Chương 20: Chiều thì tung tăng, tối thì cà nhoi
Hoàng Trần Minh Ngọc
28/12/2024
Họ quay phắt người lại nhìn thử xem là ai, à thì ra Vương Kiệt và Cảnh Nghi. Tại lúc nãy cả hai đi kiểm chỗ không có, thấy nhóm của Thiên Thiên nên đi tới hỏi. Trần Minh mới nói:
- Cứ ngồi đi.
Nghe thế nên Vương Kiệt và Cảnh Nghi ngồi vào hai chỗ trống bên cạnh Thiên Thiên. Cả hai người đều hỏi han cả nhóm làm bài được không. Thanh Đam mới nói:
-
- Cũng tạm ổn. Thế hai người làm bài được không?
Vương Kiệt lấy tay che miệng để ngáp một cái rồi sau đó mới thở dài trả lời:
- Không tốt lắm.
Mới dứt câu này xong Cảnh Nghi phán câu như này:
- Xạo riết quen.
"...", Vương Kiệt bĩu môi rồi xoay qua làm nũng với cậu người yêu của mình và kết quả là Cảnh Nghi bất lực, đồng thời có tám con mắt tròn xoe nhìn. (2)
Ủa? Trùm trường đây hả?
Vâng, trùm trường cũng là con người mà, cũng biết nhõng nhẽo với người yêu. Được một lúc lâu, Vương Kiệt trở lại trạng thái bình thường. Thiên Thiên nhếch mép, nói:
- Bất ngờ thật.
Vương Kiệt bật cười trả lời:
- Bình thường thôi.
Tám chuyện phiến vui vẻ cùng với những món ăn vặt siêu hấp dẫn như cá viên chiên, bim bim, bánh quy,... họ say mê không lối về. Thực ra có giúp nhau học bài nữa. Sau đó, có kết bạn với nhau trên mạng xã hội, Trần Minh cho vào nhóm chung cho vui nhà vui cửa luôn.
Cùng thời điểm đó, tại trường Mận Đỏ, bên đây đang thi môn cuối trong ngày. Học sinh đang vò đầu bứt tai để suy nghĩ những câu khó nhằn của cái đề thi.
Reng... Reng... Reng... Chiếc chuông báo hiệu sự kết thúc giờ thi. Nhiều học sinh biểu cảm đa dạng và phong phú. Tuấn Hàn mới bước ra khỏi phòng thì với khuôn mặt rất bình thường, không có chút lo lắng nào thì bỗng dưng có một lực đánh vào lưng khiến cậu ta giật mình. Khi nhận ra đó là thằng bạn mình thì cậu ta mới nhíu mày, hỏi:
- Làm được không? Môn này mày giỏi.
Nhất Luân với khuôn mặt hớn hở, đáp lại:
- Đương nhiên rồi. Ổn áp.
Tuấn Hàn gật đầu nói:
- Vậy về thôi.
Rồi chiều chiều, cả đám tập trung lại với nhau, kể cả Vương Kiệt và Cảnh Nghi cũng có mặt ở quán cà phê mang tên Bột, đây là quán cà phê của chú Trần Minh.
- Mấy đứa cứ uống thoải mái ha, chú sẽ miễn phí cho mấy đứa...
Trần Minh thích thú lắm vì khi chú mình miễn phí cho mình nhưng sau khi nghe về sau thì dập tắt nụ cười trong một nốt nhạc.
- Riêng Trần Minh thì lo mà trả tiền cho chú mày.
Cậu mếu máo ôm lấy cánh tay của chú ấy mà nói với hơi cực dài.
- Chúuuuuu... Chú làm thế là không được! Chú biết cháu nghèo mà, nghèo rớt mồng tơi.
Chú ấy cười khà khà lên rồi phũ phàng hất tay cậu ra, bảo:
- Mày mà nghèo. Thẻ tín dụng của mày cả đống tiền tỷ mà nghèo hả con? Bớt điêu lại.
Trần Minh giãy đành đạch nhưng chú ấy không quan tâm, đi thẳng vào chỗ pha chế để làm việc. Cậu tỏ vẻ bất mãn lắm luôn. Đám bạn chứng kiến được cười như được vụ lúa đẹp. Ít phút sau, Thanh Đam lướt ở nền tảng cô đang viết, Thiên Thiên ngồi cạnh cũng ngó qua, cô thấy vậy liền cho anh xem cùng luôn.
- Vịt con của anh giỏi quá ta!
Anh nói xong xoa đầu cô một cách yêu chiều nhất. Rồi anh giơ tay lấy một bịch bánh, bóc vỏ rồi đưa cho cô. Cô cười tít mắt, cầm lấy ăn, rồi đút cho anh ăn cùng nữa. Tuấn Hàn thấy vậy liền mỉm cười. Vương Kiệt và Cảnh Nghi đang thân mật với nhau, còn Nhất Luân thì đang ăn và ăn. Lát sau, họ ôn tập với nhau nhưng đồng thời phát cơm hường cho cả làng xem thì đột dưng...
-
- Trần Cảnh Nghi!
Cảnh Nghi nghe giọng nói quen thuộc liền đứng phắt dậy, Vương Kiệt cũng vậy. Còn lại thì ngơ ngác nhìn.
- B... Bố...
Lúc này Cảnh Nghi có vẻ sợ hãi, không dám nắm tay người yêu mình, tuy nhiên Vương Kiệt không sợ, mạnh dạn nắm lấy tay của cậu nhóc nhỏ này.
- Chào bác ạ.
Bố của Cảnh Nghi mặt nghiêm lại khi thấy cảnh này. Nhưng rồi lại giãn cái cơ mặt ra, bình thản bảo:
- Tiếp tục đi. Bố cũng không phải như bác con mà cấm đoán làm gì.
Cảnh Nghi lắp bắp hỏi:
- Bố... bố nói thật ạ?
Ông ấy nói:
- Chẳng lẽ bố cấm con xong con như thằng Hàn Lục hả? Bố đây chưa muốn mất đứa con duy nhất đâu, thà mất kiểu gả đi chứ không muốn tóc bạc tiễn tóc xanh.
Cảnh Nghi rưng rưng nước mắt, còn Vương Kiệt thì thở phào nhẹ nhõm. Cả đám thì vỗ tay ăn mừng.
- Thằng nhóc nhà bác có chút khờ, giúp đỡ cái nha. Rồi, mấy đứa ôn thi hả? Cố thi cho tốt.
Cả nhóm đồng thanh trả lời:
- Dạ.
Lúc này chú của Trần Minh đi ra với ly cà phê đã được đóng nắp cẩn thận, đưa cho bố của Cảnh Nghi và nói:
- Anh nghĩ thoáng quá, mà cũng tốt.
Bác ấy bảo:
- Kệ, tai tiếng chút có sao, họ đâu phải ở trong nhà mình đâu mà biết.
- Haha, đúng đúng.
Họ ngồi ì trong quán cà phê của chú Trần Minh chắc phải ba, bốn tiếng mới về. Họ rủ nhau đi ăn tối luôn.
- Bóc vỏ tôm cho em với.
Băng Huyết chu môi làm nũng, Trần Minh hôn môi một cái rồi bóc vỏ tôm, đút cho nhỏ. Nhỏ vừa ăn vừa cười khoái chí.
Nhất Luân thầm nghĩ: "Ôi dồi ôi, nhóm tám đứa mà có ba cặp yêu nhau mất tiêu". Ham suy nghĩ quá thì Nhất Luân giật mình, nhìn qua Tuấn Hàn mà hỏi:
- Ê, sao mày lấy đũa của tao.
Tuấn Hàn nghe vậy nhìn lại đũa cầm trên tay rồi nhìn thằng bạn của mình, mặt bất lực của cậu ta xuất hiện, cầm lấy đôi đũa được gác lên dĩa mà trả lời:
- Đũa của bạn để gác lên dĩa đó ạ. Còn đây là đũa của tao.
- À rồi. Xin lỗi bạn.
- Trời ơi trời!
Ăn hì hục thì họ tính tiền, tưởng họ lúc này sẽ đường ai nấy về đúng không? Không, họ ghé qua nhà Vương Kiệt, tại nhà của thanh niên gần nhất.
- Không, câu này... ủa ê... thế tao sai hả?
-
- Tao đập cho phát nghe chưa?
- Ơ... Làm đúng mà sao kết quả... ba chấm vậy ta?
- Đúng là đề Hoá của trường Mận Đỏ ha....
- Cứu tôi thoát khỏi môn Lý được không ạ?
- Vịt con, chú ý đi.
- Ở... em đang tập trung nè...
Và 7749 câu nói nữa của cả nhóm. Tầm hơn 21 giờ họ về, Vương Kiệt thì giữ chân Cảnh Nghi lại. Gọi cho bác trai, bác gái xin phép luôn.
- Cảm ơn hai bác nhiều.
- Có sao đâu. Nhớ ngủ sớm để mai thi nhé.
- Dạ.
- Cứ ngồi đi.
Nghe thế nên Vương Kiệt và Cảnh Nghi ngồi vào hai chỗ trống bên cạnh Thiên Thiên. Cả hai người đều hỏi han cả nhóm làm bài được không. Thanh Đam mới nói:
-
- Cũng tạm ổn. Thế hai người làm bài được không?
Vương Kiệt lấy tay che miệng để ngáp một cái rồi sau đó mới thở dài trả lời:
- Không tốt lắm.
Mới dứt câu này xong Cảnh Nghi phán câu như này:
- Xạo riết quen.
"...", Vương Kiệt bĩu môi rồi xoay qua làm nũng với cậu người yêu của mình và kết quả là Cảnh Nghi bất lực, đồng thời có tám con mắt tròn xoe nhìn. (2)
Ủa? Trùm trường đây hả?
Vâng, trùm trường cũng là con người mà, cũng biết nhõng nhẽo với người yêu. Được một lúc lâu, Vương Kiệt trở lại trạng thái bình thường. Thiên Thiên nhếch mép, nói:
- Bất ngờ thật.
Vương Kiệt bật cười trả lời:
- Bình thường thôi.
Tám chuyện phiến vui vẻ cùng với những món ăn vặt siêu hấp dẫn như cá viên chiên, bim bim, bánh quy,... họ say mê không lối về. Thực ra có giúp nhau học bài nữa. Sau đó, có kết bạn với nhau trên mạng xã hội, Trần Minh cho vào nhóm chung cho vui nhà vui cửa luôn.
Cùng thời điểm đó, tại trường Mận Đỏ, bên đây đang thi môn cuối trong ngày. Học sinh đang vò đầu bứt tai để suy nghĩ những câu khó nhằn của cái đề thi.
Reng... Reng... Reng... Chiếc chuông báo hiệu sự kết thúc giờ thi. Nhiều học sinh biểu cảm đa dạng và phong phú. Tuấn Hàn mới bước ra khỏi phòng thì với khuôn mặt rất bình thường, không có chút lo lắng nào thì bỗng dưng có một lực đánh vào lưng khiến cậu ta giật mình. Khi nhận ra đó là thằng bạn mình thì cậu ta mới nhíu mày, hỏi:
- Làm được không? Môn này mày giỏi.
Nhất Luân với khuôn mặt hớn hở, đáp lại:
- Đương nhiên rồi. Ổn áp.
Tuấn Hàn gật đầu nói:
- Vậy về thôi.
Rồi chiều chiều, cả đám tập trung lại với nhau, kể cả Vương Kiệt và Cảnh Nghi cũng có mặt ở quán cà phê mang tên Bột, đây là quán cà phê của chú Trần Minh.
- Mấy đứa cứ uống thoải mái ha, chú sẽ miễn phí cho mấy đứa...
Trần Minh thích thú lắm vì khi chú mình miễn phí cho mình nhưng sau khi nghe về sau thì dập tắt nụ cười trong một nốt nhạc.
- Riêng Trần Minh thì lo mà trả tiền cho chú mày.
Cậu mếu máo ôm lấy cánh tay của chú ấy mà nói với hơi cực dài.
- Chúuuuuu... Chú làm thế là không được! Chú biết cháu nghèo mà, nghèo rớt mồng tơi.
Chú ấy cười khà khà lên rồi phũ phàng hất tay cậu ra, bảo:
- Mày mà nghèo. Thẻ tín dụng của mày cả đống tiền tỷ mà nghèo hả con? Bớt điêu lại.
Trần Minh giãy đành đạch nhưng chú ấy không quan tâm, đi thẳng vào chỗ pha chế để làm việc. Cậu tỏ vẻ bất mãn lắm luôn. Đám bạn chứng kiến được cười như được vụ lúa đẹp. Ít phút sau, Thanh Đam lướt ở nền tảng cô đang viết, Thiên Thiên ngồi cạnh cũng ngó qua, cô thấy vậy liền cho anh xem cùng luôn.
- Vịt con của anh giỏi quá ta!
Anh nói xong xoa đầu cô một cách yêu chiều nhất. Rồi anh giơ tay lấy một bịch bánh, bóc vỏ rồi đưa cho cô. Cô cười tít mắt, cầm lấy ăn, rồi đút cho anh ăn cùng nữa. Tuấn Hàn thấy vậy liền mỉm cười. Vương Kiệt và Cảnh Nghi đang thân mật với nhau, còn Nhất Luân thì đang ăn và ăn. Lát sau, họ ôn tập với nhau nhưng đồng thời phát cơm hường cho cả làng xem thì đột dưng...
-
- Trần Cảnh Nghi!
Cảnh Nghi nghe giọng nói quen thuộc liền đứng phắt dậy, Vương Kiệt cũng vậy. Còn lại thì ngơ ngác nhìn.
- B... Bố...
Lúc này Cảnh Nghi có vẻ sợ hãi, không dám nắm tay người yêu mình, tuy nhiên Vương Kiệt không sợ, mạnh dạn nắm lấy tay của cậu nhóc nhỏ này.
- Chào bác ạ.
Bố của Cảnh Nghi mặt nghiêm lại khi thấy cảnh này. Nhưng rồi lại giãn cái cơ mặt ra, bình thản bảo:
- Tiếp tục đi. Bố cũng không phải như bác con mà cấm đoán làm gì.
Cảnh Nghi lắp bắp hỏi:
- Bố... bố nói thật ạ?
Ông ấy nói:
- Chẳng lẽ bố cấm con xong con như thằng Hàn Lục hả? Bố đây chưa muốn mất đứa con duy nhất đâu, thà mất kiểu gả đi chứ không muốn tóc bạc tiễn tóc xanh.
Cảnh Nghi rưng rưng nước mắt, còn Vương Kiệt thì thở phào nhẹ nhõm. Cả đám thì vỗ tay ăn mừng.
- Thằng nhóc nhà bác có chút khờ, giúp đỡ cái nha. Rồi, mấy đứa ôn thi hả? Cố thi cho tốt.
Cả nhóm đồng thanh trả lời:
- Dạ.
Lúc này chú của Trần Minh đi ra với ly cà phê đã được đóng nắp cẩn thận, đưa cho bố của Cảnh Nghi và nói:
- Anh nghĩ thoáng quá, mà cũng tốt.
Bác ấy bảo:
- Kệ, tai tiếng chút có sao, họ đâu phải ở trong nhà mình đâu mà biết.
- Haha, đúng đúng.
Họ ngồi ì trong quán cà phê của chú Trần Minh chắc phải ba, bốn tiếng mới về. Họ rủ nhau đi ăn tối luôn.
- Bóc vỏ tôm cho em với.
Băng Huyết chu môi làm nũng, Trần Minh hôn môi một cái rồi bóc vỏ tôm, đút cho nhỏ. Nhỏ vừa ăn vừa cười khoái chí.
Nhất Luân thầm nghĩ: "Ôi dồi ôi, nhóm tám đứa mà có ba cặp yêu nhau mất tiêu". Ham suy nghĩ quá thì Nhất Luân giật mình, nhìn qua Tuấn Hàn mà hỏi:
- Ê, sao mày lấy đũa của tao.
Tuấn Hàn nghe vậy nhìn lại đũa cầm trên tay rồi nhìn thằng bạn của mình, mặt bất lực của cậu ta xuất hiện, cầm lấy đôi đũa được gác lên dĩa mà trả lời:
- Đũa của bạn để gác lên dĩa đó ạ. Còn đây là đũa của tao.
- À rồi. Xin lỗi bạn.
- Trời ơi trời!
Ăn hì hục thì họ tính tiền, tưởng họ lúc này sẽ đường ai nấy về đúng không? Không, họ ghé qua nhà Vương Kiệt, tại nhà của thanh niên gần nhất.
- Không, câu này... ủa ê... thế tao sai hả?
-
- Tao đập cho phát nghe chưa?
- Ơ... Làm đúng mà sao kết quả... ba chấm vậy ta?
- Đúng là đề Hoá của trường Mận Đỏ ha....
- Cứu tôi thoát khỏi môn Lý được không ạ?
- Vịt con, chú ý đi.
- Ở... em đang tập trung nè...
Và 7749 câu nói nữa của cả nhóm. Tầm hơn 21 giờ họ về, Vương Kiệt thì giữ chân Cảnh Nghi lại. Gọi cho bác trai, bác gái xin phép luôn.
- Cảm ơn hai bác nhiều.
- Có sao đâu. Nhớ ngủ sớm để mai thi nhé.
- Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.