chính là một mặt của Pikadiney, một mặt này đã quá nặng, nên nếu làm cả bốn mặt như thế này thì chắc chắn là quá nặng rồi.

Là một cựu quân nhân từ cơ bản đi lên, lại từng tham gia những trận trước, Lưu Phượng Tài biết đối với người lính mà nói quan trọng nhất là độ nhẹ, nếu nặng như thế này, cộng thêm cả khẩu súng rồi cả thêm thiết bị quang học…chắc chắn sẽ nặng thêm một nửa của khẩu súng cũ?

Chuyện này không được, nhất định không được.

- Đúng vậy ạ, thực ra nguyên liệu hoàn hảo nhất chính là nhựa tổng hợp Abs, nhưng về phương diện nhựa này trong nước mình lại không hề phát triển, chỉ có thể chọn phương án hai thôi mà lữ tài hàng không là quan trọng nhất.

Lâm Hồng Phi nói, như thế đã là sự tổng hợp tốt rồi.

- Đấy đúng là vấn đề.

Lưu Phượng Tài liền chau mày, bản thân ông cũng đã biết nguyên liệu là rất quan trọng, sự phát triển của một nước thực ra cũng liên quan rất mật thiết với nguyên liệu, không có nguyên liệu phù hợp thì chắc chắn sẽ như không có gạo, không bột đố gột nên hồ.

- Hồng Phi, cháu chắc chắn lữ tài hàng không phù hợp với yêu cầu này chứ?

- Cháu xác định.

Lâm Hồng Phi cẩn thận gật đầu,cái thứ này ngoài nhựa Abs ra thì chỉ có lữ tài là phù hợp nhất, điểm này thì anh ta có thể vỗ ngữ mà khẳng định được.

- Như vậy, được.

Lưu Phượng Tài cũng chau mày suy nghĩ một lát rồi vỗ bàn một tiếng thật lớn, khiến cho Lâm Hồng Phi cũng giật hết cả mình:

- Lão Lâm, thế này, cái này anh cứ dùng inox làm trước đã, đợi làm xong, tôi sẽ báo cáo lên trên, để yêu cầu cho các anh lữ tài hàng không. Nhưng tôi cũng phải nói trước với các anh, nếu như làm ra cuối cùng mà nó cũng không thích hợp thì tôi cũng không thể báo cáo cho các anh được đâu.

Đương nhiên vì lữ tài hàng không là thứ hàng nổi tiếng quan trọng, hiếm trong nước, Lưu Phượng Tài là tư lệnh quân khu, cũng phải báo cáo mới được.

Lâm Vệ Quốc gật đầu liên tục:

- Đương nhiên là như vậy rồi, nếu làm không được như yêu cầu thì chúng tôi cũng không hé răng với tư lệnh.

Lữ tài hàng không chính là nguyên liệu chiến lược quan trọng của nước, trừ phi có những lý do đầy sức thuyết phục nói với lãnh đạo, thì Lưu Phượng Tài mới có thể nói với lãnh đạo được, tư lệnh quân khu, chỉ la một đại tá, chứ cẫn chưa là đại tá của quân chủ lực quốc gia, thực ra lời nói cũng chưa phải là to lớn lắm, nếu như không có giải thích rõ ràng thì chắc chắn lãnh đạo cũng không nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook