Chương 4: Ầy ầy...
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
Cô ta nhún vai bảo:
- Nghe anh Quân bảo mày là người yêu cũ của ảnh. Với cả có tin đồn là mày hiền lành lắm mà, giờ ngông còn biết đánh người thế?
Thanh Đam thẳng thắn trả lời:
- Có thể hồi trước tôi hiền lành, nhưng bây giờ thì không nhé. Tại hiền quá dễ bị chơi xỏ, đừng thấy hiền mà tưởng người ta không có võ nhé. Biến hộ và chúc hai người hạnh phúc nhá.
". . .", quá chất chơi. Băng Huyết khẽ vỗ tay cho bạn mình. Cuối cùng cũng bạn này của nhỏ đã biết bật lại. Tuy nhiên, nhỏ đâu có ngờ là do người hơn 6 tuổi nhập vào đâu.
Ả ta tức đến nghiến răng nghiến lợi vì nghe câu đó, tát thẳng vào mặt cô một cái. Băng Huyết bên cạnh thấy bạn bị tát mà, lẹ làng đạp cho ả ta xuống đất nằm.
- Nè, nói chuyện cho đàng hoàng. Cô đụng vào bạn tôi là đụng vào tôi rồi.
Cô xoa xoa mặt, nay là ngày gì mà bị đánh tận hai lần trong ngày. Quái quỷ thật chứ! Cô thấy nhỏ đang nổi trận lôi đình mà bảo:
- Đừng, bẩn tay lắm.
Băng Huyết mới rút ra cái gói khăn ướt ở trong cặp lau tay đi, đắc ý bảo:
- Hết bẩn rồi này.
Rồi cả hai ngang nhiên đi lướt qua để đến chỗ xe đã đậu ở trước cổng trường mà không biết rằng có người đang theo dõi phía sau.
- Này, mày thấy vị hôn thê của mình như nào?
- Kỳ lạ nhưng có chút thú vị.
. . .
Tại nhà cô, người giúp việc nhau rất nhiều món ăn chất lượng, đẹp mắt. Cô oà lên rồi khen lấy khen để. Mấy người giúp việc cũng chỉ biết cười và nói lời cảm ơn thôi.
- Mọi người ăn chưa?
Một người đàn ông lên tiếng đáp lại:
- Dạ, đợi cô chủ ăn xong rồi chúng tôi mới ăn ạ.
". . .", ôi trời! Nhà giàu thật là rắc rối mà. Cô chẹp miệng rồi mời mấy dì giúp việc và bác quản gia cùng ngồi ăn nhưng họ ngại, họ từ chối. Cô nài nỉ nhưng kết quả vẫn vậy. Chắc họ đã quen với quy tắc rồi. Cô bắt đầu thưởng thức món ăn, cô gật gù và thầm nghĩ trong đầu: "Tuyệt vời! Không ngờ mình lại ăn được những món hảo hạng như thế này". Ăn xong, như một thói quen ở thế giới trước đây, cô thu dọn dẹp chén bát bẩn xuống bếp và đặt đồ ăn còn dư thừa vào lồng bàn. Nếu người khác nhìn vào thì chỉ nghĩ thay đổi tính cách mà thôi.
- Cô chủ, để chúng tôi lo cho ạ.
Cô cầm chén bát rồi nhanh nhẹ xuống bếp bỏ vào bồn rửa, vui vẻ bảo:
- Tôi quen việc này rồi mà...
". . .", tạm dừng lại năm giây. Có gì đó sai sai? Ơ chết rồi, cô nói nhầm gì đó rồi. Mấy người giúp việc cũng ngơ theo luôn vì thường chủ cũ sẽ không đụng vào mấy cái này đâu, vì dù sao là một tiểu thư cành vàng lá ngọc mà.
- À, con muốn giúp đỡ mọi người.
- Không sao đâu cô chủ. Cô chủ cứ lên phòng nghỉ ngơi đi ạ.
- Vâng ạ. Phiền mọi người.
Cô cúi chào rồi đi lên lầu để vào trong phòng của mình. Cô đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa mà lấy tay đập vào trán mình mà miệng lẩm bẩm:
- Ngu quá. Sao lại nói như vậy chứ?
Sau khi bình tâm trở lại, cô tới phía giường, ngả lưng xuống mà nghỉ ngơi. Cô cảm thấy thật thoải mái tâm hồn. Dự định là nhắm mắt lại ngủ trưa thì năm phút có tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô phải khó chịu, muốn giãy đành đạch, muốn gào thét. Cô có ý nghĩ là sẽ không nghe máy, tuy nhiên, giống như có một năng lượng nào đó điều khiển cô ngồi dậy, cầm điện thoại lên.
- Thanh Đam, chiều này về nhà nội nha con.
Ồ, thì ra là người cô bên nội gọi điện bảo cô về nhà thăm ông bà nội. Trước kia khi vẫn ở thế giới cũ, cô không có cơ hội để gần gũi với ông bà vì họ mất sớm. Cô nghe xong cũng vui vẻ đáp lại:
- Vâng, con biết rồi ạ.
Người cô đó bên kia dịu dàng bảo:
- Ngoan, nghỉ ngơi chút rồi tầm 14 giờ đi nhé.
Cô mỉm cười nói:
- Dạ.
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô cũng nhanh chóng đặt báo thức để tí nữa dậy có thời gian chuẩn bị mà đi. Rồi cô lại ngả lưng ra nằm ngủ một giấc thật ngon.
. . .
Vào lúc 14 giờ kém 20 phút, cô chọn cho mình một bộ trang phục khá đơn giản, thanh lịch, cô bôi một ít son cho có chút tươi tắn. Lựa cho mình một đôi không quá cao, vừa đi. Mất tầm 15 phút thì cô đã xong xuôi hết mọi thứ. Thấy còn năm phút, cô mau chóng xuống nhà. Mấy người giúp việc thấy cô liền cúi chào, cô cũng lịch sử chào lại rồi đi ra ngoài sân đợi. Tầm 14 giờ, có một chiếc xe màu đen dạng thương gia đến, cô được tài xế mở cửa và mời vào trong ngồi. Tiếp đó, chuyến xe lăn bánh đến nhà ông bà nội của Phượng Thanh Đam thực sự.
Lúc tới nơi, cô lại một lần nữa oà lên vì ngôi nhà này không kém cạnh gì nhà cô đang ở cả. Nếu nhà cô theo phong cách hiện đại thì nhà ông bà nội lại theo hướng sinh thái nhiều hơn. Những loài hoa, loài cây trong khắp vườn nhìn rất mát mẻ. Cô đang ngắm nghía ở ngoài sân thì có một người đi ra và đến trước mặt cô cúi chào.
- Tiểu thư, vào trong nhà thôi ạ.
Cô giật nảy mình nhìn người trước mặt rồi lễ phép đáp lại:
- Dạ.
Dứt câu, người đó quay người đi trước, cô lon ton chạy theo sau, vừa đi vừa ngắm nghía. Khi đã vào trong nhà, cô thấy có rất nhiều người ở trong đó. Không ngờ họ hàng lại đông đến thế, cô có chút hồi hộp nhẹ. Bỗng nhiên có một tiếng kêu:
- Thanh Đam, lại đây với bà nội!
- Nghe anh Quân bảo mày là người yêu cũ của ảnh. Với cả có tin đồn là mày hiền lành lắm mà, giờ ngông còn biết đánh người thế?
Thanh Đam thẳng thắn trả lời:
- Có thể hồi trước tôi hiền lành, nhưng bây giờ thì không nhé. Tại hiền quá dễ bị chơi xỏ, đừng thấy hiền mà tưởng người ta không có võ nhé. Biến hộ và chúc hai người hạnh phúc nhá.
". . .", quá chất chơi. Băng Huyết khẽ vỗ tay cho bạn mình. Cuối cùng cũng bạn này của nhỏ đã biết bật lại. Tuy nhiên, nhỏ đâu có ngờ là do người hơn 6 tuổi nhập vào đâu.
Ả ta tức đến nghiến răng nghiến lợi vì nghe câu đó, tát thẳng vào mặt cô một cái. Băng Huyết bên cạnh thấy bạn bị tát mà, lẹ làng đạp cho ả ta xuống đất nằm.
- Nè, nói chuyện cho đàng hoàng. Cô đụng vào bạn tôi là đụng vào tôi rồi.
Cô xoa xoa mặt, nay là ngày gì mà bị đánh tận hai lần trong ngày. Quái quỷ thật chứ! Cô thấy nhỏ đang nổi trận lôi đình mà bảo:
- Đừng, bẩn tay lắm.
Băng Huyết mới rút ra cái gói khăn ướt ở trong cặp lau tay đi, đắc ý bảo:
- Hết bẩn rồi này.
Rồi cả hai ngang nhiên đi lướt qua để đến chỗ xe đã đậu ở trước cổng trường mà không biết rằng có người đang theo dõi phía sau.
- Này, mày thấy vị hôn thê của mình như nào?
- Kỳ lạ nhưng có chút thú vị.
. . .
Tại nhà cô, người giúp việc nhau rất nhiều món ăn chất lượng, đẹp mắt. Cô oà lên rồi khen lấy khen để. Mấy người giúp việc cũng chỉ biết cười và nói lời cảm ơn thôi.
- Mọi người ăn chưa?
Một người đàn ông lên tiếng đáp lại:
- Dạ, đợi cô chủ ăn xong rồi chúng tôi mới ăn ạ.
". . .", ôi trời! Nhà giàu thật là rắc rối mà. Cô chẹp miệng rồi mời mấy dì giúp việc và bác quản gia cùng ngồi ăn nhưng họ ngại, họ từ chối. Cô nài nỉ nhưng kết quả vẫn vậy. Chắc họ đã quen với quy tắc rồi. Cô bắt đầu thưởng thức món ăn, cô gật gù và thầm nghĩ trong đầu: "Tuyệt vời! Không ngờ mình lại ăn được những món hảo hạng như thế này". Ăn xong, như một thói quen ở thế giới trước đây, cô thu dọn dẹp chén bát bẩn xuống bếp và đặt đồ ăn còn dư thừa vào lồng bàn. Nếu người khác nhìn vào thì chỉ nghĩ thay đổi tính cách mà thôi.
- Cô chủ, để chúng tôi lo cho ạ.
Cô cầm chén bát rồi nhanh nhẹ xuống bếp bỏ vào bồn rửa, vui vẻ bảo:
- Tôi quen việc này rồi mà...
". . .", tạm dừng lại năm giây. Có gì đó sai sai? Ơ chết rồi, cô nói nhầm gì đó rồi. Mấy người giúp việc cũng ngơ theo luôn vì thường chủ cũ sẽ không đụng vào mấy cái này đâu, vì dù sao là một tiểu thư cành vàng lá ngọc mà.
- À, con muốn giúp đỡ mọi người.
- Không sao đâu cô chủ. Cô chủ cứ lên phòng nghỉ ngơi đi ạ.
- Vâng ạ. Phiền mọi người.
Cô cúi chào rồi đi lên lầu để vào trong phòng của mình. Cô đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa mà lấy tay đập vào trán mình mà miệng lẩm bẩm:
- Ngu quá. Sao lại nói như vậy chứ?
Sau khi bình tâm trở lại, cô tới phía giường, ngả lưng xuống mà nghỉ ngơi. Cô cảm thấy thật thoải mái tâm hồn. Dự định là nhắm mắt lại ngủ trưa thì năm phút có tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô phải khó chịu, muốn giãy đành đạch, muốn gào thét. Cô có ý nghĩ là sẽ không nghe máy, tuy nhiên, giống như có một năng lượng nào đó điều khiển cô ngồi dậy, cầm điện thoại lên.
- Thanh Đam, chiều này về nhà nội nha con.
Ồ, thì ra là người cô bên nội gọi điện bảo cô về nhà thăm ông bà nội. Trước kia khi vẫn ở thế giới cũ, cô không có cơ hội để gần gũi với ông bà vì họ mất sớm. Cô nghe xong cũng vui vẻ đáp lại:
- Vâng, con biết rồi ạ.
Người cô đó bên kia dịu dàng bảo:
- Ngoan, nghỉ ngơi chút rồi tầm 14 giờ đi nhé.
Cô mỉm cười nói:
- Dạ.
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô cũng nhanh chóng đặt báo thức để tí nữa dậy có thời gian chuẩn bị mà đi. Rồi cô lại ngả lưng ra nằm ngủ một giấc thật ngon.
. . .
Vào lúc 14 giờ kém 20 phút, cô chọn cho mình một bộ trang phục khá đơn giản, thanh lịch, cô bôi một ít son cho có chút tươi tắn. Lựa cho mình một đôi không quá cao, vừa đi. Mất tầm 15 phút thì cô đã xong xuôi hết mọi thứ. Thấy còn năm phút, cô mau chóng xuống nhà. Mấy người giúp việc thấy cô liền cúi chào, cô cũng lịch sử chào lại rồi đi ra ngoài sân đợi. Tầm 14 giờ, có một chiếc xe màu đen dạng thương gia đến, cô được tài xế mở cửa và mời vào trong ngồi. Tiếp đó, chuyến xe lăn bánh đến nhà ông bà nội của Phượng Thanh Đam thực sự.
Lúc tới nơi, cô lại một lần nữa oà lên vì ngôi nhà này không kém cạnh gì nhà cô đang ở cả. Nếu nhà cô theo phong cách hiện đại thì nhà ông bà nội lại theo hướng sinh thái nhiều hơn. Những loài hoa, loài cây trong khắp vườn nhìn rất mát mẻ. Cô đang ngắm nghía ở ngoài sân thì có một người đi ra và đến trước mặt cô cúi chào.
- Tiểu thư, vào trong nhà thôi ạ.
Cô giật nảy mình nhìn người trước mặt rồi lễ phép đáp lại:
- Dạ.
Dứt câu, người đó quay người đi trước, cô lon ton chạy theo sau, vừa đi vừa ngắm nghía. Khi đã vào trong nhà, cô thấy có rất nhiều người ở trong đó. Không ngờ họ hàng lại đông đến thế, cô có chút hồi hộp nhẹ. Bỗng nhiên có một tiếng kêu:
- Thanh Đam, lại đây với bà nội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.