Thế Giới Đó Có Anh

Chương 18: Bày tỏ tình cảm thôi mà...

Hoàng Trần Minh Ngọc

27/12/2024

Tuấn Hàn lộ vẻ ngạc nhiên, phải thốt lên một câu hỏi. Thanh Đam gật đầu lia lịa. Cậu ta chẹp miệng rồi khẽ nhìn qua đứa bạn thân bên cạnh đang ăn miếng thịt ngấu nghiến, giống như 30 năm rồi chưa được ăn thịt.

- Bộ mày đói thịt lắm hả Nhất Luân?

Chàng trai tên Nhất Luân kia nghe được, thở dài một cái rồi vừa nhai vừa nói:

- Nhà có cho tao ăn thịt đâu, vì vậy tao mới tranh thủ ăn nè.

Tuấn Hàn nhếch môi cười trừ khi nhận được câu trả lời đó, cậu ta gắp miếng thịt của mình bỏ vào đĩa đựng cơm của Nhất Luân, bảo:

- Nè, nhường cho mày á.

Nhất Luân ngạc nhiên hỏi:

- Ủa? Sao không ăn đi, nhường cho tao làm gì?

Tuấn Hàn đáp lại:

- Tại tao ớn thịt.

". . .", không chỉ có Nhất Luân tỏ thái độ ngỡ ngàng mà còn thêm bốn người kia đang ăn kia phải ngước lên nhìn cậu ta. Thiên Thiên mới thốt lên rằng:

- Có vậy nữa luôn à?

Tuấn Hàn gật đầu bình thản bảo:

- Mới nghĩ ra á.

Trần Minh và Băng Huyết đồng thanh nói:

- Lạy bạn tôi!

Một lát sau, ăn uống xong xuôi thì tính tiền, ngồi đó nói chuyện một lúc để giết thời gian rồi mới ra khỏi quán ăn. Nhóm bốn người Thiên Thiên nhìn đồng hồ thì cũng đúng giờ cần phải đi tới trường lại. Riêng Tuấn Hàn và Nhất Luân thì có kèo chơi bida với đám trùm trường hôm bữa lật mặt Quý Quân ấy.

Mới có thời gian ngắn thôi mà đã quen được trùm trường rồi, quá đỉnh!

Quay lại chỗ nhóm Thiên Thiên, họ vào trường để tiến hành chuẩn bị ngày sự kiện cho cuối tháng 12. Sắp thi cử mà trường cứ bày vẻ khiến học sinh la oai oái. Lúc sáng se se lạnh, giờ lạnh quéo người, có lẽ không khí lạnh đang tràn về nơi đây.

- Biết vậy mặc ấm hơn cho rồi, lạnh quá!

Thiên Thiên nghe Thanh Đam than thở, anh liền quay qua phía cô, dùng tay xoay người cô lại rồi cởi áo khoác mình đang mang mà bảo cô mặc thêm cái này vào và gài dây kéo áo tiếp đó chỉnh sửa cho đang hoàng, mỉm cười nói:



- Nó sẽ đỡ lạnh hơn.

Thanh Đam ngỡ ngàng nhìn xuống chiếc áo đang mang, sợ anh lạnh nên đôi chút nhắc nhở:

- Anh sẽ lạnh đó.

Thiên Thiên nhướng mày, trả lời:

- Không sao, tôi có thêm chiếc áo trong cặp.

Đến đây thì cô cũng đỡ lo hơn và họ tiếp tục công việc. Tầm 15 phút sau, họ nghỉ giải lao, Trần Minh và Thiên Thiên đi mua nước uống, Băng Huyết và Thanh Đam ngồi ở bậc thang chơi điện thoại.

- Ấy, chơi gì kỳ dạ? Bỏ bạn bỏ bè.

- Hó hó, bị "gêm ô vờ" rồi.

- Đáng đời.

Đang chơi vui vẻ vậy đó thì bỗng nghe tiếng ồn ào ở đằng trước. Có vẻ như xuất hiện một vụ ẩu đả, hai cô cũng hóng hớt lắm nên định đi tới xem, tuy nhiên, họ bị kéo lại bởi một lực mạnh.

- Hóng hớt quá rồi.

Băng Huyết bị Trần Minh kéo lại nên giãy nảy lên, nũng nịu muốn qua đó xem, thế mà cậu vẫn nhẫn nhịn, ôn nhu vén nhẹ tóc nhỏ, cất giọng nhắc nhở:

- Lỡ người ta đánh trúng mặt em thì sao? Anh xót lắm. Băng Huyết ngoan, nghe lời.

Đến đây thì nhỏ cũng thấy hợp lý, nhỏ khẽ gật đầu rồi ôm chầm lấy cậu, bảo:

- Vâng ạ.

Trần Minh mỉm cười rồi bảo:

- Anh có mua nước cho em nè.

Băng Huyết dụi vào người cậu, phát ra tiếng cực ngọt làm ai cũng muốn tan chảy.

- Anh yêu tuyệt vời! 100 điểm!

Còn phía của Thanh Đam và Thiên Thiên, cô quay lại nhìn rồi nở nụ cười trừ, trong trường hợp này phải cười chơ làm gì khác đâu. Anh nhìn lại, cô rùng mình. Thôi, không đoái hoài hay hóng hớt gì nữa luôn.

- Ngoan.



Nghe câu mà anh nói như thế, Thanh Đam liền bĩu môi phản hồi lại:

- Ngoan để anh thương...

Cô nhanh chóng lấy tay phải bịt miệng mình lại, tay trái thì giơ lên quơ quơ như ý là không phải thế. Anh bật cười rồi cũng thả cô ra, rồi anh đưa ly nước vừa mua cho cô và nói:

- Cô nói như tôi không thương hay sao ấy nhỉ? Tôi thương cô lắm, cô có biết không?

Cô mở tròn mắt to ra nhìn anh, cô cười như được mùa bội thu, cô bảo:

- Học ở đâu mà nói hay thế?

Thiên Thiên nhếch mép, trả lời:

- Tự tôi nghĩ ra đó. Giờ cô muốn như nào?

Thanh Đam mím môi suy nghĩ rồi đáp lại:

- Giờ tôi muốn tỏ tỉnh anh thì anh có đồng ý không?

Thiên Thiên xoa đầu cô, nói:

- Tôi đổ cô sẵn rồi.

Cô vui vẻ bảo:

- Vậy... Yêu nhau thử không?

Thiên Thiên có chút ngơ ngác rồi nở nụ cười tươi, nói:

- Có.

Hai người nãy giờ nói chuyện với nhau mà không để ý là mọi người đã xúm lại xem kiểu tỏ tình bá đạo này. Hóng hớt vụ ẩu đả đã đời rồi qua đây hóng hớt tiếp. Thực ra ban đầu không có mà nhờ hai người nào đó tốt bụng nên đã xuất hiện nhiều sự quan tâm. Khi cả hai cảm nhận gì đó thì quay đầu lại nhìn. Quá trời quá đất luôn! Ai ai cũng giương mắt ra chứng kiến cả.

- Nhìn gì? Chúng tôi bày tỏ tình cảm thôi mà...

Thiên Thiên nhìn lướt qua mọi người mà hỏi, có một thanh niên trong đám đó, thẳng thắn trả lời:

- Đẹp đôi lắm!

Thiên Thiên cười đắc ý, còn Thanh Đam thì ngại ngùng đỏ mặt luôn. Quá là cảm giác!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Đó Có Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook