Chương 6: Muốn làm một nhà văn
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
Thanh Đam mới sửng người lại. Ừ ha, cơ thể mới có 18 tuổi. Có điều như thế giới cũ quá, mấy người khi đang học lớp 12 thì ai cũng hỏi câu này cả. Cô liền đáp lại:
- Dạ. Con muốn... làm một nhà văn.
Mọi người ngạc nhiên sau khi nghe xong, trố mắt nhìn cô. Cô có vẻ e dè lúc nhận được những ánh mắt ấy. Ông nội mới nói:
- Con muốn chuyển hướng qua xã hội sao?
Thanh Đam ngượng ngùng trả lời:
- Con không biết nữa. Tại từ khi mất trí nhớ tới giờ, con học không vào mấy môn tự nhiên ấy. Nghe Băng Huyết bảo trước đó con học giỏi về mảng tự nhiên lắm. Tuy nhiên bây giờ... con... vì thế con chuyển sang xã hội cho dễ thở hơn.
Ông nội gật đầu rồi bảo:
- À. Không sao, bên nào cũng được, phải cố gắng học.
Cô vui vẻ đáp lại:
- Dạ.
Thế là cô có thể hiện được ngành nghề mình đang dang dở ở thế giới trước kia rồi. Tự dưng nghĩ về thế giới cũ, cô lại nhớ bố mẹ ở đó, bố mẹ đã sinh ra mình. Không biết cuộc sống của họ bây giờ ra sao?
Tại thế giới cũ.
Sau khi biết tin cô chết, gia đình đã đưa thi thể về nhà và tổ chức đam tang trong năm ngày vì phong tục ở đây nó như vậy. Mẹ ngồi khóc ngất lên ngất xuống, còn bố thì vẫn giữ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất buồn, buồn lắm. Mấy cô, mấy chú, mấy bác cũng xót xa. Những người hâm mộ sách của cô ấy đều tiếc thay cho thần tượng của mình, gửi những bó hoa màu trắng tới đám tang để chia buồn.
Có một người con trai với khuôn mặt đầy ướt nhẹm vì khóc, cứ cầm lấy ngắm ảnh của Lý Thanh Đam mà nhìn mãi thôi. Rồi, thanh niên cầm một lọ thuốc trừ sâu lên mà lẩm bẩm:
- Đợi anh đi nữa.
Chàng trai đó uống hết lọ thuốc đó, một lát sau những biểu hiện do thuốc gây ra. Do không có ai phát hiện ra kịp thời nên chàng trai đã tử vong vì uống thuốc trừ sâu.
Quay lại thế giới song song.
Sau khi gặp mặt đầy vui vẻ thì người lớn hai bên ra ngoài để Thiên Thiên và Thanh Đam có phần riêng tư hơn. Cả hai không biết nói gì ngoài hỏi tí việc học. Im lặng trong 15 phút thì Thiên Thiên đột dưng lên tiếng hỏi câu:
- Sao lại muốn làm nhà văn?
Thanh Đam nghe vậy liền thầm nghĩ trong đầu: "Giờ nói sao ta?", không để anh phải chờ lâu, cô mỉm cười đáp lại:
- Tôi tự dưng muốn vậy chứ cũng không biết.
Anh nhướng mày, thẳng thẳn nói:
- Vịt con, cô đúng là kỳ lạ. Không sao, cứ làm điều cô muốn.
"Má cái thằng nhóc này cứ gọi mình là vịt con vậy nhỉ?", cô thầm mắng mỏ anh trong lòng, nhưng cũng đầy thắc mắc, cô cũng không ngần ngại mà hỏi luôn:
- Sao quan tâm đến tôi dữ vậy? Mới gặp nhau thôi mà?
Anh bình thản trả lời:
- Tại thấy cô thú vị.
". . .", cô tỏ vẻ không thể ngờ được, mới gặp buổi sáng thôi mà đã vậy rồi, sau này cỡ nào. Cô cười trừ một cái rồi cũng không nói gì nữa. Anh nhếch môi cười đắc ý mà cất lời ngỏ ý:
- Từ nay sẽ gặp rất nhiều và thường xuyên, có thể gặp nhau ở đây hoặc nhà tôi, cô có muốn tôi kèm học mấy môn để qua trên điểm trung bình không?
Cô nghe vậy mà mừng rỡ ra mặt luôn, cô hỏi ngược:
- Thật không?
Thiên Thiên đáp:
- Tôi không đùa với ai bao giờ cả.
Cô gật đầu lia lịa nói:
- Được.
Sau đó cả hai cũng nói chuyện thêm một chút. Giờ cô phát hiện ra anh có một chút tính cách giống giống một người. Cô mới suy nghĩ: "Na ná anh ấy, cũng quan tâm mình như thế từ lúc gặp nhau lần đầu tiên".
Còn Thiên Thiên thì như thế này: "Dù tính cách hơi kỳ lạ nhưng nhan sắc thì tuyệt hảo".
. . .
Cũng cùng trong thời điểm đó, tại nhà Băng Huyết. Cả nhà đang không biết làm sao trong trường hợp này. Chẳng là lúc cả gia đình mới đi ăn trưa ở ngoài về, khi đã tới nơi, cả nhà phát hiện ra một người con trai đang nằm ngất ngay trước cổng nhà mình, ngay lập tức yêu cầu người làm đưa vào.
- Giờ sao bố?
Băng Huyết lên tiếng, bố của nhỏ chẹp miệng trả lời:
- Thì đợi người này tỉnh lại thôi.
Nhỏ gật đầu. Một lát sau, người đó cuối cùng cũng mở mắt, tỉnh lại trong vẻ hoang mang tột độ, trố mắt nhìn mọi người xung quanh như thấy vật thể lạ rồi nhíu mày ngẫm nghĩ: "Mình chết rồi mà, đây là đâu?". Đang mải mê tự phát ra chục câu hỏi trong đầu của thanh niên đó thì Băng Huyết lên tiếng:
- Chào anh, anh tên gì?
Chàng trai đó giật mình nhìn cô gái trước mặt, cười trừ nói:
- Tôi...
Bỗng nhiên có tiếng vang vảng trong tai chàng trai đó: "Đàm Tuấn Hàn, 18 tuổi". Có chút lạ nhưng thôi kệ, nói tên này vậy.
- Tôi là Đàm Tuấn Hàn.
Bố của Băng Huyết mới à lên một tiếng, nói:
- Thì ra là con trai của nhà họ Đàm. Để tôi gọi cho gia đình của con báo tin nhé.
Anh ấy chỉ biết gật đầu, cả nhà cũng ai làm việc nấy vì việc này coi như ổn thoả. Chàng trai lại ngồi trên ghế sofa tiếp tục ngẫm nghĩ và ngắm nhìn căn biệt thự, thực chất tên của người này không phải Đàm Tuấn Hàn, mà là Tiêu Bách Thịnh, là người mà đã uống thuốc trừ sâu tự tử.
Đang ngồi đó một cách vu vơ thì Băng Huyết đi tới, ngồi xuống cạnh và đưa ly nước khiến anh chàng phải giật mình mà bảo:
- Suy nghĩ gì thế?
Tuấn Hàn đáp lại:
- Đâu có. Cảm ơn.
Băng Huyết chẹp miệng nhìn với ánh mắt đầy khó hiểu, nói:
- Hỏi này, sao mà bỏ nhà đi bụi vui quá vậy?
- Dạ. Con muốn... làm một nhà văn.
Mọi người ngạc nhiên sau khi nghe xong, trố mắt nhìn cô. Cô có vẻ e dè lúc nhận được những ánh mắt ấy. Ông nội mới nói:
- Con muốn chuyển hướng qua xã hội sao?
Thanh Đam ngượng ngùng trả lời:
- Con không biết nữa. Tại từ khi mất trí nhớ tới giờ, con học không vào mấy môn tự nhiên ấy. Nghe Băng Huyết bảo trước đó con học giỏi về mảng tự nhiên lắm. Tuy nhiên bây giờ... con... vì thế con chuyển sang xã hội cho dễ thở hơn.
Ông nội gật đầu rồi bảo:
- À. Không sao, bên nào cũng được, phải cố gắng học.
Cô vui vẻ đáp lại:
- Dạ.
Thế là cô có thể hiện được ngành nghề mình đang dang dở ở thế giới trước kia rồi. Tự dưng nghĩ về thế giới cũ, cô lại nhớ bố mẹ ở đó, bố mẹ đã sinh ra mình. Không biết cuộc sống của họ bây giờ ra sao?
Tại thế giới cũ.
Sau khi biết tin cô chết, gia đình đã đưa thi thể về nhà và tổ chức đam tang trong năm ngày vì phong tục ở đây nó như vậy. Mẹ ngồi khóc ngất lên ngất xuống, còn bố thì vẫn giữ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất buồn, buồn lắm. Mấy cô, mấy chú, mấy bác cũng xót xa. Những người hâm mộ sách của cô ấy đều tiếc thay cho thần tượng của mình, gửi những bó hoa màu trắng tới đám tang để chia buồn.
Có một người con trai với khuôn mặt đầy ướt nhẹm vì khóc, cứ cầm lấy ngắm ảnh của Lý Thanh Đam mà nhìn mãi thôi. Rồi, thanh niên cầm một lọ thuốc trừ sâu lên mà lẩm bẩm:
- Đợi anh đi nữa.
Chàng trai đó uống hết lọ thuốc đó, một lát sau những biểu hiện do thuốc gây ra. Do không có ai phát hiện ra kịp thời nên chàng trai đã tử vong vì uống thuốc trừ sâu.
Quay lại thế giới song song.
Sau khi gặp mặt đầy vui vẻ thì người lớn hai bên ra ngoài để Thiên Thiên và Thanh Đam có phần riêng tư hơn. Cả hai không biết nói gì ngoài hỏi tí việc học. Im lặng trong 15 phút thì Thiên Thiên đột dưng lên tiếng hỏi câu:
- Sao lại muốn làm nhà văn?
Thanh Đam nghe vậy liền thầm nghĩ trong đầu: "Giờ nói sao ta?", không để anh phải chờ lâu, cô mỉm cười đáp lại:
- Tôi tự dưng muốn vậy chứ cũng không biết.
Anh nhướng mày, thẳng thẳn nói:
- Vịt con, cô đúng là kỳ lạ. Không sao, cứ làm điều cô muốn.
"Má cái thằng nhóc này cứ gọi mình là vịt con vậy nhỉ?", cô thầm mắng mỏ anh trong lòng, nhưng cũng đầy thắc mắc, cô cũng không ngần ngại mà hỏi luôn:
- Sao quan tâm đến tôi dữ vậy? Mới gặp nhau thôi mà?
Anh bình thản trả lời:
- Tại thấy cô thú vị.
". . .", cô tỏ vẻ không thể ngờ được, mới gặp buổi sáng thôi mà đã vậy rồi, sau này cỡ nào. Cô cười trừ một cái rồi cũng không nói gì nữa. Anh nhếch môi cười đắc ý mà cất lời ngỏ ý:
- Từ nay sẽ gặp rất nhiều và thường xuyên, có thể gặp nhau ở đây hoặc nhà tôi, cô có muốn tôi kèm học mấy môn để qua trên điểm trung bình không?
Cô nghe vậy mà mừng rỡ ra mặt luôn, cô hỏi ngược:
- Thật không?
Thiên Thiên đáp:
- Tôi không đùa với ai bao giờ cả.
Cô gật đầu lia lịa nói:
- Được.
Sau đó cả hai cũng nói chuyện thêm một chút. Giờ cô phát hiện ra anh có một chút tính cách giống giống một người. Cô mới suy nghĩ: "Na ná anh ấy, cũng quan tâm mình như thế từ lúc gặp nhau lần đầu tiên".
Còn Thiên Thiên thì như thế này: "Dù tính cách hơi kỳ lạ nhưng nhan sắc thì tuyệt hảo".
. . .
Cũng cùng trong thời điểm đó, tại nhà Băng Huyết. Cả nhà đang không biết làm sao trong trường hợp này. Chẳng là lúc cả gia đình mới đi ăn trưa ở ngoài về, khi đã tới nơi, cả nhà phát hiện ra một người con trai đang nằm ngất ngay trước cổng nhà mình, ngay lập tức yêu cầu người làm đưa vào.
- Giờ sao bố?
Băng Huyết lên tiếng, bố của nhỏ chẹp miệng trả lời:
- Thì đợi người này tỉnh lại thôi.
Nhỏ gật đầu. Một lát sau, người đó cuối cùng cũng mở mắt, tỉnh lại trong vẻ hoang mang tột độ, trố mắt nhìn mọi người xung quanh như thấy vật thể lạ rồi nhíu mày ngẫm nghĩ: "Mình chết rồi mà, đây là đâu?". Đang mải mê tự phát ra chục câu hỏi trong đầu của thanh niên đó thì Băng Huyết lên tiếng:
- Chào anh, anh tên gì?
Chàng trai đó giật mình nhìn cô gái trước mặt, cười trừ nói:
- Tôi...
Bỗng nhiên có tiếng vang vảng trong tai chàng trai đó: "Đàm Tuấn Hàn, 18 tuổi". Có chút lạ nhưng thôi kệ, nói tên này vậy.
- Tôi là Đàm Tuấn Hàn.
Bố của Băng Huyết mới à lên một tiếng, nói:
- Thì ra là con trai của nhà họ Đàm. Để tôi gọi cho gia đình của con báo tin nhé.
Anh ấy chỉ biết gật đầu, cả nhà cũng ai làm việc nấy vì việc này coi như ổn thoả. Chàng trai lại ngồi trên ghế sofa tiếp tục ngẫm nghĩ và ngắm nhìn căn biệt thự, thực chất tên của người này không phải Đàm Tuấn Hàn, mà là Tiêu Bách Thịnh, là người mà đã uống thuốc trừ sâu tự tử.
Đang ngồi đó một cách vu vơ thì Băng Huyết đi tới, ngồi xuống cạnh và đưa ly nước khiến anh chàng phải giật mình mà bảo:
- Suy nghĩ gì thế?
Tuấn Hàn đáp lại:
- Đâu có. Cảm ơn.
Băng Huyết chẹp miệng nhìn với ánh mắt đầy khó hiểu, nói:
- Hỏi này, sao mà bỏ nhà đi bụi vui quá vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.