Chương 65: Tiểu nhân
Thiên Niên Tĩnh Thủ
24/04/2014
- Chủ nhiệm Cố nằm viện rồi? Anh nói chúng ta không cần phải đi thăm sao?
Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhìn mọi người, chần chừ hỏi.
- Nhìn cái gì, tôi thấy Lâm Hồng Phi không phải cây đèn cạn dầu, bây giờ Cố Quang Minh bị bệnh, Lâm Hồng Phi có thể để cho ông ấy tiếp tục ngồi vào cái ghế chủ nhiệm văn phòng hay không cũng khó nói, chúng ta cứ nóng vội như thế, nếu như Cố Quang Minh bị Lâm Hồng Phi đuổi xuống, chẳng phải chúng ta mất tiền sao?
Người này nói, đó là trước đây Cố Quang Minh cố gắng đề cử Phạm Văn Viễn với Lâm Hồng Phi, không chỉ trong lời nói Cố Quang Minh không tôn trọng lãnh đạo trực tiếp của mình, gọi trực tiếp tên của Lâm Hồng Phi, như thế là vô cùng bất kính.
Phạm Văn Viễn nói những lời này thật có lý, mọi người đều biết chủ nhiệm Cố thật sự “không có hổ trong núi, khỉ xưng đại vương”, nếu như không phải các lãnh đạo cấp cao bị “một lưới bắt hết”, tuyệt đối không tới phiên chủ nhiệm Cố ngồi vào chức này đâu, hơn nữa mặc dù cho đến hiện tại, chủ nhiệm Cố cũng chỉ là “ chủ nhiệm đại diện cho văn phòng”, biên chế của văn phòng còn chưa phê duyệt.
Nếu Lâm Hồng Phi làm giám đốc công xưởng này, văn phòng làm việc quan trọng như vậy, tất nhiên sẽ sắp xếp chính người của mình rồi, vấn đề là chủ nhiệm Cố có phục một người trẻ tuổi như Lâm Hồng Phi mà cúi đầu xuống không? Hai người này có khoảng tám chín phần là đối đầu với nhau, thật sự đối đầu, cuối cùng người chịu thiệt chính là chủ nhiệm văn phòng.
Trong phòng làm việc của xưởng chế tạo xe máy, bởi vì tạm thời chưa sắp xếp công việc, sự uy hiếp của giám đốc xưởng Lâm vẫn còn bên tai, hai mươi cái tên bị trục xuất vẫn còn hằn ở trên đầu kìa, mọi người ai cũng không dám lấy chính mình ra đùa giỡn, nếu như bị Lâm Hồng Phi bắt được, bản thân sẽ không khác gì một con gà bị giết để dọa đám khỉ, khóc cũng không tìm được chỗ nào mà khóc. Giống như mấy ngày trước còn chuồn ra ngoài đi chơi bây giờ thì không dám nữa rồi, không có việc gì để làm, một đám người liền tụ tập nói chuyện phiếm với nhau, bệnh tình của chủ nhiệm Cố đã trở thành “đề tài bàn luận”.
- Nhưng chủ nhiệm Cố có thể tiếp tục ngồi vào ghế chủ nhiệm vững vàng không?
Cách nói của Phạm Văn Viễn rất có lý, có mấy người đồng ý, nhưng cô gái tự nhiên lại không phục câu nói của Phạm Văn Viễn, lập tức đưa ra nghi ngờ:
- Chúng ta không đi thăm ông ấy, xem chủ nhiệm Cố quay về có hòa nhã với chúng ta hay không? Tôi cảm thấy mọi người nên mua một chút quà đến thăm chủ nhiệm Cố đi, người ta dù gì cũng là lãnh đạo.
Nói cũng có lý, vừa rồi có vài người đứng ngồi không yên: nếu như chủ nhiệm Cố vẫn còn tiếp tục ngồi ở vị trí này, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, nhưng nếu như chủ nhiệm Cố không tiếp tục ngồi vào vị trí này nữa? Sau này chúng ta định tính sao đây? Cho dù anh ta không khai trừ chúng ta, nhưng điều chỉnh lại cương vị của chúng ta một chút cũng không có vấn đề.
Mọi người đều hiểu ý của cô gái: tốn cũng không nhiều tiền, cứ coi như là chúng ta mua bình an, đến lúc đó chủ nhiệm Cố tìm mọi người tính sổ thì biết làm sao, cho dù sau này chủ nhiệm Cố có bị đuổi xuống, nếu như chúng ta cũng bị đuổi cùng, lãnh đạo mới cũng không thể lấy chuyện này ra mà nói được, lãnh đạo nằm viện rồi, thân là cấp dưới phải đi thăm lãnh đạo, đạo lý này ở đâu cũng vậy, nếu như lãnh đạo mới lấy chuyện này ra gây phiền phức, như vậy sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo.
Không chừng mọi người lại do dự, lúc mà mọi người chưa đưa ra được thời gian đi hay không đi, thì điện thoại vang lên. Phạm Văn Viễn gần điện thoại nhất, cảm giác thấy lời nói của mình không giống trước đây “ nhất ngôn cửa đỉnh”, là bị xoa mặt, cố ý để điện thoại kêu lên vài chuông mới đi nhấc điện thoại, sau khi ừ à à vài câu thì nói với Tào Quân:
- Tào Quân, điện thoại của cậu này, chủ nhiệm Cố gọi, bảo cậu đến bệnh viện thứ hai tìm ông ấy, ông ấy ở phòng bệnh 501 tầng 3 khu 2.
Lúc mà Phạm Văn Viễn nói có nhìu người vui sướng khi người khác gặp họa, điều này cũng bình thường, đối với ai cũng vậy, đoán chừng phu nhân của chủ nhiệm Cố tới, là bảo Tào Quân đi làm công việc phục vụ cho lãnh đạo? Phục vụ vì lãnh đạo, chịu khó làm là điều cần thiết rồi, nên làm tốt rồi, nhưng nếu như không cẩn thận, nhẹ thì khiến lãnh đạo không vui, nặng thì sẽ bị lãnh đạo quở trách, thậm chí sau này khi làm việc sẽ bị lãnh đạo gây khó dễ.
Nếu là bình thường, vị lãnh đạo nào đó thể hiện sự coi trọng với một đồng chí nào đó, có khả năng đây sẽ là thời điểm mẫn cảm đối với Tào Quân, trừ phi là bảo Tào Quân đi hầu hạ chủ nhiệm Cố ra, Phạm Văn Viễn không còn nghĩ được ra nguyên nhân nào khác cả. Đây là ngựa tốt bị người ta cưỡi, người tốt bị người ta bắt nạt, vừa nghĩ bản thân bình thường không để lại ấn tượng tốt với người ta, trong lòng Phạm Văn Viễn có chút đắc ý.
Sắc mặt Phạm Văn Viễn như vậy, cô gái quả thật không nhìn nổi, nổi giận đùng đùng đứng lên, kéo ống tay áo Tào Quân đi ra ngoài:
- Đi, tiểu Tào, sinh viên đại học người ta xem thường sinh viên trung cấp chúng ta, không muốn cùng chúng ta đi nịnh bợ lãnh đạo, tôi với anh đi.
Phạm Văn Viễn không ngờ cô gái này lại xoa mặt anh ta trước mặt mọi người như thế, nhất thời có chút kinh ngạc, chờ cho Tào Quân và cô gái bước ra ngoài ban công, lúc này mới tức giận đứng lến nói một câu:
- Hừ, các người thì biết cái gì! Không nhìn thấy lòng tốt của người ta.
Mấy người khác cũng cảm thấy xấu hổ, anh nhìn tôi, tôi nhìn nhìn anh, không hẹn mà đứng lên:
- Cũng uống nhiều nước rồi, đi nhà vệ sinh đi.
- Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng đi.
- Chờ tôi một chút, chờ tôi một chút.
Lưu Hiểu Phương nói cũng có chút có lý, mọi người đi thăm chủ nhiệm Cố, đơn giản là thiếu một chút tiền thôi mà, có nhiều gì đâu? Ngược lại, nếu như chủ nhiệm Cố có thể ngồi vững ở vị trí này, sau này vì chút chuyện này mà chủ nhiệm Cố tính sổ, lúc đó mới là khóc không kịp nữa, về phần tên Phạm Văn Viễn kia, trước đây chủ nhiệm Cố đối với anh ta cũng rất tốt, không ngờ anh ta lại đối xử như vậy.
…………
Tào Quân đợi bảy tám người đi mua một chút hoa quả và một chút thực phẩm dinh dưỡng khác đi vào bệnh viện, vừa vào đến cửa phòng bệnh của chủ nhiệm Cố, nghe được vợ của chủ nhiệm Cố đang oán giận:
- Anh nói xem anh làm chủ nhiệm như thế nào? Nhìn xem người ta làm lãnh đạo đi, vừa mới nằm viện, cấp dưới lập tức đến thăm, nhưng anh nhìn anh đi, lúc này mọi người trong nhà máy đều biết rồi? Nhưng đến bây giờ cũng có ai vào thăm anh không.
- Sao lại không có ai vào thăm? Giám đốc công xưởng Lâm và kế toán Đông Phương không phải vừa mới về sao?
Trên mặt chủ nhiệm Cố có chút không chịu được, nhịn không được phản bác nói.
- Anh bị bệnh cũng không có ai tới thăm anh, có phải là nói rằng anh ở công xưởng không có địa vị gì không? Những người lãnh đạo kiêng kỵ nhất là điều này.
Đúng vậy đúng vậy, người ta là Lâm Hồng Phi trẻ tuổi đến đây, đá sớm đi rồi?
Phu nhân của chủ nhiệm Cố cũng không lùi một bước, rất tức giận bất bình:
- Nhưng giám đốc của công xưởng đến đây rồi, những người khác sao lại không đến?
Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhìn mọi người, chần chừ hỏi.
- Nhìn cái gì, tôi thấy Lâm Hồng Phi không phải cây đèn cạn dầu, bây giờ Cố Quang Minh bị bệnh, Lâm Hồng Phi có thể để cho ông ấy tiếp tục ngồi vào cái ghế chủ nhiệm văn phòng hay không cũng khó nói, chúng ta cứ nóng vội như thế, nếu như Cố Quang Minh bị Lâm Hồng Phi đuổi xuống, chẳng phải chúng ta mất tiền sao?
Người này nói, đó là trước đây Cố Quang Minh cố gắng đề cử Phạm Văn Viễn với Lâm Hồng Phi, không chỉ trong lời nói Cố Quang Minh không tôn trọng lãnh đạo trực tiếp của mình, gọi trực tiếp tên của Lâm Hồng Phi, như thế là vô cùng bất kính.
Phạm Văn Viễn nói những lời này thật có lý, mọi người đều biết chủ nhiệm Cố thật sự “không có hổ trong núi, khỉ xưng đại vương”, nếu như không phải các lãnh đạo cấp cao bị “một lưới bắt hết”, tuyệt đối không tới phiên chủ nhiệm Cố ngồi vào chức này đâu, hơn nữa mặc dù cho đến hiện tại, chủ nhiệm Cố cũng chỉ là “ chủ nhiệm đại diện cho văn phòng”, biên chế của văn phòng còn chưa phê duyệt.
Nếu Lâm Hồng Phi làm giám đốc công xưởng này, văn phòng làm việc quan trọng như vậy, tất nhiên sẽ sắp xếp chính người của mình rồi, vấn đề là chủ nhiệm Cố có phục một người trẻ tuổi như Lâm Hồng Phi mà cúi đầu xuống không? Hai người này có khoảng tám chín phần là đối đầu với nhau, thật sự đối đầu, cuối cùng người chịu thiệt chính là chủ nhiệm văn phòng.
Trong phòng làm việc của xưởng chế tạo xe máy, bởi vì tạm thời chưa sắp xếp công việc, sự uy hiếp của giám đốc xưởng Lâm vẫn còn bên tai, hai mươi cái tên bị trục xuất vẫn còn hằn ở trên đầu kìa, mọi người ai cũng không dám lấy chính mình ra đùa giỡn, nếu như bị Lâm Hồng Phi bắt được, bản thân sẽ không khác gì một con gà bị giết để dọa đám khỉ, khóc cũng không tìm được chỗ nào mà khóc. Giống như mấy ngày trước còn chuồn ra ngoài đi chơi bây giờ thì không dám nữa rồi, không có việc gì để làm, một đám người liền tụ tập nói chuyện phiếm với nhau, bệnh tình của chủ nhiệm Cố đã trở thành “đề tài bàn luận”.
- Nhưng chủ nhiệm Cố có thể tiếp tục ngồi vào ghế chủ nhiệm vững vàng không?
Cách nói của Phạm Văn Viễn rất có lý, có mấy người đồng ý, nhưng cô gái tự nhiên lại không phục câu nói của Phạm Văn Viễn, lập tức đưa ra nghi ngờ:
- Chúng ta không đi thăm ông ấy, xem chủ nhiệm Cố quay về có hòa nhã với chúng ta hay không? Tôi cảm thấy mọi người nên mua một chút quà đến thăm chủ nhiệm Cố đi, người ta dù gì cũng là lãnh đạo.
Nói cũng có lý, vừa rồi có vài người đứng ngồi không yên: nếu như chủ nhiệm Cố vẫn còn tiếp tục ngồi ở vị trí này, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, nhưng nếu như chủ nhiệm Cố không tiếp tục ngồi vào vị trí này nữa? Sau này chúng ta định tính sao đây? Cho dù anh ta không khai trừ chúng ta, nhưng điều chỉnh lại cương vị của chúng ta một chút cũng không có vấn đề.
Mọi người đều hiểu ý của cô gái: tốn cũng không nhiều tiền, cứ coi như là chúng ta mua bình an, đến lúc đó chủ nhiệm Cố tìm mọi người tính sổ thì biết làm sao, cho dù sau này chủ nhiệm Cố có bị đuổi xuống, nếu như chúng ta cũng bị đuổi cùng, lãnh đạo mới cũng không thể lấy chuyện này ra mà nói được, lãnh đạo nằm viện rồi, thân là cấp dưới phải đi thăm lãnh đạo, đạo lý này ở đâu cũng vậy, nếu như lãnh đạo mới lấy chuyện này ra gây phiền phức, như vậy sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo.
Không chừng mọi người lại do dự, lúc mà mọi người chưa đưa ra được thời gian đi hay không đi, thì điện thoại vang lên. Phạm Văn Viễn gần điện thoại nhất, cảm giác thấy lời nói của mình không giống trước đây “ nhất ngôn cửa đỉnh”, là bị xoa mặt, cố ý để điện thoại kêu lên vài chuông mới đi nhấc điện thoại, sau khi ừ à à vài câu thì nói với Tào Quân:
- Tào Quân, điện thoại của cậu này, chủ nhiệm Cố gọi, bảo cậu đến bệnh viện thứ hai tìm ông ấy, ông ấy ở phòng bệnh 501 tầng 3 khu 2.
Lúc mà Phạm Văn Viễn nói có nhìu người vui sướng khi người khác gặp họa, điều này cũng bình thường, đối với ai cũng vậy, đoán chừng phu nhân của chủ nhiệm Cố tới, là bảo Tào Quân đi làm công việc phục vụ cho lãnh đạo? Phục vụ vì lãnh đạo, chịu khó làm là điều cần thiết rồi, nên làm tốt rồi, nhưng nếu như không cẩn thận, nhẹ thì khiến lãnh đạo không vui, nặng thì sẽ bị lãnh đạo quở trách, thậm chí sau này khi làm việc sẽ bị lãnh đạo gây khó dễ.
Nếu là bình thường, vị lãnh đạo nào đó thể hiện sự coi trọng với một đồng chí nào đó, có khả năng đây sẽ là thời điểm mẫn cảm đối với Tào Quân, trừ phi là bảo Tào Quân đi hầu hạ chủ nhiệm Cố ra, Phạm Văn Viễn không còn nghĩ được ra nguyên nhân nào khác cả. Đây là ngựa tốt bị người ta cưỡi, người tốt bị người ta bắt nạt, vừa nghĩ bản thân bình thường không để lại ấn tượng tốt với người ta, trong lòng Phạm Văn Viễn có chút đắc ý.
Sắc mặt Phạm Văn Viễn như vậy, cô gái quả thật không nhìn nổi, nổi giận đùng đùng đứng lên, kéo ống tay áo Tào Quân đi ra ngoài:
- Đi, tiểu Tào, sinh viên đại học người ta xem thường sinh viên trung cấp chúng ta, không muốn cùng chúng ta đi nịnh bợ lãnh đạo, tôi với anh đi.
Phạm Văn Viễn không ngờ cô gái này lại xoa mặt anh ta trước mặt mọi người như thế, nhất thời có chút kinh ngạc, chờ cho Tào Quân và cô gái bước ra ngoài ban công, lúc này mới tức giận đứng lến nói một câu:
- Hừ, các người thì biết cái gì! Không nhìn thấy lòng tốt của người ta.
Mấy người khác cũng cảm thấy xấu hổ, anh nhìn tôi, tôi nhìn nhìn anh, không hẹn mà đứng lên:
- Cũng uống nhiều nước rồi, đi nhà vệ sinh đi.
- Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng đi.
- Chờ tôi một chút, chờ tôi một chút.
Lưu Hiểu Phương nói cũng có chút có lý, mọi người đi thăm chủ nhiệm Cố, đơn giản là thiếu một chút tiền thôi mà, có nhiều gì đâu? Ngược lại, nếu như chủ nhiệm Cố có thể ngồi vững ở vị trí này, sau này vì chút chuyện này mà chủ nhiệm Cố tính sổ, lúc đó mới là khóc không kịp nữa, về phần tên Phạm Văn Viễn kia, trước đây chủ nhiệm Cố đối với anh ta cũng rất tốt, không ngờ anh ta lại đối xử như vậy.
…………
Tào Quân đợi bảy tám người đi mua một chút hoa quả và một chút thực phẩm dinh dưỡng khác đi vào bệnh viện, vừa vào đến cửa phòng bệnh của chủ nhiệm Cố, nghe được vợ của chủ nhiệm Cố đang oán giận:
- Anh nói xem anh làm chủ nhiệm như thế nào? Nhìn xem người ta làm lãnh đạo đi, vừa mới nằm viện, cấp dưới lập tức đến thăm, nhưng anh nhìn anh đi, lúc này mọi người trong nhà máy đều biết rồi? Nhưng đến bây giờ cũng có ai vào thăm anh không.
- Sao lại không có ai vào thăm? Giám đốc công xưởng Lâm và kế toán Đông Phương không phải vừa mới về sao?
Trên mặt chủ nhiệm Cố có chút không chịu được, nhịn không được phản bác nói.
- Anh bị bệnh cũng không có ai tới thăm anh, có phải là nói rằng anh ở công xưởng không có địa vị gì không? Những người lãnh đạo kiêng kỵ nhất là điều này.
Đúng vậy đúng vậy, người ta là Lâm Hồng Phi trẻ tuổi đến đây, đá sớm đi rồi?
Phu nhân của chủ nhiệm Cố cũng không lùi một bước, rất tức giận bất bình:
- Nhưng giám đốc của công xưởng đến đây rồi, những người khác sao lại không đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.