Thế Gia

Chương 16: Sao ông lại ở đây

Thiên Niên Tĩnh Thủ

21/01/2014

- Lão Lâm à, thế này, tôi có ý định đưa Hồng Phi từ bên đó về sở nghiên cứu của chúng ta, anh thấy thế nào?

Đương nhiên vì ông Lâm đã mang cả lễ vật lớn như thế đến cho mình thì Lưu Phượng Tài cũng phải qua lại tốt một chút chứ, không biết thì cũng thôi, nhưng nếu đã biết chuyện của Lâm Hồng Phi rồi thì cũng có thể mượn danh nghĩa là mượn lại để đưa cậu ta vào trung tâm huấn luyện này, đây không phải chuyện một câu nói không?

- Chuyện này… tư lệnh, như thế cũng không hay lắm?

Mặt Lâm Vệ Quốc cũng có chút ngượng ngùng, một nam tử hán hơn bốn mươi, thẳng thắn giờ nói về chuyện công việc của con trai nên thấy ngượng ngùng.

Thật tâm mà nói, Lâm Vệ Quốc đương nhiên cũng hy vọng con trai có thể được vào đó, mà con trai mình, thì đương nhiên ông biết, đầu óc của Lâm Hồng Phi đương nhiên cũng tuyệt, nhưng nếu như nói đẻ đối nhân xử thế thì đồng chí Lâm Vệ Quốc cũng thất con trai Lâm Hồng Phi phải học thêm nhiều, nếu như có thể học tập ở sở nghiên cứu thì con cũng có thể trưởng thành hơn được đúng không?

Chỉ là nơi này đúng là có chút mẫn cảm, cả đời Lâm Vệ Quốc chính trực cung không muốn người khác nghĩ mình là việc tư, lại có thêm chuyện đằng sau để cho con được vào chỗ ngon.

- Có cái gì mà không ổn, việc này cứ quyết định thế đi, tôi nói rồi đó.

Tư lệnh vẫn là tư lệnh, vung tay một cái rất khí phách, thế là việc này đã được chốt lại thế:

- Thứ này đang trong thời kỳ nghiên cứu chế tạo, có ra bên ngoài để tìm ra những sư phụ làm cũng không có gì, nhưng nếu muốn định hình, thì còn có thể để người ngoài làm không? Chắc chắn chúng ta phải làm việc trong sở nghiên cứu của chúng ta rồi.

Lưu Phượng Tài đều nói chuyện này đến mức đó rồi, Lâm Vệ Quốc còn có thể nói được gì nữa? Đàn ông mà, lại là quân nhân nhiệt huyết, lại cũng không giỏi trong việc dùng ngôn từ để biểu đạt tình cảm của mình, nếu trước khi nói Lâm Vệ Quốc không có thái độ rõ với chuyện này thì đến thời khắc này trong lòng ông cũng đã quyết định, còn phải sợ gì nữa, nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này.

Nói chuyện cũng đã được lúc lâu rồi, cũng không còn sớm nữa, nhìn đồng hồ, đã thấy tối rồi, hai cha con Lâm Vệ Quốc liền xin phép ra về, Lưu Phượng Tài cũng đã tiễn hai cha con Lâm Vệ Quốc ra ngoài cửa.

Vợ của tư lệnh cũng rất ưu ái nhìn hai cha con Lâm Vệ Quốc, là vợ của một lãnh đạo, lúc này bà liền nói với Lâm Hồng Phi :

- Hồng Phi, sau này có thời gian cứ đến nhà cô chơi nhé!

Cũng cùng một câu nhưng những người khác nhau nói ra thì sẽ cho người nghe có cảm nhận khác nhau, theo như Lâm Hồng Phi được biết thì trước giờ chưa có con cái ai mà được vợ của tư lệnh Lưu Phượng Tài mời đến nhà chơi.



Lâm Hồng Phi vội vàng đáp lời, lúc này có cự tuyệt cũng không được, tư lệnh và vợ cũng vẻ khó coi không nói, có thể khiến người khác nghĩ về mình thế nào? Lời mời của vợ tư lệnh là anh có thể cự tuyệt được không? Có phải là không thèm coi họ ra gì phải không?

- Con à, con xem bác Lưu chắc chắn là thích con rồi.

Ra khỏi cửa, Lâm Vệ Quốc nhìn con mình, không khỏi thấy lạ lùng, hôm nay con trai cho mình một cảm giác không giống với những ngày trước, có thể…. Như kiểu một đêm con đã trưởng thành lên rất nhiều, con đã trưởng thành rồi, cũng có những thứ mà khiến cho bản thân không hiểu.

- Cũng có thể?

Lâm Hồng Phi cười nói, mơ hồ nói :

- Có thể con trai của cha lớn lên để người khác thích?

- Để cho người ta thích?

Không ngờ da mặt con lại dày thế, Lâm Vệ Quốc cười nói :

- Đúng là dày mặt.

Nói thì nói thế nhưng tính cách của con trai đã cởi mở, thoáng hơn ngày rước rồi, miệng thì không nói, nhưng trong lòng Lâm Vệ Quốc rất vui vẻ, đàn ông mà, không thể lắm mồm như đàn bà được….

Hai cha con cười cười nói nói rồi về nhà, vừa đi được vài bước, rồi trong đầu cũng đã nghĩ ra chuyện, Lâm Hồng Phi đột nhiên đứng lại, nhìn Lâm Đạo bên cạnh, vui vẻ nói :

- Bác Bùi, sao bác lại ở đây …hút thuốc?

- Lão Bùi đến rồi à?

Lâm Vệ Quốc không ngờ thấy con trai lại đột nhiên cao giọng thế, kinh ngạc hỏi, rồi nhìn theo Lâm Hồng Phi.

Đây không phải là cái gì cũng không được sao?



Bên trong nhà của quân khu, đương nhiên là có đèn đường, tuy không được rõ lắm, nhưng ánh đèn đường đúng là không vấn đề gì, nhưng đứng dưới ánh đèn đường mướn nhìn thấy rõ trong hàng cây cũng rất khó khăn, rõ ràng là sự tương phản ác liệt, nhìn trong hình dưới tán cây cứ tối đen như mực.

Chết rồi, sao lại bị phát hiện ròi? Bùi Quang Vinh đứng sâu trong bong cây đã tự nhủ thấy chết rồi.

Sau khi ăn tối xong, Bùi Quang Vinh liền đứng bên cửa số hút thuốc, không ngờ lại đúng đường mà cha con Lâm Vệ Quốc về, trong lòng cũng đang đắn đó rồi cũng quyết định là gặp nhau, nhưng không ngờ hai cha con ông Lâm đã đi vào hơn cả tiếng đồng hồ, điều đó đúng là khổ sở cho ông Bùi Quang Vinh khi đi ra ngoài không mặc nhiều quần áo mà cứ đứng đó, điều đó chứng tỏ việc ông ta kiên trì đứng ở đây là có nguyên do, hai cha con đến nhà Lưu Phượng Tài chắc chắn là có chuyện, mà rất có thể là chuyện của bộ đội, chỉ cần đợi họ quay ra thì chắc chắn sẽ nghe ngóng được chuyện gì đó.

Đây chính là bệnh chung của mọi người, có thể thông qua cách nói chuyện với những người thân cận thì có thể vô hình sẽ thấy chuyện gì đó được tiết lộ, hơn nữa hai cha con nhà họ Lâm đều đi từ nhà tư lệnh Lưu Phượng Tài ra, tự nhiên nói chuyện về chuyện khi nãy trong nhà tư lệnh là chuyện bình thường thôi, nhưng vô hình chung biết đâu lại có những chuyện có giá trị.

Chỉ là ông ta hoàn toàn không nghĩ được là bản thân đã cố gắng đứng núp dưới gốc cây cẩn thận lắm rồi mà vẫn bị Lâm Hồng Phi phát hiện ra. Thật may câu nói cuối cùng của Lâm Hồng Phi đã khiến cho ông ta có lời để nói lại, đi ra từ dưới gốc dây, gật đầu với Lâm Vệ Quốc cười nói :

- À, vừa nãy định chúi trong đó hút thuốc, lại ngại không muốn để các đồng chí nhìn thấy, nến muốn tìm chỗ để mà đứng hút.

Trong lúc đó thì Lâm Vệ Quốc không nghĩ được gì nhiều, nhìn thấy Bùi Quang Vinh liền đi lên trước cười nói :

- Tôi nói với lão Bùi, từ lúc nào mà ông lại thế, hút điếu thuốc mà lại phải lén lút như thế?

Nói xong liền đưa tay ra nói :

- Đây, lão Bùi, hút một điếu nào.

Bùi Quang Vinh đúng là rơi vào tình thế khó xử, chỉ mặc tùy tiện rồi đi ra ngoài, trong túi quần cũng không có thuốc. Cũng may là Bùi Quang Vinh cũng phản ứng nhanh, gượng cười nói, sờ vào trong túi quần nói :

- Hết rồi, vừa nãy chỉ lấy trộm đi hai điếu, đã hút hết rồi.

Rồi lại nói :

- Tôi cũng sợ để cho các đồng chí thấy được tôi cộng sản thế, nến đã chúi vào trong tán cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook