Chương 3: Khoảnh khắc bình thường
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
". . .", nghe được câu hỏi như thế khiến cô không biết phải trả lời như nào. Cô chỉ biết cười rồi bảo anh rằng là cô bị mất trí nhớ, có khả năng đổi tính đổi nết. Anh nhíu mày, tiếp đó lại khẽ gật đầu rồi bày cách cho cô học. Anh hướng dẫn cho cô rất dễ hiểu nên cô nhanh chóng tiếp thu kiến thức môn Sinh học.
Có một điều, sao trường có thể xếp ba môn tự nhiên cùng một ngày hay quá vậy? Mỗi môn Lịch Sử với Anh Văn có vẻ hơi lạc quẻ, nhưng thôi, miễn có chút dễ thở là được rồi. Đó là cô nghĩ thôi, chứ người khác không nghĩ thế. Có người thà học ba môn tự nhiên còn hơn học Anh Văn.
- Cái tên hồi nãy có phải là người yêu cũ của cô không?
Anh nhàn nhã hỏi chuyện, cô gãi đầu cười khổ, bảo:
- Nghe bảo là vậy chứ tôi cũng không nhớ nữa.
Anh vừa nghe vừa xoay bút, cười khẩy rồi bảo với cô:
- Từ giờ, cô có chuyện gì thì cứ báo với tôi.
Cô có vẻ hơi ái ngại, tuy nhiên, cô nghĩ đôi khi có người bảo kê cũng tốt. Cùng lúc đó, Băng Huyết và anh chàng có vẻ đẹp ma mị đang lấy sách cà chọi nhau. Tên cậu ấy là Diệp Trần Minh. Biết sao lấy sách chọi nhau không? Lúc nãy trong tiết thứ hai - môn Lịch Sử, Băng Huyết quên đem sách giáo khoa, thế là đành ngỏ ý xem chung với Trần Minh. Ừ, cậu ấy cho chứ nhưng nhây tí đã, nhây xong và cái kết... Nài nỉ lắm với cả phải xem bài như thế nào mới phát biểu được chứ. Rồi giờ ra chơi ở mấy phút đầu, Trần Minh lại nhây, cầm sách lên chọt chọt vào người nhỏ thế là nhỏ cũng cầm sách đánh vào người cậu. Và kết quả là cả hai cà chọi nhau trước sự chứng kiến của bàn trước mặt.
- Anh dừng thì tôi dừng.
Nghe Băng Huyết nói vậy, Trần Minh dừng lại vì đánh con gái không hay cho lắm. Nhỏ hừ một tiếng rồi quay mặt ra chỗ khác nhìn. Tưởng chừng nét đẹp ấy là sẽ lạnh băng, ghê gớm lắm. Ai dè nhây như quỷ.
- Ê, tính ra cô đáng yêu như thế mà bố mẹ cô đặt tên kì vậy?
Nhỏ mím môi thở dài, giọng nói có vẻ bất lực lắm.
- Có biết đâu. Dù sao cũng là tên bố mẹ đặt cho, phải quý trọng nó.
Trần Minh gật nhẹ rồi vui vẻ hỏi nhỏ:
- Thế có biết vị hôn phu của mình chưa?
Băng Huyết bình thản trả lời:
- Rồi, con trai nhà họ Diệp.
Nói dứt câu đấy xong thì nhỏ mới chợt phát hiện ra có gì đó hơi cấn cấn, nhỏ ngoáy đầu nhìn qua, nhỏ hơi ngửa lưng về phía sau, tay chỉ thẳng vào mặt cậu ấy mà bảo:
- Không phải chứ, con trai nhà họ Diệp là anh?
Cậu ấy muốn giơ tay tạo hình chữ V như một cái chào hỏi đầy thân thiện. Hình như nhỏ bị sang chấn tâm lý luôn ấy, vì nghe bảo ác ma lắm, ai mà ngờ đâu...
- Nghe đồn ác ma lắm... Hớ hớ.
Cậu chẹp miệng rồi chỉ người con trai ở bàn bên cạnh mà nói với Băng Huyết rằng:
- Tôi ác ma nhưng có người ác ma hơn.
Nhỏ ồ lên, cậu ấy lại nói tiếp:
- Ác ma nếu đụng quá giới hạn của tôi thôi.
Dứt lời, cậu ấy quay về hướng cũ. Băng Huyết có chút tò mò muốn hỏi lắm nhưng sợ mình nhiều chuyện quá không hay. Tuy nhiên, hỏi để lỡ về chung một nhà thì tém tém lại là được.
- Vậy anh nói cho tôi nghe xem thử giới hạn của anh là gì được không?
Cậu ấy nhoẻn miệng cười, đáp lại:
- Hiện tại là người thân, gia đình của tôi. Tương lai thì tôi nghĩ sẽ có thêm một người đặc biệt.
Băng Huyết gật đầu rồi nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian ra chơi cũng sắp kết thúc rồi nên nhỏ lấy môn của tiết ba ra. Phút cuối cùng, tiếng chuông reo lên, báo hiệu kết thúc giờ ra chơi đầy náo nhiệt.
- Cả lớp, đứng!
Giáo viên mỉm cười, gật đầu rồi tiến về phía bàn của mình ngồi vào rồi bảo:
- Rồi, ngồi xuống đi. Nay kiểm tra 15 phút cái ha.
Cả lớp nghe xong chấn động bờ hồ luôn, ai cũng ra tín hiệu vũ trụ: "Ét o ét".
- Ủa? Cô ơi!!!
Thật là một cảm giác tuyệt vời! Cả lớp gào lên trong sự vô vọng, giáo viên vẫn điềm nhiên ghi đề bài trên bảng. Cô bị sang chấn tâm lý, cô tự hỏi: "Giờ sao ta? Chết rồi huhu!". Anh nhìn qua bất lực, vị hôn thê này ngó bộ phải anh phải cứu thêm lần nữa rồi. Anh nghe danh tiếng của Phượng Thanh Đam rất gì là này nọ, lúc gặp thì lại phát hiện cô bị mất trí nhớ.
- Nè...
- Cho tôi chép thật hả?
- Chứ cô muốn 0 điểm sao?
- À, cảm ơn.
. . .
"Reng, reng, reng", tiếng chuông báo hiệu kết thúc năm tiết học đầy ai oán. Tất cả học sinh các lớp oà ra như vỡ trận. Ai cũng muốn thoát khỏi cảnh học hành này. Có nhóm học sinh thì rủ nhau đi ăn trưa rồi mới về nhà. Có nhóm thì ở lại đợi bố mẹ đưa về. Và Băng Huyết và Thanh Đam cũng đợi bác tài xế.
Hai cô đang đứng đợi rất chill thì bỗng dưng có một nhóm người tiến sát đến hai người làm cả hai có chút hoang mang. Cái người đứng trước chỉ thẳng mà thốt lên:
- Nãy mày đánh với cào người yêu tao à?
Chậc, thì ra là người yêu mới của Quý Quân. Cũng được phết chứ đùa, bảo vệ người yêu các thứ. Cô tặc lưỡi, bảo một tiếng:
- Ờ, Thanh Đam tôi cào á. Sao vậy?
Có một điều, sao trường có thể xếp ba môn tự nhiên cùng một ngày hay quá vậy? Mỗi môn Lịch Sử với Anh Văn có vẻ hơi lạc quẻ, nhưng thôi, miễn có chút dễ thở là được rồi. Đó là cô nghĩ thôi, chứ người khác không nghĩ thế. Có người thà học ba môn tự nhiên còn hơn học Anh Văn.
- Cái tên hồi nãy có phải là người yêu cũ của cô không?
Anh nhàn nhã hỏi chuyện, cô gãi đầu cười khổ, bảo:
- Nghe bảo là vậy chứ tôi cũng không nhớ nữa.
Anh vừa nghe vừa xoay bút, cười khẩy rồi bảo với cô:
- Từ giờ, cô có chuyện gì thì cứ báo với tôi.
Cô có vẻ hơi ái ngại, tuy nhiên, cô nghĩ đôi khi có người bảo kê cũng tốt. Cùng lúc đó, Băng Huyết và anh chàng có vẻ đẹp ma mị đang lấy sách cà chọi nhau. Tên cậu ấy là Diệp Trần Minh. Biết sao lấy sách chọi nhau không? Lúc nãy trong tiết thứ hai - môn Lịch Sử, Băng Huyết quên đem sách giáo khoa, thế là đành ngỏ ý xem chung với Trần Minh. Ừ, cậu ấy cho chứ nhưng nhây tí đã, nhây xong và cái kết... Nài nỉ lắm với cả phải xem bài như thế nào mới phát biểu được chứ. Rồi giờ ra chơi ở mấy phút đầu, Trần Minh lại nhây, cầm sách lên chọt chọt vào người nhỏ thế là nhỏ cũng cầm sách đánh vào người cậu. Và kết quả là cả hai cà chọi nhau trước sự chứng kiến của bàn trước mặt.
- Anh dừng thì tôi dừng.
Nghe Băng Huyết nói vậy, Trần Minh dừng lại vì đánh con gái không hay cho lắm. Nhỏ hừ một tiếng rồi quay mặt ra chỗ khác nhìn. Tưởng chừng nét đẹp ấy là sẽ lạnh băng, ghê gớm lắm. Ai dè nhây như quỷ.
- Ê, tính ra cô đáng yêu như thế mà bố mẹ cô đặt tên kì vậy?
Nhỏ mím môi thở dài, giọng nói có vẻ bất lực lắm.
- Có biết đâu. Dù sao cũng là tên bố mẹ đặt cho, phải quý trọng nó.
Trần Minh gật nhẹ rồi vui vẻ hỏi nhỏ:
- Thế có biết vị hôn phu của mình chưa?
Băng Huyết bình thản trả lời:
- Rồi, con trai nhà họ Diệp.
Nói dứt câu đấy xong thì nhỏ mới chợt phát hiện ra có gì đó hơi cấn cấn, nhỏ ngoáy đầu nhìn qua, nhỏ hơi ngửa lưng về phía sau, tay chỉ thẳng vào mặt cậu ấy mà bảo:
- Không phải chứ, con trai nhà họ Diệp là anh?
Cậu ấy muốn giơ tay tạo hình chữ V như một cái chào hỏi đầy thân thiện. Hình như nhỏ bị sang chấn tâm lý luôn ấy, vì nghe bảo ác ma lắm, ai mà ngờ đâu...
- Nghe đồn ác ma lắm... Hớ hớ.
Cậu chẹp miệng rồi chỉ người con trai ở bàn bên cạnh mà nói với Băng Huyết rằng:
- Tôi ác ma nhưng có người ác ma hơn.
Nhỏ ồ lên, cậu ấy lại nói tiếp:
- Ác ma nếu đụng quá giới hạn của tôi thôi.
Dứt lời, cậu ấy quay về hướng cũ. Băng Huyết có chút tò mò muốn hỏi lắm nhưng sợ mình nhiều chuyện quá không hay. Tuy nhiên, hỏi để lỡ về chung một nhà thì tém tém lại là được.
- Vậy anh nói cho tôi nghe xem thử giới hạn của anh là gì được không?
Cậu ấy nhoẻn miệng cười, đáp lại:
- Hiện tại là người thân, gia đình của tôi. Tương lai thì tôi nghĩ sẽ có thêm một người đặc biệt.
Băng Huyết gật đầu rồi nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian ra chơi cũng sắp kết thúc rồi nên nhỏ lấy môn của tiết ba ra. Phút cuối cùng, tiếng chuông reo lên, báo hiệu kết thúc giờ ra chơi đầy náo nhiệt.
- Cả lớp, đứng!
Giáo viên mỉm cười, gật đầu rồi tiến về phía bàn của mình ngồi vào rồi bảo:
- Rồi, ngồi xuống đi. Nay kiểm tra 15 phút cái ha.
Cả lớp nghe xong chấn động bờ hồ luôn, ai cũng ra tín hiệu vũ trụ: "Ét o ét".
- Ủa? Cô ơi!!!
Thật là một cảm giác tuyệt vời! Cả lớp gào lên trong sự vô vọng, giáo viên vẫn điềm nhiên ghi đề bài trên bảng. Cô bị sang chấn tâm lý, cô tự hỏi: "Giờ sao ta? Chết rồi huhu!". Anh nhìn qua bất lực, vị hôn thê này ngó bộ phải anh phải cứu thêm lần nữa rồi. Anh nghe danh tiếng của Phượng Thanh Đam rất gì là này nọ, lúc gặp thì lại phát hiện cô bị mất trí nhớ.
- Nè...
- Cho tôi chép thật hả?
- Chứ cô muốn 0 điểm sao?
- À, cảm ơn.
. . .
"Reng, reng, reng", tiếng chuông báo hiệu kết thúc năm tiết học đầy ai oán. Tất cả học sinh các lớp oà ra như vỡ trận. Ai cũng muốn thoát khỏi cảnh học hành này. Có nhóm học sinh thì rủ nhau đi ăn trưa rồi mới về nhà. Có nhóm thì ở lại đợi bố mẹ đưa về. Và Băng Huyết và Thanh Đam cũng đợi bác tài xế.
Hai cô đang đứng đợi rất chill thì bỗng dưng có một nhóm người tiến sát đến hai người làm cả hai có chút hoang mang. Cái người đứng trước chỉ thẳng mà thốt lên:
- Nãy mày đánh với cào người yêu tao à?
Chậc, thì ra là người yêu mới của Quý Quân. Cũng được phết chứ đùa, bảo vệ người yêu các thứ. Cô tặc lưỡi, bảo một tiếng:
- Ờ, Thanh Đam tôi cào á. Sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.