Chương 12: Cách xử lý
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
Thiên Thiên nghe thế đắc ý cười rồi nhìn Thanh Đam với ánh mắt tự hào. Cô nhận ra điều đó từ anh, cô có chút ngại ngùng. Thực ra Tuấn Hàn cố gắng làm sao cho đỡ bị lộ mức có thể thôi chứ cũng không biết hai anh chàng, chỉ biết Băng Huyết vì đã gặp buổi hôm đó thôi.
- Cục cưng ngại gì đấy?
Từ "vịt con" chuyển thành "cục cưng", cũng phải thôi, đây là nơi đông người mà, nếu gọi thế thì kỳ lắm. Cô nghe vậy liền có hơi đỏ mặt, bảo:
- Không có chọc nha.
Băng Huyết bên cạnh cười khúc khích, nói lời trêu chọc:
- Thanh Đam đỏ mặt đáng yêu xỉu!
Trần Minh mới vòng quanh đứng cạnh Băng Huyết mà giơ tay xoa nhẹ má nhỏ, mở miệng bảo rằng:
- Cô cũng đáng yêu!
Băng Huyết nhăn mặt khó hiểu, tại nó cũng không liên quan gì lắm với câu nói vừa nãy của nhỏ. Mặc dầu vậy, nhỏ vẫn để yên cho cậu xoa má, bởi nhỏ thấy tay cậu ấm áp đến lạ lùng, có gì đó cuốn cuốn.
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì tự dưng tất cả đều tắt nắng đi vì một người đang tới gần. Đó chính là Quý Quân. Hắn ta cùng với người yêu tới chào hỏi. Nói chung vì phép lịch sự cả thôi, dù gì cũng bữa tiệc của gia đình hắn, không muốn làm mất mặt mũi của hắn, kể cả gia đình hắn.
- Ai chà, người yêu cũ của tôi đẹp quá nhỉ?
Hắn nhìn cô với con mắt thèm thuồng, Thiên Thiên thấy được nhưng cứ xem vì anh biết Thanh Đam sẽ phản bác lại thôi.
Đúng như vậy, cô nghe được câu này có chút buồn nôn, cô bèn tặc lưỡi một cái rồi đáp trả lại:
- Đẹp do chia tay anh đúng thời điểm ấy chứ. Có điều tôi đẹp sẵn rồi mà, đừng khen thế, ngại xỉu tôi mất.
Lời nói của cô làm cho hắn không thể mở miệng. Cô vừa tự luyến cũng vừa chế giễu hắn ta. Thiên Thiên xoa đầu cô, trong lòng anh cảm thấy kiêu hãnh biết bao khi có một vị hôn thê như này.
Tuấn Hàn mới nhìn hắn mà chêm thêm câu:
- Ồ. Nghe đồn anh tệ lắm, chắc hẳn anh tiếc vì cô ấy rơi vào tay người khác?
Cậu ta nói quá đúng trọng tâm, khiến trong lòng sâu thẳm của hắn có chút chột dạ. Cậu ta nhếch môi, Thiên Thiên cũng vậy. Anh mới cất lời:
- Có không giữ, mất tiếc ghê.
Hắn ta cay cú lắm chứ đùa. Toàn những câu chế giễu ngang tàn không. Vì quê xệ nên hắn rời đi chỗ khác. Trần Minh bĩu môi bảo:
- Coi kìa, người ta tức rồi.
Băng Huyết nhún vai nói:
- Xới, mới có chút mà cay cú. Kém.
Rồi tất cả lại tiếp tục nói chuyện phiếm vui vẻ. Tuấn Hàn khi nói bản thân học ở trường Mận Đỏ thì Trần Minh tỏ vẻ tiếc vì không học chung trường. Băng Huyết chẹp chẹp bảo:
- Dù sao hai trường cũng gần nhau mà. Có gì hẹn nhau thôi. Lâu lâu hai bên cũng có giao lưu với nhau nữa á. Đúng không Tuấn Hàn?
Tuấn Hàn nghe thế, não nhảy số mau lẹ, mỉm cười nói:
- Đúng rồi, có giao lưu, khá là vui.. Yên tâm đi, sẽ gặp lại.
Và bữa tiệc nào cũng sẽ tàn, tàn trong sự sung sướng của nhà tổ chức. Chứ tàn kiểu ngược lại là thôi rồi. Họ cũng bước đi chậm rãi ra khỏi toà nhà lớn. Vì mang giày cao gót nên Thanh Đam có hơi mỏi chân, thực sự cô không thích đi loại giày này chút nào, trước giờ luôn mang giày sandal hoặc giày thể thao, cô dừng lại khom người xuống để xoa nhẹ chân. Thiên Thiên bên cạnh tinh ý phát hiện ra liền quay qua quan tâm hỏi han:
- Chân ổn không?
Thanh Đam nở một nụ cười khó coi, lắc đầu đáp lại:
- Không ổn. Mỏi lắm rồi.
Nghe thấy thế, anh cúi người rồi đưa tay ra sau vỗ nhẹ lưng mình ra hiệu, cô ngơ ngác, có chút lúng túng nói:
- Có gì đâu, chút cũng vào trong xe ngồi mà.
Anh thở một hơi lạnh, bảo:
- Xe đậu xa lắm. Lần sau mang giày thấp thôi.
Cô gật đầu lia lịa rồi bắt đầu leo trên lưng anh để anh cõng đi. Băng Huyết và Trần Minh thấy cảnh tượng mà bĩu môi, Tuấn Hàn bên cạnh họ, khoanh tay cười bảo:
- Đẹp đôi ấy chứ nhỉ?
Trần Minh trả lời:
- Mới mấy ngày gặp nhau thôi đó.
Tuấn Hàn tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Thật à?
Băng Huyết khẽ gật đầu rồi đáp lại:
- Ừ. Đâu có như tụi tôi, cà chớn.
Dứt câu thì nhỏ bị bế xốc lên. Người nào bế? Thì ngoài Trần Minh ra còn ai đâu. Khi bị bế như thế, Băng Huyết vùng vẫy dữ lắm, nhưng bị Trần Minh gằn giọng một cái, nhỏ rén, nhỏ nằm yên trong vòng tay của cậu. Cậu vừa bế nhỏ vừa quay qua nói với Tuấn Hàn rằng:
- Tôi chở vợ tương lai về đây. Tạm biệt.
Tuấn Hàn phì cười rồi giơ tay lên nói lời tạm biệt với hai người họ, ít phút sau, cậu ta cũng đi ra xe mà về nhà. Trên đường đi, cậu ta sực nhớ lại cái tên "Thanh Đam". Tuy nhiên, tên trùng nhau cũng là chuyện thường tình của cuộc sống nên cậu ta định gạc qua một bên. Sau đó Tuấn Hàn lại nghĩ nếu là cô ấy thì chắc chắn cậu ta rất vui, chỉ có điều, bây giờ cả hai có lẽ không như xưa được nữa, như vậy cũng tốt, cậu ta thấy Thiên Thiên không tệ.
. . .
Sau khi về nhà, Thiên Thiên mở cửa cho Thanh Đam, thấy đôi chân cô có vẻ ổn hơn nên anh thở phào nhẹ nhõm, cũng đỡ lo hơn. Cả hai tạm biệt nhau, cô vào nhà, còn anh thì lại tiếp tục vào trong xe để về nhà.
- Sáng mai gặp.
- Tạm biệt.
. . .
Sáng hôm sau, ngày thứ hai là ngày đầu tuần nên sẽ có tiết sinh hoạt đầu giờ. Chủ nhiệm đứng khoanh tay lại nhìn xuống dưới lớp, mặt đầy nghiêm nghị. Cả lớp run rẩy sợ sệt, lòng cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi.
- Đi lao động nhổ cỏ, trừ những bạn nào không có vi phạm lỗi nào trong tuần vừa rồi. Môn nào hấy cũng chăm lắm mà, mà trừ môn này, cứ học là có giờ C. Hửm? Nói rồi đấy nhé, chiều mai đi lao động.
Ai ai trong lớp cũng quen rồi trừ Băng Huyết, tại nhỏ lần đầu mà, nhỏ gục mặt xuống bàn mà than thở:
- Trời ơi trời! Nhổ cỏ rồi, bàn tay nõn nà của tôi.
Trần Minh cười trừ, bảo:
- Có gì tôi mua đồ dưỡng cho.
Băng Huyết chẹp miệng, ngồi thẳng lưng dậy, nhìn cậu rồi nói:
- Hứa đó.
Trần Minh đáp:
- Không thất hứa.
Còn ai trong góc nào đó đang có vẻ mặt không can tâm, chắc chuyện tối quá. Lúc hết giờ sinh hoạt nhỏ đó, chủ nhiệm cũng đi ra ngoài luôn. Quý Quân mới đứng dậy, tiến tới chỗ cô đang ngồi. Trần Minh và Băng Huyết ở bàn bên cạnh nhìn qua, cả hai nhíu mày lại quan sát. Thiên Thiên bên cạnh cô thì đang nằm giả vờ ngủ để xem cô xử lý thế nào.
- Người cũ thì không dính dán nữa, cứ bám hoài, không sợ bạn gái mới ghen hả? Với lại tôi không nhớ ra anh đâu, đừng làm phiền nữa.
Hắn ta nghe thế, cứng họng liền luôn. Đáp trả không nổi. Nói đúng quá mà. Thiên Thiên lúc này ngồi dậy, chỉnh trang lại rồi bảo:
- Cô ấy bảo đừng phiền thì nghe đi.
Hắn nhếch môi khinh bỉ, nói:
- Tôi mà tung những ảnh nóng đó lên thì anh có còn dám bảo vệ cô ta không?
Ồ ố, cô nghĩ sao mà thân chủ sao dại dột thế? Nhưng mà nghĩ lại, có khi nào hắn ta doạ thôi không? Anh cũng nhếch mép cười lạnh, đáp lại:
- Nếu tung thì đã tung ngày mà tôi nói cô ấy là vị hôn thê rồi, đâu có cần doạ như thế?
Quý Quân hừ lạnh, lôi điện thoại ra đưa cho Thiên Thiên xem, mặt anh không cảm xúc gì, khẽ liếc nhìn cô, cô cố ngó mắt để xem.
"Bụp", một lực ném mạnh khiến chiếc điện thoại bể tan tành.
- Vũ Thiên Thiên! Mày...
Hắn tức đỏ cả mặt, anh nhìn hắn mà lạnh giọng:
- Sao? Doạ đi!
Anh nói tiếp:
- Tôi cấm anh, đừng đụng vào cô ấy. Nếu không, anh sẽ như cái điện thoại này.
Không làm được gì hơn, hắn ta liền đi về chỗ. Cô nhìn mà cô rén, anh giơ tay xoa đầu cô mà trấn an:
- Hắn ta doạ thôi, chứ mấy ảnh đó làm gì phải ảnh nóng.
Cô e dè hỏi:
- Thật à?
Anh gật đầu trả lời:
- Ừ, yên tâm.
Cô thở phào. Trong lòng cô lúc này kiểu: "Thân chủ ơi là thân chủ! Yêu mù quáng quá vậy?". Băng Huyết ở bàn bên cạnh cũng muốn lạy hồn lắm, bởi con bạn của mình. Trần Minh bái phục cách xử lý của anh, là đập bể điện thoại. Rồi tiếng chuông kêu lên, bắt đầu vào tiết học.
- Cục cưng ngại gì đấy?
Từ "vịt con" chuyển thành "cục cưng", cũng phải thôi, đây là nơi đông người mà, nếu gọi thế thì kỳ lắm. Cô nghe vậy liền có hơi đỏ mặt, bảo:
- Không có chọc nha.
Băng Huyết bên cạnh cười khúc khích, nói lời trêu chọc:
- Thanh Đam đỏ mặt đáng yêu xỉu!
Trần Minh mới vòng quanh đứng cạnh Băng Huyết mà giơ tay xoa nhẹ má nhỏ, mở miệng bảo rằng:
- Cô cũng đáng yêu!
Băng Huyết nhăn mặt khó hiểu, tại nó cũng không liên quan gì lắm với câu nói vừa nãy của nhỏ. Mặc dầu vậy, nhỏ vẫn để yên cho cậu xoa má, bởi nhỏ thấy tay cậu ấm áp đến lạ lùng, có gì đó cuốn cuốn.
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì tự dưng tất cả đều tắt nắng đi vì một người đang tới gần. Đó chính là Quý Quân. Hắn ta cùng với người yêu tới chào hỏi. Nói chung vì phép lịch sự cả thôi, dù gì cũng bữa tiệc của gia đình hắn, không muốn làm mất mặt mũi của hắn, kể cả gia đình hắn.
- Ai chà, người yêu cũ của tôi đẹp quá nhỉ?
Hắn nhìn cô với con mắt thèm thuồng, Thiên Thiên thấy được nhưng cứ xem vì anh biết Thanh Đam sẽ phản bác lại thôi.
Đúng như vậy, cô nghe được câu này có chút buồn nôn, cô bèn tặc lưỡi một cái rồi đáp trả lại:
- Đẹp do chia tay anh đúng thời điểm ấy chứ. Có điều tôi đẹp sẵn rồi mà, đừng khen thế, ngại xỉu tôi mất.
Lời nói của cô làm cho hắn không thể mở miệng. Cô vừa tự luyến cũng vừa chế giễu hắn ta. Thiên Thiên xoa đầu cô, trong lòng anh cảm thấy kiêu hãnh biết bao khi có một vị hôn thê như này.
Tuấn Hàn mới nhìn hắn mà chêm thêm câu:
- Ồ. Nghe đồn anh tệ lắm, chắc hẳn anh tiếc vì cô ấy rơi vào tay người khác?
Cậu ta nói quá đúng trọng tâm, khiến trong lòng sâu thẳm của hắn có chút chột dạ. Cậu ta nhếch môi, Thiên Thiên cũng vậy. Anh mới cất lời:
- Có không giữ, mất tiếc ghê.
Hắn ta cay cú lắm chứ đùa. Toàn những câu chế giễu ngang tàn không. Vì quê xệ nên hắn rời đi chỗ khác. Trần Minh bĩu môi bảo:
- Coi kìa, người ta tức rồi.
Băng Huyết nhún vai nói:
- Xới, mới có chút mà cay cú. Kém.
Rồi tất cả lại tiếp tục nói chuyện phiếm vui vẻ. Tuấn Hàn khi nói bản thân học ở trường Mận Đỏ thì Trần Minh tỏ vẻ tiếc vì không học chung trường. Băng Huyết chẹp chẹp bảo:
- Dù sao hai trường cũng gần nhau mà. Có gì hẹn nhau thôi. Lâu lâu hai bên cũng có giao lưu với nhau nữa á. Đúng không Tuấn Hàn?
Tuấn Hàn nghe thế, não nhảy số mau lẹ, mỉm cười nói:
- Đúng rồi, có giao lưu, khá là vui.. Yên tâm đi, sẽ gặp lại.
Và bữa tiệc nào cũng sẽ tàn, tàn trong sự sung sướng của nhà tổ chức. Chứ tàn kiểu ngược lại là thôi rồi. Họ cũng bước đi chậm rãi ra khỏi toà nhà lớn. Vì mang giày cao gót nên Thanh Đam có hơi mỏi chân, thực sự cô không thích đi loại giày này chút nào, trước giờ luôn mang giày sandal hoặc giày thể thao, cô dừng lại khom người xuống để xoa nhẹ chân. Thiên Thiên bên cạnh tinh ý phát hiện ra liền quay qua quan tâm hỏi han:
- Chân ổn không?
Thanh Đam nở một nụ cười khó coi, lắc đầu đáp lại:
- Không ổn. Mỏi lắm rồi.
Nghe thấy thế, anh cúi người rồi đưa tay ra sau vỗ nhẹ lưng mình ra hiệu, cô ngơ ngác, có chút lúng túng nói:
- Có gì đâu, chút cũng vào trong xe ngồi mà.
Anh thở một hơi lạnh, bảo:
- Xe đậu xa lắm. Lần sau mang giày thấp thôi.
Cô gật đầu lia lịa rồi bắt đầu leo trên lưng anh để anh cõng đi. Băng Huyết và Trần Minh thấy cảnh tượng mà bĩu môi, Tuấn Hàn bên cạnh họ, khoanh tay cười bảo:
- Đẹp đôi ấy chứ nhỉ?
Trần Minh trả lời:
- Mới mấy ngày gặp nhau thôi đó.
Tuấn Hàn tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Thật à?
Băng Huyết khẽ gật đầu rồi đáp lại:
- Ừ. Đâu có như tụi tôi, cà chớn.
Dứt câu thì nhỏ bị bế xốc lên. Người nào bế? Thì ngoài Trần Minh ra còn ai đâu. Khi bị bế như thế, Băng Huyết vùng vẫy dữ lắm, nhưng bị Trần Minh gằn giọng một cái, nhỏ rén, nhỏ nằm yên trong vòng tay của cậu. Cậu vừa bế nhỏ vừa quay qua nói với Tuấn Hàn rằng:
- Tôi chở vợ tương lai về đây. Tạm biệt.
Tuấn Hàn phì cười rồi giơ tay lên nói lời tạm biệt với hai người họ, ít phút sau, cậu ta cũng đi ra xe mà về nhà. Trên đường đi, cậu ta sực nhớ lại cái tên "Thanh Đam". Tuy nhiên, tên trùng nhau cũng là chuyện thường tình của cuộc sống nên cậu ta định gạc qua một bên. Sau đó Tuấn Hàn lại nghĩ nếu là cô ấy thì chắc chắn cậu ta rất vui, chỉ có điều, bây giờ cả hai có lẽ không như xưa được nữa, như vậy cũng tốt, cậu ta thấy Thiên Thiên không tệ.
. . .
Sau khi về nhà, Thiên Thiên mở cửa cho Thanh Đam, thấy đôi chân cô có vẻ ổn hơn nên anh thở phào nhẹ nhõm, cũng đỡ lo hơn. Cả hai tạm biệt nhau, cô vào nhà, còn anh thì lại tiếp tục vào trong xe để về nhà.
- Sáng mai gặp.
- Tạm biệt.
. . .
Sáng hôm sau, ngày thứ hai là ngày đầu tuần nên sẽ có tiết sinh hoạt đầu giờ. Chủ nhiệm đứng khoanh tay lại nhìn xuống dưới lớp, mặt đầy nghiêm nghị. Cả lớp run rẩy sợ sệt, lòng cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi.
- Đi lao động nhổ cỏ, trừ những bạn nào không có vi phạm lỗi nào trong tuần vừa rồi. Môn nào hấy cũng chăm lắm mà, mà trừ môn này, cứ học là có giờ C. Hửm? Nói rồi đấy nhé, chiều mai đi lao động.
Ai ai trong lớp cũng quen rồi trừ Băng Huyết, tại nhỏ lần đầu mà, nhỏ gục mặt xuống bàn mà than thở:
- Trời ơi trời! Nhổ cỏ rồi, bàn tay nõn nà của tôi.
Trần Minh cười trừ, bảo:
- Có gì tôi mua đồ dưỡng cho.
Băng Huyết chẹp miệng, ngồi thẳng lưng dậy, nhìn cậu rồi nói:
- Hứa đó.
Trần Minh đáp:
- Không thất hứa.
Còn ai trong góc nào đó đang có vẻ mặt không can tâm, chắc chuyện tối quá. Lúc hết giờ sinh hoạt nhỏ đó, chủ nhiệm cũng đi ra ngoài luôn. Quý Quân mới đứng dậy, tiến tới chỗ cô đang ngồi. Trần Minh và Băng Huyết ở bàn bên cạnh nhìn qua, cả hai nhíu mày lại quan sát. Thiên Thiên bên cạnh cô thì đang nằm giả vờ ngủ để xem cô xử lý thế nào.
- Người cũ thì không dính dán nữa, cứ bám hoài, không sợ bạn gái mới ghen hả? Với lại tôi không nhớ ra anh đâu, đừng làm phiền nữa.
Hắn ta nghe thế, cứng họng liền luôn. Đáp trả không nổi. Nói đúng quá mà. Thiên Thiên lúc này ngồi dậy, chỉnh trang lại rồi bảo:
- Cô ấy bảo đừng phiền thì nghe đi.
Hắn nhếch môi khinh bỉ, nói:
- Tôi mà tung những ảnh nóng đó lên thì anh có còn dám bảo vệ cô ta không?
Ồ ố, cô nghĩ sao mà thân chủ sao dại dột thế? Nhưng mà nghĩ lại, có khi nào hắn ta doạ thôi không? Anh cũng nhếch mép cười lạnh, đáp lại:
- Nếu tung thì đã tung ngày mà tôi nói cô ấy là vị hôn thê rồi, đâu có cần doạ như thế?
Quý Quân hừ lạnh, lôi điện thoại ra đưa cho Thiên Thiên xem, mặt anh không cảm xúc gì, khẽ liếc nhìn cô, cô cố ngó mắt để xem.
"Bụp", một lực ném mạnh khiến chiếc điện thoại bể tan tành.
- Vũ Thiên Thiên! Mày...
Hắn tức đỏ cả mặt, anh nhìn hắn mà lạnh giọng:
- Sao? Doạ đi!
Anh nói tiếp:
- Tôi cấm anh, đừng đụng vào cô ấy. Nếu không, anh sẽ như cái điện thoại này.
Không làm được gì hơn, hắn ta liền đi về chỗ. Cô nhìn mà cô rén, anh giơ tay xoa đầu cô mà trấn an:
- Hắn ta doạ thôi, chứ mấy ảnh đó làm gì phải ảnh nóng.
Cô e dè hỏi:
- Thật à?
Anh gật đầu trả lời:
- Ừ, yên tâm.
Cô thở phào. Trong lòng cô lúc này kiểu: "Thân chủ ơi là thân chủ! Yêu mù quáng quá vậy?". Băng Huyết ở bàn bên cạnh cũng muốn lạy hồn lắm, bởi con bạn của mình. Trần Minh bái phục cách xử lý của anh, là đập bể điện thoại. Rồi tiếng chuông kêu lên, bắt đầu vào tiết học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.