Thế Giới Chúng Thần (Bản Dịch)
Chương 47: Làm Sao Để Trở Thành Thần?
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
22/02/2023
Jimmy mỉm cười liếc nhìn đám người, tự tin nói: “Gặp phải thời điểm khó khăn, Valhein cùng Paloma muốn tìm “cách”, chỉ muốn giải quyết khó khăn chứ không nghĩ xem khó khăn đó có thể giải quyết hay không. Dũng sĩ Hoth thì can đảm hơn, anh ta không nghĩ ngợi gì cả. Lake thì lo lắng cho em gái nên không để mắt đến khó khăn của bản thân. Albert lợi hại hơn, cậu ta chạy ngay lập tức chứ không nghĩ gì. Còn tôi và Rollon thì khó lợi hại, chúng tôi biết đánh giá độ khó, quyết định hành động sáng suốt nhất chứ không mạo hiểm gây hại đến tính mạng.”
Đám người mỉm cười, dường như bọn họ công nhận quan điểm của Jimmy.
Nhưng mà, đột nhiên ánh mắt của Valhein cùng Paloma chạm nhau, sau đó lại tách ra nhanh chóng.
Hai người đều thấy sự dửng dưng trong mắt đối phương, là kiểu thờ ơ tuy biết đối phương sai nhưng cũng không muốn giải thích.
“Vậy mọi người nói đi, Hoth thì sao.” Jimmy cười nói.
Hoth gãi đầu một cái rồi lên tiếng: “Tôi thấy đúng là tôi thô lỗ thật, bây giờ suy nghĩ lại thì tôi thấy Valhein và Paloma có lý hơn.”
“Ồ? Còn Valhein? Mùa hè này cậu thay đổi nhiều lắm.” Jimmy cười nhìn Valhein.
“Tôi cảm thấy cậu nói rất tốt.” Valhein cười nói.
“Cậu vẫn kiên trì sao?” Jimmy hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Valhein nói.
“Như vậy, cậu có thể nói xem vì sao cậu không nghĩ xem có thể giải quyết khó khăn hay không, mà chỉ nghĩ đến phương pháp?” Thái độ của Jimmy rất vui vẻ.
Valhein mỉm cười, không ngờ trình độ của Jimmy cao đến vậy, ấy vậy mà lại thuyết phục người khác bằng cách đặt câu hỏi. Điều đó cho thấy cậu ta đang học Sokrates, chỉ có điều kỹ thuật hơi thô sơ.
Nhưng mà đối phương đã hỏi, thì Valhein cũng không có che giấu: “Trước khi thảo luận chuyện này, thì chúng ta phải giải quyết một câu hỏi, đó là có phải leo lên núi Olympus là mục tiêu chân chính của chúng ta hay không?”
Khi Valhein hỏi câu này xong, Niedern đang nghe tổ khác thảo luận thì chợt quay đầu lại nhìn Valhein.
Jimmy sửng sốt một chút, tạm thời cũng không biết trả lời thế nào, những người còn lại thì cũng suy tư.
Rollon cầm giáo nói: “Nếu như núi Olympus không phải mục tiêu của chúng ta thì không cần phải thảo luận. Hiện tại chúng ta giả thiết leo lên núi Olympus là mục tiêu của mỗi người chúng ta.”
“Đúng, có lẽ là vậy.” Nói xong, Jimmy nhìn Valhein.
Valhein cười nói: “Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như leo lên núi Olympus là mục tiêu của tôi, vậy thì tất nhiên tôi sẽ tìm cách leo lên.”
“Không lẽ cậu không nghĩ đến các vị thần ở núi Olympus sao?” Jimmy hỏi.
“Nghĩ chứ, tôi nghĩ cách tránh bọn họ, hoặc là nghĩ cách để bọn họ cho phép tôi leo lên.” Valhein tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên.
“Cậu…” Jimmy lại ngây người.
Albert nhịn không được mà nói: “Nhưng mà các vị thần không thể nào để cậu leo núi, chỉ có thần mới có thể đặt chân lên đó.”
Valhein gậy đầu, mỉm cười nói: “Các cậu nhìn xem, Albert mới vừa đưa ra một phương pháp leo lên, đó là trở thành thần linh.”
Có năm người trong số sáu người trong nhóm trợn mắt há mồm nhìn Valhein, giống như đang nhìn kẻ điên.
Paloma cũng nhìn Valhein chằm chằm, nhưng ánh mắt của cô ấy khác với những người còn lại.
Albert rụt cổ một cái, nói: “Tôi thấy chúng ta đổi chủ đề đi. Tôi sợ thần sẽ đánh sập trường của chúng ta.”
Ngoài Paloma và Valhein, năm người khác cùng nhau gật đầu.
“Cũng có thể là toàn bộ Athens.” Abert lại bổ sung một câu.
Lúc này, thầy Niedern đi tới hỏi: “Một người trở thành thần như thế nào?”
Năm người trong nhóm cảm thấy đầu óc hỗn loạn thành một nồi canh rau củ, sao thầy Niedern cũng điên theo rồi?
Valhein để hai bàn tay ngang nhau, xòe mười ngón tay ra rồi nói: “Tôi cho rằng ai cũng biết điều này. Đầu tiên là phải trở thành ma pháp tập sự, sau đó trở thành ma pháp sư Hắc Thiết, lại trở thành ma pháp sư Thanh Đồng, ma pháp sư Bạch Ngân, ma pháp sư Hoàng Kim, tiếp đó trở thành ma pháp sư Thánh Vực, ma pháp sư Truyền Thuyết, Anh Hùng cùng Bán Thần, bước thứ mười là trở thành Thần Linh.”
Mỗi một cấp độ, Valhein gập một ngón tay lại, ngón tay cuối cùng cậu gấp lại là cấp bậc Thần Linh.
Năm người ngồi cùng bàn nhìn Valhein với ánh mắt ngơ ngác, bọn họ cảm thấy cậu điên thật rồi.
Ở trong lịch sử của Hy Lạp cổ đại, không có người phàm nào từng làm thần.
Theo như lời đồn, Sokrates thông minh như vậy mà cũng thất bại ở bước cuối cùng.
Niedern lại mỉm cười nói: “Vậy em muốn trở thành ma pháp tập sự như thế nào?”
“Tất nhiên là phải tìm cách trở thành ma pháp tập sự.” Valhein vẫn vô cùng chăm chú.
“Cậu ấy nói như vậy, thế các em có cảm thấy cậu ấy có khả năng trở thành ma pháp tập sự không?” Niedern quay đầu hỏi sáu người còn lại.
Hoth gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng khi cậu ấy nói trở thành ma pháp tập sự thì em không thấy có vấn đề gì.”
“Câu cuối cùng mà cậu ấy nói cũng không sai.” Lake nói.
Tạm thời mấy người còn lại không biết nói gì, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nierdern không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Valhein gọi ông ta lại: “Thưa thầy, em cũng có một vấn đề nhỏ muốn mời thầy tham gia.”
Niedern dừng lại, đứng ở bên cạnh, yên tĩnh chờ.
Sáu bạn cùng bàn cũng nhìn Valhein với ánh mắt tò mò.
Đám người mỉm cười, dường như bọn họ công nhận quan điểm của Jimmy.
Nhưng mà, đột nhiên ánh mắt của Valhein cùng Paloma chạm nhau, sau đó lại tách ra nhanh chóng.
Hai người đều thấy sự dửng dưng trong mắt đối phương, là kiểu thờ ơ tuy biết đối phương sai nhưng cũng không muốn giải thích.
“Vậy mọi người nói đi, Hoth thì sao.” Jimmy cười nói.
Hoth gãi đầu một cái rồi lên tiếng: “Tôi thấy đúng là tôi thô lỗ thật, bây giờ suy nghĩ lại thì tôi thấy Valhein và Paloma có lý hơn.”
“Ồ? Còn Valhein? Mùa hè này cậu thay đổi nhiều lắm.” Jimmy cười nhìn Valhein.
“Tôi cảm thấy cậu nói rất tốt.” Valhein cười nói.
“Cậu vẫn kiên trì sao?” Jimmy hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Valhein nói.
“Như vậy, cậu có thể nói xem vì sao cậu không nghĩ xem có thể giải quyết khó khăn hay không, mà chỉ nghĩ đến phương pháp?” Thái độ của Jimmy rất vui vẻ.
Valhein mỉm cười, không ngờ trình độ của Jimmy cao đến vậy, ấy vậy mà lại thuyết phục người khác bằng cách đặt câu hỏi. Điều đó cho thấy cậu ta đang học Sokrates, chỉ có điều kỹ thuật hơi thô sơ.
Nhưng mà đối phương đã hỏi, thì Valhein cũng không có che giấu: “Trước khi thảo luận chuyện này, thì chúng ta phải giải quyết một câu hỏi, đó là có phải leo lên núi Olympus là mục tiêu chân chính của chúng ta hay không?”
Khi Valhein hỏi câu này xong, Niedern đang nghe tổ khác thảo luận thì chợt quay đầu lại nhìn Valhein.
Jimmy sửng sốt một chút, tạm thời cũng không biết trả lời thế nào, những người còn lại thì cũng suy tư.
Rollon cầm giáo nói: “Nếu như núi Olympus không phải mục tiêu của chúng ta thì không cần phải thảo luận. Hiện tại chúng ta giả thiết leo lên núi Olympus là mục tiêu của mỗi người chúng ta.”
“Đúng, có lẽ là vậy.” Nói xong, Jimmy nhìn Valhein.
Valhein cười nói: “Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như leo lên núi Olympus là mục tiêu của tôi, vậy thì tất nhiên tôi sẽ tìm cách leo lên.”
“Không lẽ cậu không nghĩ đến các vị thần ở núi Olympus sao?” Jimmy hỏi.
“Nghĩ chứ, tôi nghĩ cách tránh bọn họ, hoặc là nghĩ cách để bọn họ cho phép tôi leo lên.” Valhein tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên.
“Cậu…” Jimmy lại ngây người.
Albert nhịn không được mà nói: “Nhưng mà các vị thần không thể nào để cậu leo núi, chỉ có thần mới có thể đặt chân lên đó.”
Valhein gậy đầu, mỉm cười nói: “Các cậu nhìn xem, Albert mới vừa đưa ra một phương pháp leo lên, đó là trở thành thần linh.”
Có năm người trong số sáu người trong nhóm trợn mắt há mồm nhìn Valhein, giống như đang nhìn kẻ điên.
Paloma cũng nhìn Valhein chằm chằm, nhưng ánh mắt của cô ấy khác với những người còn lại.
Albert rụt cổ một cái, nói: “Tôi thấy chúng ta đổi chủ đề đi. Tôi sợ thần sẽ đánh sập trường của chúng ta.”
Ngoài Paloma và Valhein, năm người khác cùng nhau gật đầu.
“Cũng có thể là toàn bộ Athens.” Abert lại bổ sung một câu.
Lúc này, thầy Niedern đi tới hỏi: “Một người trở thành thần như thế nào?”
Năm người trong nhóm cảm thấy đầu óc hỗn loạn thành một nồi canh rau củ, sao thầy Niedern cũng điên theo rồi?
Valhein để hai bàn tay ngang nhau, xòe mười ngón tay ra rồi nói: “Tôi cho rằng ai cũng biết điều này. Đầu tiên là phải trở thành ma pháp tập sự, sau đó trở thành ma pháp sư Hắc Thiết, lại trở thành ma pháp sư Thanh Đồng, ma pháp sư Bạch Ngân, ma pháp sư Hoàng Kim, tiếp đó trở thành ma pháp sư Thánh Vực, ma pháp sư Truyền Thuyết, Anh Hùng cùng Bán Thần, bước thứ mười là trở thành Thần Linh.”
Mỗi một cấp độ, Valhein gập một ngón tay lại, ngón tay cuối cùng cậu gấp lại là cấp bậc Thần Linh.
Năm người ngồi cùng bàn nhìn Valhein với ánh mắt ngơ ngác, bọn họ cảm thấy cậu điên thật rồi.
Ở trong lịch sử của Hy Lạp cổ đại, không có người phàm nào từng làm thần.
Theo như lời đồn, Sokrates thông minh như vậy mà cũng thất bại ở bước cuối cùng.
Niedern lại mỉm cười nói: “Vậy em muốn trở thành ma pháp tập sự như thế nào?”
“Tất nhiên là phải tìm cách trở thành ma pháp tập sự.” Valhein vẫn vô cùng chăm chú.
“Cậu ấy nói như vậy, thế các em có cảm thấy cậu ấy có khả năng trở thành ma pháp tập sự không?” Niedern quay đầu hỏi sáu người còn lại.
Hoth gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng khi cậu ấy nói trở thành ma pháp tập sự thì em không thấy có vấn đề gì.”
“Câu cuối cùng mà cậu ấy nói cũng không sai.” Lake nói.
Tạm thời mấy người còn lại không biết nói gì, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nierdern không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Valhein gọi ông ta lại: “Thưa thầy, em cũng có một vấn đề nhỏ muốn mời thầy tham gia.”
Niedern dừng lại, đứng ở bên cạnh, yên tĩnh chờ.
Sáu bạn cùng bàn cũng nhìn Valhein với ánh mắt tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.