Chương 17: Gặp trùm trường
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
Hắn khó khăn nói:
- Thả... Thả.. ra... Bà.. mẹ... nó...
Người này nghe xong mà buông tay nhưng đẩy mạnh hắn ngã xuống đất, lấy chân đá vào mạnh vào tay hắn nữa khiến hắn ngã sập xuống nền gạch của sân trường, tay hắn bị tác động mạnh và không nhúc nhích hay cử động được, hình như tay hắn đã bị gãy, thấy tội đó nhưng mà là tội chưa xử.
Người đó khụy một chân xuống nhìn hắn, đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt hắn mà bảo:
- Ngon quá. Có ý định đâm tao cơ đấy. Vì đang ở trường nên tao chỉ cảnh cáo mày thôi.
Huy hoàng chỉ có thể loé lên một phút, còn trong sâu thẳm thì bị trường mời lên phòng giám thị viết bản kiểm điểm vì tội đánh người.
Có chút thắc mắc là... người đó là ai vậy ta?
Quay lại chỗ bốn người kia, Thiên Thiên nhanh chóng được dìu đi vào phòng y tế băng bó vết thương. May là không quá sâu. Anh thì sắc thái khuôn mặt vô cùng bình thường thôi nhưng ai kia thì lo lắng tột độ. Anh nhìn qua mà cất giọng:
- Vịt con đừng lo, vết thương nhỏ thôi.
Cô nghe thế lập tức cất giọng đầy xót xa:
- Gì chứ? Không lo sao được?
". . .", anh đơ người một lúc, sau đó mỉm cười giơ tay xoa nhẹ má cô và ôn nhu bảo:
- Tôi thì sao cũng được nhưng riêng em thì không được bị gì.
Một cảm giác lâng lâng khó tả, khuôn mặt cô lộ vẻ ngạc nhiên mà hướng ánh mắt nhìn anh, anh vẫn cười với cô, bất giác cô ôm lấy anh khiến anh rất bất ngờ. Anh từ từ, chậm rãi đặt tay sau lưng cô xoa nhẹ mà hỏi:
- Sao vậy?
Thanh Đam trả lời:
- Không sao, chỉ là muốn ôm anh.
Anh khẽ gật đầu. Tình huống đang rất lãng mạn như vậy thì đột dưng có giọng nói của ai khiến họ mất hứng.
- Tụi tao còn sống ạ.
Lời nói đó do chính Băng Huyết thốt ra. Tuy nhiên, có vẻ như hai người không quan tâm gì lắm thì phải, cứ ôm ôm ấp ấp làm cho nhỏ phải mè nheo với Trần Minh. Nhỏ bĩu môi mếu máo nói:
- Họ bơ em kìa...
Trần Minh vội vàng ôm chầm lấy nhỏ mà an ủi:
- À thôi, có anh nè, thương thương!
Một lúc lâu sau, tình hình đã ổn định, họ cũng phải về lớp để tiếp tục học những món còn lại cho đến khi ra về. Lúc đã bắt đầu giờ tan học, họ đi ra ngoài hành lang thì có một nhóm người chặn ngang lại. Bốn người họ nhìn nhau rồi nhìn đám ở phía đối điện. Thiên Thiên nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện?
Đám đó cúi người xuống rồi lại thẳng người dậy, hành động này khiến ai nấy đều có chút không ngờ đến. Người đứng đầu đám đó là cái người mới đánh Quý Quân và lên uống nước trà ở phòng giám thị hồi nãy ấy mới lên tiếng:
- Tôi muốn thay mặt em họ xin lỗi. Nó làm chuyện xấu, khiến anh phải bị thương.
Nghe vậy, Thanh Đam vội nói:
- Đáng lẽ người xin lỗi là Quý Quân chứ không phải là anh. Anh làm gì có lỗi đâu mà xin.
Người đó khẽ cười, đáp lại:
- Không sao. Nó sẽ bị phát theo luật của dòng họ.
Trần Minh khoanh tay nhìn người đó và nghiêm túc hỏi:
- Cậu như thể là kẻ nắm trùm ở đây?
Người đó nhướng mày, cười một cái rồi trả lời:
- Không, tôi là người của trùm trường thôi, tại sự việc này sẽ có một vài ảnh hưởng, dù không lớn thì cũng nhỏ. Với lại, cái này tôi chỉ nghe theo yêu cầu của trùm trường thôi.
Thiên Thiên nói:
- Vậy sao? Thôi, dù sao không phải lỗi của anh đâu. À, cho biết tên được không?
Người đó đáp lại:
- Trần Cảnh Nghi.
- Nói xong chưa? Về thôi.
Một giọng nói trầm ấm phát ra ở phía sau, Cảnh Nghi quay người lại, nở một cười thật tươi mà chạy đến chỗ người vừa phát ra lời nói hồi nãy.
- Xong rồi ạ. Vương Kiệt, chào hỏi họ một chút đi.
Người ấy xoa đầu Cảnh Nghi rồi giương mắt nhìn họ và nói:
- Chào, tôi là Lý Vương Kiệt, học lớp 12A1.
Bốn người cũng chào hỏi lại rồi Thiên Thiên có hỏi một câu:
- Không lẽ anh là trùm trường ở đây hả?
Vương Kiệt nhếch môi trả lời:
- Ừ, tuy nhiên, tôi cũng chả dám nhận.
Băng Huyết phồng má nói:
- Khí chất mà, làm trùm trường rất hợp lý.
Vương Kiệt đáp lại:
- Nghe danh đã lâu, lần đầu tôi mới gặp được con của nhà họ Tiết đó, đúng là vẻ đẹp ngọt ngào.
Biết vì sao Vương Kiệt nói như vậy không? Tại nhiều lớp quá đó, với lại anh ta tập trung học suốt, tuy vậy, anh ta lại biết tất mọi chuyện ở trường, không có gì lạ đâu, nhờ Cảnh Nghi với mấy đàn em theo anh ta truyền đạt lại, cho xem ảnh các thứ nữa.
Băng Huyết cười tít mắt, Trần Minh bên cạnh cũng không thể không cười tự hào được. Cậu phản hồi với Vương Kiệt rằng:
- Người yêu tôi đấy.
Vương Kiệt nhướng mày rồi không nói gì nữa. Trong lúc đó Cảnh Nghi mới nhìn Thanh Đam, nhíu mày lại, dành cho cô một lời khen và cũng có chút thương cảm.
- Xinh đẹp như vậy mà gặp cái thằng xà lơ như Quý Quân đó yêu đương, nhưng chúc mừng nhé, thoát ra là khoẻ rồi đó.
Thanh Đam cười tủm tỉm, bảo:
- Ầy, tôi cũng mừng lắm. Cảm ơn anh nhiều.
Cảnh Nghi nghe vậy, nhìn qua Thiên Thiên rồi nhếch mép nói:
- Cô nên giữ kỹ ai đó vào nhé. Mất thì tiếc lắm đấy.
Đôi lông mày Thiên Thiên có chút nhướng lên khi nghe đối phương nói vậy. Thanh Đam có chút ái ngại nhưng rồi gật đầu, bởi đây là lời khuyên chân thành nhất và cô cũng cảm thấy như vậy. Rồi cô cũng mới biết Cảnh Nghi vẫn chưa nói với gia đình về việc mình yêu con trai. Lúc cô hỏi định khi nào nói ra thì Cảnh Nghi trả lời như này:
- Nào đủ dũng khí, tôi sẽ trình bày tất cả.
Thanh Đam mỉm cười, bảo:
- Cố lên nhé.
- Thôi, cũng trễ rồi. Về nhà thôi.
Vương Kiệt cất lời, họ nhìn lại đồng hồ. Đúng thật, đã hơn 11 giờ trưa rồi. Thế là, họ tạm biệt nhau. Vì chiều, họ cũng phải lên trường nên họ ghé quán ăn cho lẹ chứ về nhà ha, là chưa đặt mông vào ghế để ăn thì phải về lại rồi. Lúc này cũng gặp Tuấn Hàn và người bạn thân của cậu ta nên kêu qua ăn chung bàn cho vui.
- Uầy, thật á?
- Thả... Thả.. ra... Bà.. mẹ... nó...
Người này nghe xong mà buông tay nhưng đẩy mạnh hắn ngã xuống đất, lấy chân đá vào mạnh vào tay hắn nữa khiến hắn ngã sập xuống nền gạch của sân trường, tay hắn bị tác động mạnh và không nhúc nhích hay cử động được, hình như tay hắn đã bị gãy, thấy tội đó nhưng mà là tội chưa xử.
Người đó khụy một chân xuống nhìn hắn, đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt hắn mà bảo:
- Ngon quá. Có ý định đâm tao cơ đấy. Vì đang ở trường nên tao chỉ cảnh cáo mày thôi.
Huy hoàng chỉ có thể loé lên một phút, còn trong sâu thẳm thì bị trường mời lên phòng giám thị viết bản kiểm điểm vì tội đánh người.
Có chút thắc mắc là... người đó là ai vậy ta?
Quay lại chỗ bốn người kia, Thiên Thiên nhanh chóng được dìu đi vào phòng y tế băng bó vết thương. May là không quá sâu. Anh thì sắc thái khuôn mặt vô cùng bình thường thôi nhưng ai kia thì lo lắng tột độ. Anh nhìn qua mà cất giọng:
- Vịt con đừng lo, vết thương nhỏ thôi.
Cô nghe thế lập tức cất giọng đầy xót xa:
- Gì chứ? Không lo sao được?
". . .", anh đơ người một lúc, sau đó mỉm cười giơ tay xoa nhẹ má cô và ôn nhu bảo:
- Tôi thì sao cũng được nhưng riêng em thì không được bị gì.
Một cảm giác lâng lâng khó tả, khuôn mặt cô lộ vẻ ngạc nhiên mà hướng ánh mắt nhìn anh, anh vẫn cười với cô, bất giác cô ôm lấy anh khiến anh rất bất ngờ. Anh từ từ, chậm rãi đặt tay sau lưng cô xoa nhẹ mà hỏi:
- Sao vậy?
Thanh Đam trả lời:
- Không sao, chỉ là muốn ôm anh.
Anh khẽ gật đầu. Tình huống đang rất lãng mạn như vậy thì đột dưng có giọng nói của ai khiến họ mất hứng.
- Tụi tao còn sống ạ.
Lời nói đó do chính Băng Huyết thốt ra. Tuy nhiên, có vẻ như hai người không quan tâm gì lắm thì phải, cứ ôm ôm ấp ấp làm cho nhỏ phải mè nheo với Trần Minh. Nhỏ bĩu môi mếu máo nói:
- Họ bơ em kìa...
Trần Minh vội vàng ôm chầm lấy nhỏ mà an ủi:
- À thôi, có anh nè, thương thương!
Một lúc lâu sau, tình hình đã ổn định, họ cũng phải về lớp để tiếp tục học những món còn lại cho đến khi ra về. Lúc đã bắt đầu giờ tan học, họ đi ra ngoài hành lang thì có một nhóm người chặn ngang lại. Bốn người họ nhìn nhau rồi nhìn đám ở phía đối điện. Thiên Thiên nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện?
Đám đó cúi người xuống rồi lại thẳng người dậy, hành động này khiến ai nấy đều có chút không ngờ đến. Người đứng đầu đám đó là cái người mới đánh Quý Quân và lên uống nước trà ở phòng giám thị hồi nãy ấy mới lên tiếng:
- Tôi muốn thay mặt em họ xin lỗi. Nó làm chuyện xấu, khiến anh phải bị thương.
Nghe vậy, Thanh Đam vội nói:
- Đáng lẽ người xin lỗi là Quý Quân chứ không phải là anh. Anh làm gì có lỗi đâu mà xin.
Người đó khẽ cười, đáp lại:
- Không sao. Nó sẽ bị phát theo luật của dòng họ.
Trần Minh khoanh tay nhìn người đó và nghiêm túc hỏi:
- Cậu như thể là kẻ nắm trùm ở đây?
Người đó nhướng mày, cười một cái rồi trả lời:
- Không, tôi là người của trùm trường thôi, tại sự việc này sẽ có một vài ảnh hưởng, dù không lớn thì cũng nhỏ. Với lại, cái này tôi chỉ nghe theo yêu cầu của trùm trường thôi.
Thiên Thiên nói:
- Vậy sao? Thôi, dù sao không phải lỗi của anh đâu. À, cho biết tên được không?
Người đó đáp lại:
- Trần Cảnh Nghi.
- Nói xong chưa? Về thôi.
Một giọng nói trầm ấm phát ra ở phía sau, Cảnh Nghi quay người lại, nở một cười thật tươi mà chạy đến chỗ người vừa phát ra lời nói hồi nãy.
- Xong rồi ạ. Vương Kiệt, chào hỏi họ một chút đi.
Người ấy xoa đầu Cảnh Nghi rồi giương mắt nhìn họ và nói:
- Chào, tôi là Lý Vương Kiệt, học lớp 12A1.
Bốn người cũng chào hỏi lại rồi Thiên Thiên có hỏi một câu:
- Không lẽ anh là trùm trường ở đây hả?
Vương Kiệt nhếch môi trả lời:
- Ừ, tuy nhiên, tôi cũng chả dám nhận.
Băng Huyết phồng má nói:
- Khí chất mà, làm trùm trường rất hợp lý.
Vương Kiệt đáp lại:
- Nghe danh đã lâu, lần đầu tôi mới gặp được con của nhà họ Tiết đó, đúng là vẻ đẹp ngọt ngào.
Biết vì sao Vương Kiệt nói như vậy không? Tại nhiều lớp quá đó, với lại anh ta tập trung học suốt, tuy vậy, anh ta lại biết tất mọi chuyện ở trường, không có gì lạ đâu, nhờ Cảnh Nghi với mấy đàn em theo anh ta truyền đạt lại, cho xem ảnh các thứ nữa.
Băng Huyết cười tít mắt, Trần Minh bên cạnh cũng không thể không cười tự hào được. Cậu phản hồi với Vương Kiệt rằng:
- Người yêu tôi đấy.
Vương Kiệt nhướng mày rồi không nói gì nữa. Trong lúc đó Cảnh Nghi mới nhìn Thanh Đam, nhíu mày lại, dành cho cô một lời khen và cũng có chút thương cảm.
- Xinh đẹp như vậy mà gặp cái thằng xà lơ như Quý Quân đó yêu đương, nhưng chúc mừng nhé, thoát ra là khoẻ rồi đó.
Thanh Đam cười tủm tỉm, bảo:
- Ầy, tôi cũng mừng lắm. Cảm ơn anh nhiều.
Cảnh Nghi nghe vậy, nhìn qua Thiên Thiên rồi nhếch mép nói:
- Cô nên giữ kỹ ai đó vào nhé. Mất thì tiếc lắm đấy.
Đôi lông mày Thiên Thiên có chút nhướng lên khi nghe đối phương nói vậy. Thanh Đam có chút ái ngại nhưng rồi gật đầu, bởi đây là lời khuyên chân thành nhất và cô cũng cảm thấy như vậy. Rồi cô cũng mới biết Cảnh Nghi vẫn chưa nói với gia đình về việc mình yêu con trai. Lúc cô hỏi định khi nào nói ra thì Cảnh Nghi trả lời như này:
- Nào đủ dũng khí, tôi sẽ trình bày tất cả.
Thanh Đam mỉm cười, bảo:
- Cố lên nhé.
- Thôi, cũng trễ rồi. Về nhà thôi.
Vương Kiệt cất lời, họ nhìn lại đồng hồ. Đúng thật, đã hơn 11 giờ trưa rồi. Thế là, họ tạm biệt nhau. Vì chiều, họ cũng phải lên trường nên họ ghé quán ăn cho lẹ chứ về nhà ha, là chưa đặt mông vào ghế để ăn thì phải về lại rồi. Lúc này cũng gặp Tuấn Hàn và người bạn thân của cậu ta nên kêu qua ăn chung bàn cho vui.
- Uầy, thật á?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.