Chương 13: Vậy đó, coi được không?
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
Học cho đến tiết thứ hai kết thúc là đến phần ra chơi. Nhà trường yêu cầu học sinh ra ngoài hoạt động cho tỉnh táo đầu óc, bốn người rủ nhau tới căn tin ngồi, cũng coi như ăn sáng luôn. Thiên Thiên và Trần Minh đi lấy đồ ăn, trong lúc chọn đồ ăn, hai anh có nói chuyện với nhau chút ít.
- Bảo vệ đồ ghê ha.
Trần Minh bĩu môi cất tiếng, Thiên Thiên lườm cậu một cái rồi lạnh nhạt đáp lại:
- Dù sao mai mốt là người của mình, mình phải bảo vệ thôi.
Trần Minh nghe vậy cười cười hỏi câu:
- Thế là mày thích Thanh Đam rồi hả? Mới gặp nhau thôi á?
Thiên Thiên trả lời một cách lãng xẹt:
- Không. Có điều lý trí mách bảo nên làm thôi.
". . .", cậu câm nín với câu nói của anh. Ủa là sao? Là thích hay không thích? Vì có định nghĩa yêu từ cái nhìn đầu tiên không lý do mà ta.
Còn một chỗ bàn mà hai cô nàng đang ngồi, trò chuyện vui vẻ tự dưng có người hất nước vào người Thanh Đam. Trời ơi, vô duyên vô nợ! Băng Huyết lật đật lấy khăn giấy đưa cho cô rồi nhìn qua, nhận ra cái người này là người nào luôn.
Người yêu của Quý Quân đó ạ!
Nhỏ không nói gì, nhỏ chỉ cho người ta một ly nước vào mặt thôi. Người đó tức giận nhưng chưa vội vàng làm gì. Mọi học sinh thấy có biến nên xúm lại xem. Thanh Đam lau xong liền ngước mặt lên, cô lạnh lẽo nhìn rồi bảo:
- Sao nữa? Bảo vệ người yêu nữa hả?
Cô ta cười khẩy, đáp lại:
- Tao thích gây sự với mày vậy đó. Nhờ mày mà người yêu tao cứ lăm le tới chỗ mày. Ngứa mắt.
Thanh Đam thầm nghĩ: "Đám trẻ thời này là vậy hả trời?", cô không muốn đấu võ mồm chút nào, cũng không muốn đụng tay đụng chân.
- Thì giữ chân người yêu đi. Đừng để hắn tới chỗ con này nữa.
Cô nhún vai định ngồi xuống thì nghe được giọng nói quen thuộc từ ai đó.
- Cô làm gì người của tôi đấy?
Hơ, ai đâu xa lạ đâu, Vũ Thiên Thiên chứ ai. Ả ta biết là ả ta không làm gì được nữa nên bỏ đi, trước khi đi, ả tặng cho cô một ánh mắt đầy căm phẫn. Thiên Thiên tới ngồi cạnh, thấy áo cô có phần ướt nhẹp nên đã lấy áo khoác vắt sau lưng ghế mà choàng cho cô. Trần Minh thì tới ngồi cạnh Băng Huyết mà nói:
- Nói không với bạo lực học đường nhưng nó lại tìm tới ha?
Băng Huyết gật đầu đồng ý, chu cái môi xinh xinh mà đáp lại:
- Đúng vậy.
Trần Minh thấy nhịn không nổi lập tức đưa tay ra, sử dụng ngón tay cái sờ nhẹ môi nhỏ, nhỏ giật mình ngửa lui sau, trố mắt nhìn cậu mà hỏi:
- Làm cái gì vậy??
Không biết nói như nào nên cậu im lặng, nhỏ giơ tay che miệng lại, đồng thời che sự ngại ngùng đến đỏ mặt của nhỏ. Hai người ở phía đối diện chứng kiến được cảnh này, làm gì nữa, chỉ biết cười trừ cho qua.
Một hồi lâu sau, giờ ra chơi kết thúc, bọn họ khi này cũng đã vào lớp và ổn định chỗ ngồi. Nay thời biểu có thay đổi một chút, tuy nhiên, không đáng kể. Vẫn là những môn đó, đổi tiết lên xuống mà thôi.
. . .
Trôi qua ba tiết cuối làm như ba năm, học sinh ai cũng mừng rỡ, hớn hở chạy về nhà liền. Nay Thanh Đam sẽ về nhà ông bà nội chơi. Hai ông bà thấy cháu của mình thì vui lắm. Hỏi đủ thứ. Thiên Thiên chở cô tới đó rồi về ngay vì có việc bận ở nhà, không ghé vào được.
- Sao rồi? Con thấy thằng bé Thiên Thiên như nào?
Ông nội ôn nhu, vuốt nhẹ tóc cô. Cô nghe xong cũng mỉm cười bảo:
- Dạ, cũng tốt ạ... Có điều...
Chợt cô ngập ngừng, ông nội có chút thấy lạ, bèn hỏi:
- Có điều sao? Nó như nào?
Nụ cười của cô từ tươi tắn chuyển sang gượng gạo, đồng thời cô giơ tay gãi đầu e dè nói:
- Có tí hơi bạo...
"Chậc chậc", ông nội phát ra tiếng tặc lưỡi, tiếp đó phì cười, cô đâm ra ngơ ngác luôn. Đúng lúc bà nội bước ra chỗ của hai ông cháu, hai tay cầm đĩa bánh ngọt, tiếp đó là để xuống bàn và ngồi xuống bên cạnh ông nội rồi đánh yêu vào người ông ấy mà bảo:
- Cứ cười chọc cháu nó.
Ông nội làm nũng với bà ấy, đáp lại:
- Có gì đâu mà bà đánh tôi... Mà cháu rể tương lai của chúng ta tuyệt vời lắm nha.
Bà nội cười tít mắt, lấy một bánh ngọt đưa cho cô rồi bảo:
- Haha. Này, ăn bánh đi con.
Cô lễ phép cầm lấy và đáp lại:
- Dạ. Con cảm ơn bà nhiều.
- Ừ ừ. Ăn nhiều vào nha.
. . .
Rồi đến ngày hôm sau, bỗng dưng mấy học sinh trường Mận Đỏ tới trường của cô để làm gì ấy mà mặt mày người nào cũng hầm hầm, dữ dằn lắm. Bước vào trong sân trường rồi đi thẳng tới phòng hiệu trưởng luôn. Tầm mười phút sau, họ ra khỏi phòng, ra tới giữa sân trường mà hét lên một cái tên, đồng thời nói hâm doạ:
- Trần Quý Quân! Tao nói với thầy hiệu trưởng rồi đấy, dám thách tụi này hả? Không chỉ vậy, tụi tao sẽ đăng tải những việc làm của mày lên confession của trường này luôn. Mày cậy quyền giàu của mày thì tụi này cũng cậy được nhé. Núi này cao nhưng vẫn có núi cao hơn.
Nói rồi, đám đó rời khỏi trường để về lại trường của mình. Có một thắc mắc, Quý Quân hắn ta làm gì mà giờ để học sinh của trường khác tới làm loạn luôn vậy ta?
Ai trong trường nhôn nháo cả lên, Thiên Thiên mới dùng điện thoại nhắn hỏi Tuấn Hàn, tại bữa đi tiệc đó, họ làm quen rồi lập nhóm mạng xã hội luôn.
"À, nghe bảo chiều qua tên đó tới đây để làm gì ấy, rồi thấy em gái nuôi của nhóm trùm trường bên này bày cái trò gì đó tệ bại lắm, rồi bị phát hiện, hắn cất lời thách thức với tụi kia nên giờ vậy đó".
- Bảo vệ đồ ghê ha.
Trần Minh bĩu môi cất tiếng, Thiên Thiên lườm cậu một cái rồi lạnh nhạt đáp lại:
- Dù sao mai mốt là người của mình, mình phải bảo vệ thôi.
Trần Minh nghe vậy cười cười hỏi câu:
- Thế là mày thích Thanh Đam rồi hả? Mới gặp nhau thôi á?
Thiên Thiên trả lời một cách lãng xẹt:
- Không. Có điều lý trí mách bảo nên làm thôi.
". . .", cậu câm nín với câu nói của anh. Ủa là sao? Là thích hay không thích? Vì có định nghĩa yêu từ cái nhìn đầu tiên không lý do mà ta.
Còn một chỗ bàn mà hai cô nàng đang ngồi, trò chuyện vui vẻ tự dưng có người hất nước vào người Thanh Đam. Trời ơi, vô duyên vô nợ! Băng Huyết lật đật lấy khăn giấy đưa cho cô rồi nhìn qua, nhận ra cái người này là người nào luôn.
Người yêu của Quý Quân đó ạ!
Nhỏ không nói gì, nhỏ chỉ cho người ta một ly nước vào mặt thôi. Người đó tức giận nhưng chưa vội vàng làm gì. Mọi học sinh thấy có biến nên xúm lại xem. Thanh Đam lau xong liền ngước mặt lên, cô lạnh lẽo nhìn rồi bảo:
- Sao nữa? Bảo vệ người yêu nữa hả?
Cô ta cười khẩy, đáp lại:
- Tao thích gây sự với mày vậy đó. Nhờ mày mà người yêu tao cứ lăm le tới chỗ mày. Ngứa mắt.
Thanh Đam thầm nghĩ: "Đám trẻ thời này là vậy hả trời?", cô không muốn đấu võ mồm chút nào, cũng không muốn đụng tay đụng chân.
- Thì giữ chân người yêu đi. Đừng để hắn tới chỗ con này nữa.
Cô nhún vai định ngồi xuống thì nghe được giọng nói quen thuộc từ ai đó.
- Cô làm gì người của tôi đấy?
Hơ, ai đâu xa lạ đâu, Vũ Thiên Thiên chứ ai. Ả ta biết là ả ta không làm gì được nữa nên bỏ đi, trước khi đi, ả tặng cho cô một ánh mắt đầy căm phẫn. Thiên Thiên tới ngồi cạnh, thấy áo cô có phần ướt nhẹp nên đã lấy áo khoác vắt sau lưng ghế mà choàng cho cô. Trần Minh thì tới ngồi cạnh Băng Huyết mà nói:
- Nói không với bạo lực học đường nhưng nó lại tìm tới ha?
Băng Huyết gật đầu đồng ý, chu cái môi xinh xinh mà đáp lại:
- Đúng vậy.
Trần Minh thấy nhịn không nổi lập tức đưa tay ra, sử dụng ngón tay cái sờ nhẹ môi nhỏ, nhỏ giật mình ngửa lui sau, trố mắt nhìn cậu mà hỏi:
- Làm cái gì vậy??
Không biết nói như nào nên cậu im lặng, nhỏ giơ tay che miệng lại, đồng thời che sự ngại ngùng đến đỏ mặt của nhỏ. Hai người ở phía đối diện chứng kiến được cảnh này, làm gì nữa, chỉ biết cười trừ cho qua.
Một hồi lâu sau, giờ ra chơi kết thúc, bọn họ khi này cũng đã vào lớp và ổn định chỗ ngồi. Nay thời biểu có thay đổi một chút, tuy nhiên, không đáng kể. Vẫn là những môn đó, đổi tiết lên xuống mà thôi.
. . .
Trôi qua ba tiết cuối làm như ba năm, học sinh ai cũng mừng rỡ, hớn hở chạy về nhà liền. Nay Thanh Đam sẽ về nhà ông bà nội chơi. Hai ông bà thấy cháu của mình thì vui lắm. Hỏi đủ thứ. Thiên Thiên chở cô tới đó rồi về ngay vì có việc bận ở nhà, không ghé vào được.
- Sao rồi? Con thấy thằng bé Thiên Thiên như nào?
Ông nội ôn nhu, vuốt nhẹ tóc cô. Cô nghe xong cũng mỉm cười bảo:
- Dạ, cũng tốt ạ... Có điều...
Chợt cô ngập ngừng, ông nội có chút thấy lạ, bèn hỏi:
- Có điều sao? Nó như nào?
Nụ cười của cô từ tươi tắn chuyển sang gượng gạo, đồng thời cô giơ tay gãi đầu e dè nói:
- Có tí hơi bạo...
"Chậc chậc", ông nội phát ra tiếng tặc lưỡi, tiếp đó phì cười, cô đâm ra ngơ ngác luôn. Đúng lúc bà nội bước ra chỗ của hai ông cháu, hai tay cầm đĩa bánh ngọt, tiếp đó là để xuống bàn và ngồi xuống bên cạnh ông nội rồi đánh yêu vào người ông ấy mà bảo:
- Cứ cười chọc cháu nó.
Ông nội làm nũng với bà ấy, đáp lại:
- Có gì đâu mà bà đánh tôi... Mà cháu rể tương lai của chúng ta tuyệt vời lắm nha.
Bà nội cười tít mắt, lấy một bánh ngọt đưa cho cô rồi bảo:
- Haha. Này, ăn bánh đi con.
Cô lễ phép cầm lấy và đáp lại:
- Dạ. Con cảm ơn bà nhiều.
- Ừ ừ. Ăn nhiều vào nha.
. . .
Rồi đến ngày hôm sau, bỗng dưng mấy học sinh trường Mận Đỏ tới trường của cô để làm gì ấy mà mặt mày người nào cũng hầm hầm, dữ dằn lắm. Bước vào trong sân trường rồi đi thẳng tới phòng hiệu trưởng luôn. Tầm mười phút sau, họ ra khỏi phòng, ra tới giữa sân trường mà hét lên một cái tên, đồng thời nói hâm doạ:
- Trần Quý Quân! Tao nói với thầy hiệu trưởng rồi đấy, dám thách tụi này hả? Không chỉ vậy, tụi tao sẽ đăng tải những việc làm của mày lên confession của trường này luôn. Mày cậy quyền giàu của mày thì tụi này cũng cậy được nhé. Núi này cao nhưng vẫn có núi cao hơn.
Nói rồi, đám đó rời khỏi trường để về lại trường của mình. Có một thắc mắc, Quý Quân hắn ta làm gì mà giờ để học sinh của trường khác tới làm loạn luôn vậy ta?
Ai trong trường nhôn nháo cả lên, Thiên Thiên mới dùng điện thoại nhắn hỏi Tuấn Hàn, tại bữa đi tiệc đó, họ làm quen rồi lập nhóm mạng xã hội luôn.
"À, nghe bảo chiều qua tên đó tới đây để làm gì ấy, rồi thấy em gái nuôi của nhóm trùm trường bên này bày cái trò gì đó tệ bại lắm, rồi bị phát hiện, hắn cất lời thách thức với tụi kia nên giờ vậy đó".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.