Thế Giới Chúng Thần (Bản Dịch)
Chương 46: Nghe Lời Khuyên Của Tôi (2)
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
22/02/2023
Valhein biến sác, lúc này cậu mới nhớ mấy bức tượng trong đài phun nước kia chỉ là vật trang trí, phần cốt lõi bên trong là con Marin Devimon bị quỷ hóa.
“Sau này phải cách xa đài phun nước kia…” Valhein lạnh sống lưng.
Niedern liếc nhìn cả lớp, hỏi: “Bây giờ đã rõ chưa?”
“Rõ rồi.” Lần này giọng nói của bọn họ lớn hơn vừa rồi.
“Chưa ăn cơm sao? Thầy không nghe rõ.”
“Rõ! Rồi!” Các học sinh rống to.
Valhein cũng không thể không hét cùng. Thậm chí đến cả quý tộc Rollon rất ít nói chuyện cũng mở miệng, chỉ có Paloma vẫn ngậm miệng như cũ.
“Tốt lắm! Bây giờ tất cả các em tập trung tinh thần, sau khi thầy đặt vấn đề xong thì thầy sẽ đếm, đếm đến ba thì tất cả ngừng lại.”
Bầu không khí của phòng học trở nên căng thẳng, đám người nhìn chằm chằm sách ma pháp trước mặt.
“Được rồi, vấn đề là Viện trưởng của Học viện Plato ra lệnh cho tất cả các em leo lên núi Olympus, vậy các em sẽ làm thế nào? Một! Hai…”
Tất cả học sinh không dám nghĩ nhiều, bọn họ viết đáp án rồi gửi đi.
Valhein nghe câu hỏi xong thì cậu hơi sửng sốt, bởi vì đầu cậu xuất hiện hai cách, nhưng sau đó Valhein nghĩ cách đầu tiên của cậu quá tiến bộ, cho nên chọn cách thứ hai.
“Tìm kiếm phương pháp leo lên.” Sau khi viết xong, Valhein lập tức gửi đi.
Gửi xong, Valhein nghe được tiếng thở ra của đa số các bạn trong lớp/
“Bộp!”
Tiếng của Niedern vang lên, đã hết thời gian trả lời.
“Tốt lắm, các em đều hoàn thành, thầy rất hài lòng.
Đám học sinh lập tức nhận ra, thầy Niedern cố ý chờ một lúc để đảm bảo ai cũng trả lời. Giờ bọn họ mới hiểu được, những lời hù dọa trước đó là để buộc bọn họ viết cách đầu tiên mình nghĩ ra.
Vài học sinh rơi vào trầm tư.
Niedern nói: “Thầy đã nhận đáp án, hiện tại các nhóm ngồi thành một vòng, nói đáp án của các em rồi bắt đầu thảo luận.”
Valhein nghe vậy thì đứng dậy, cầm ghế ngồi một chỗ với sáu người còn lại trong nhóm.
Sáu người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, tạm thời không biết nói gì.
Paloma giơ sách ma pháp lên, để trang sách cho những người khác nhìn, trên đó viết một từ.
Cách.
Valhein kinh ngạc nhìn thoáng qua Paloma, ‘không ngờ cậu ấy và mình có ý tưởng giống nhau như đúc.’
Sau đó, Valhein nhìn cô ấy với ánh mắt cảm thông, xem ra Paloma không thể nói chuyện thật.
Jimmy cười nói: “Để tôi nói trước. Đáp án của tôi là đi vòng qua. Lúc ấy tôi cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, dù sao tôi không dám trèo lên núi Olympus, lỡ như chạm phải thần thì họ sẽ đánh chết tôi bằng tia chớp mất, như vậy thì quá thảm rồi. Còn các cậu thì sao? Rollon, cậu viết gì?”
Rollon bỏ giáo cùng kiếm dài ra, hành động này làm Valhein và mấy người còn lại trợn trắng mắt.
“Tôi viết “rời khỏi”.” Cậu ta lật sách ma pháp ra cho đám người nhìn một chút.
Hoth cũng lấy sách ma pháp ra, nói: “Tôi viết “leo lên”. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, nếu viện trưởng của Plato bảo thì tôi nghe là được rồi.”
“Dũng cảm!” Jimmy nói.
Valhein nói: “Tôi viết “tìm kiếm phương pháp leo lên.” Nói rồi, cậu giơ sách ma pháp lên.
Con ngươi xanh thẳm của Paloma lóe lên một cái.
Những người còn lại thì Valhein một chút, rồi lại nhìn Paloma một chút.
Jimmy đảo mắt, cười ha ha nói: “Còn Lake thì sao?”
Lake hơi tái mặt, cậu ta giơ sách ma pháp lên, nói: “Lúc ấy tôi chỉ nghỉ em gái phải làm sao đây chứ không nghĩ cái khác, cho nên chỉ có thể viết lên.”
Phía trên viết “Em gái phải làm sao đây?”
“Ha ha, tôi biết cậu sẽ như vậy mà.” Jimmy cười nói: “Còn Albert thì sao?”
Albert nhỏ dầy hơi xấu hổ, nói: “Tôi không nói có được không?”
“Cậu cứ nói đi!” Jimmy tức giận bảo.
Albeart dùng cánh tay bọc xương giơ sách ma pháp lên, trên đó viết “trốn”.
Jimmy nhịn không được cười ha hả, đốm tàn nhang trên mũi suýt nữa thì nhảy ra.
Ống tay áo của Albert trượt xuống, Valhein nhìn thấy cánh tay của cậu ta có nhiều vết thương, nhưng Albert lập tức rụt tay lại, dùng ống tay áo che cánh tay, mặt đỏ lên, cúi đầu không nói gì.
Jimmy ho một tiếng giấu đi sự xấu hổ của mình, nói: “Bảy đáp án của chúng ta là “cách”, “rời khỏi”, “\đi vòng qua”, “tìm kiếm phương pháp leo lên”, “em gái phải làm sao đây” và “chạy trốn”. Được, như vậy… bây giờ chúng ta thảo luận cái gì?”
Bảy người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cũng không ai biết phải nói gì.
Mấy nhóm khác cũng vậy, bọn họ cũng không biết phải thảo luận điều gì.
Phòng học trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Valhein không để ý đến những người khác, cậu lẳng lặng suy nghĩ, nhưng càng nghĩ thì tim càng đập nhanh, dường như cậu cảm thấy mình làm mọi chuyện nghiêm trọng lên, cho nên không nghĩ nữa.
Jimmy thấy không có ai nói chuyện, cậu ta lên tiếng: “Vừa rồi tôi nghĩ một hồi, có lẽ đây là thầy dùng danh nghĩa của viện trưởng Plato để kiểm tra cách xử lý tình huống của chúng ta.”
“Có lẽ là vậy.” Đột nhiên Valhein nói một câu.
Jimmy vui vẻ nhìn Valhein một cái, nghiêm túc phân tích: “Tôi nói quan điểm của tôi một chút. Ai cũng biết núi Olympus ở phía Tây Bắc Hy Lạp, nơi đó mây mù lượn lờ quanh năm, kết nối với điện Thần của Zeus ở Thần giới. Mà điện Thần của chúa tể Zeus cũng là điện Thần của các vị thần ở Hy Lạp. Không cần tôi nhiều lời thì mọi người cũng biết nơi đó nguy hiểm đến cỡ nào. Chỉ cần rõ điểm này thì vấn đề trở nên đơn giản ngay lập tức.”
“Sau này phải cách xa đài phun nước kia…” Valhein lạnh sống lưng.
Niedern liếc nhìn cả lớp, hỏi: “Bây giờ đã rõ chưa?”
“Rõ rồi.” Lần này giọng nói của bọn họ lớn hơn vừa rồi.
“Chưa ăn cơm sao? Thầy không nghe rõ.”
“Rõ! Rồi!” Các học sinh rống to.
Valhein cũng không thể không hét cùng. Thậm chí đến cả quý tộc Rollon rất ít nói chuyện cũng mở miệng, chỉ có Paloma vẫn ngậm miệng như cũ.
“Tốt lắm! Bây giờ tất cả các em tập trung tinh thần, sau khi thầy đặt vấn đề xong thì thầy sẽ đếm, đếm đến ba thì tất cả ngừng lại.”
Bầu không khí của phòng học trở nên căng thẳng, đám người nhìn chằm chằm sách ma pháp trước mặt.
“Được rồi, vấn đề là Viện trưởng của Học viện Plato ra lệnh cho tất cả các em leo lên núi Olympus, vậy các em sẽ làm thế nào? Một! Hai…”
Tất cả học sinh không dám nghĩ nhiều, bọn họ viết đáp án rồi gửi đi.
Valhein nghe câu hỏi xong thì cậu hơi sửng sốt, bởi vì đầu cậu xuất hiện hai cách, nhưng sau đó Valhein nghĩ cách đầu tiên của cậu quá tiến bộ, cho nên chọn cách thứ hai.
“Tìm kiếm phương pháp leo lên.” Sau khi viết xong, Valhein lập tức gửi đi.
Gửi xong, Valhein nghe được tiếng thở ra của đa số các bạn trong lớp/
“Bộp!”
Tiếng của Niedern vang lên, đã hết thời gian trả lời.
“Tốt lắm, các em đều hoàn thành, thầy rất hài lòng.
Đám học sinh lập tức nhận ra, thầy Niedern cố ý chờ một lúc để đảm bảo ai cũng trả lời. Giờ bọn họ mới hiểu được, những lời hù dọa trước đó là để buộc bọn họ viết cách đầu tiên mình nghĩ ra.
Vài học sinh rơi vào trầm tư.
Niedern nói: “Thầy đã nhận đáp án, hiện tại các nhóm ngồi thành một vòng, nói đáp án của các em rồi bắt đầu thảo luận.”
Valhein nghe vậy thì đứng dậy, cầm ghế ngồi một chỗ với sáu người còn lại trong nhóm.
Sáu người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, tạm thời không biết nói gì.
Paloma giơ sách ma pháp lên, để trang sách cho những người khác nhìn, trên đó viết một từ.
Cách.
Valhein kinh ngạc nhìn thoáng qua Paloma, ‘không ngờ cậu ấy và mình có ý tưởng giống nhau như đúc.’
Sau đó, Valhein nhìn cô ấy với ánh mắt cảm thông, xem ra Paloma không thể nói chuyện thật.
Jimmy cười nói: “Để tôi nói trước. Đáp án của tôi là đi vòng qua. Lúc ấy tôi cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, dù sao tôi không dám trèo lên núi Olympus, lỡ như chạm phải thần thì họ sẽ đánh chết tôi bằng tia chớp mất, như vậy thì quá thảm rồi. Còn các cậu thì sao? Rollon, cậu viết gì?”
Rollon bỏ giáo cùng kiếm dài ra, hành động này làm Valhein và mấy người còn lại trợn trắng mắt.
“Tôi viết “rời khỏi”.” Cậu ta lật sách ma pháp ra cho đám người nhìn một chút.
Hoth cũng lấy sách ma pháp ra, nói: “Tôi viết “leo lên”. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, nếu viện trưởng của Plato bảo thì tôi nghe là được rồi.”
“Dũng cảm!” Jimmy nói.
Valhein nói: “Tôi viết “tìm kiếm phương pháp leo lên.” Nói rồi, cậu giơ sách ma pháp lên.
Con ngươi xanh thẳm của Paloma lóe lên một cái.
Những người còn lại thì Valhein một chút, rồi lại nhìn Paloma một chút.
Jimmy đảo mắt, cười ha ha nói: “Còn Lake thì sao?”
Lake hơi tái mặt, cậu ta giơ sách ma pháp lên, nói: “Lúc ấy tôi chỉ nghỉ em gái phải làm sao đây chứ không nghĩ cái khác, cho nên chỉ có thể viết lên.”
Phía trên viết “Em gái phải làm sao đây?”
“Ha ha, tôi biết cậu sẽ như vậy mà.” Jimmy cười nói: “Còn Albert thì sao?”
Albert nhỏ dầy hơi xấu hổ, nói: “Tôi không nói có được không?”
“Cậu cứ nói đi!” Jimmy tức giận bảo.
Albeart dùng cánh tay bọc xương giơ sách ma pháp lên, trên đó viết “trốn”.
Jimmy nhịn không được cười ha hả, đốm tàn nhang trên mũi suýt nữa thì nhảy ra.
Ống tay áo của Albert trượt xuống, Valhein nhìn thấy cánh tay của cậu ta có nhiều vết thương, nhưng Albert lập tức rụt tay lại, dùng ống tay áo che cánh tay, mặt đỏ lên, cúi đầu không nói gì.
Jimmy ho một tiếng giấu đi sự xấu hổ của mình, nói: “Bảy đáp án của chúng ta là “cách”, “rời khỏi”, “\đi vòng qua”, “tìm kiếm phương pháp leo lên”, “em gái phải làm sao đây” và “chạy trốn”. Được, như vậy… bây giờ chúng ta thảo luận cái gì?”
Bảy người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cũng không ai biết phải nói gì.
Mấy nhóm khác cũng vậy, bọn họ cũng không biết phải thảo luận điều gì.
Phòng học trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Valhein không để ý đến những người khác, cậu lẳng lặng suy nghĩ, nhưng càng nghĩ thì tim càng đập nhanh, dường như cậu cảm thấy mình làm mọi chuyện nghiêm trọng lên, cho nên không nghĩ nữa.
Jimmy thấy không có ai nói chuyện, cậu ta lên tiếng: “Vừa rồi tôi nghĩ một hồi, có lẽ đây là thầy dùng danh nghĩa của viện trưởng Plato để kiểm tra cách xử lý tình huống của chúng ta.”
“Có lẽ là vậy.” Đột nhiên Valhein nói một câu.
Jimmy vui vẻ nhìn Valhein một cái, nghiêm túc phân tích: “Tôi nói quan điểm của tôi một chút. Ai cũng biết núi Olympus ở phía Tây Bắc Hy Lạp, nơi đó mây mù lượn lờ quanh năm, kết nối với điện Thần của Zeus ở Thần giới. Mà điện Thần của chúa tể Zeus cũng là điện Thần của các vị thần ở Hy Lạp. Không cần tôi nhiều lời thì mọi người cũng biết nơi đó nguy hiểm đến cỡ nào. Chỉ cần rõ điểm này thì vấn đề trở nên đơn giản ngay lập tức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.