Chương 7: Sang chấn thực sự
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
". . .", Tuấn Hàn nghe xong liền ngơ ra tại chỗ, là sao nữa vậy? Chàng trai phải nhíu mày lại mà nhìn Băng Huyết, chưa kịp mở miệng trả lời thì gia đình của Tuấn Hàn tới. Cậu ta nhìn thấy được sắc mặt lo lắng của tất cả người trong gia đình đó, một người đàn ông đi tiến tới gần cậu ta mà đánh cho vào ngay vai cậu ta làm cậu phải trố mắt nhìn.
- Nhìn gì mà nhìn? Có biết bố mẹ lo lắng lắm không hả? Cái thằng này... cứ thích làm mấy việc đau tim cho bố mẹ không vậy?
Tuấn Hàn không biết xử lý như nào nếu không biết được nguyên nhân ở đây là gì. Thôi, tùy cơ ứng biến.
- Con xin lỗi.
Bố Tuấn Hàn mới nói:
- Mày cũng biết xin lỗi luôn hả con?
". . .", ủa vậy hồi trước không à? Rồi biết nguyên nhân gì luôn? Bị mắng vì tội không chấp nhận cái hôn ước nào đó. Đang nói chuyện thì bố của Băng Huyết đi ra, tay cầm theo tờ báo. Gặp được ông bạn già của mình thì cũng vui vẻ kéo qua sofa nói chuyện. Một lúc sau, hai gia đình tạm biệt nhau. Tuấn Hàn đi theo gia đình mới này.
Một lát sau, Băng Huyết đi lên lầu ngủ thì Trần Minh đến nhà lôi nhỏ đi chơi. Nhỏ giãy đành đạch không chịu đi nhưng mà chịu, hết cứu. Bị lôi vào lên xe luôn. Mẹ của nhỏ vang giọng ra ngoài mà bảo:
- Chăm sóc nó nha con rể.
Trần Minh cũng cất giọng lớn, đáp lại:
- Dạ.
. . .
Tuấn Hàn như Thanh Đam khi mới xuyên tới đây, ngỡ ngàng lắm. Khi vào trong phòng, điều đầu tiên của cậu ta làm là soi gương để xem gương mặt của cơ thể như nào. Nói chung là nét đẹp ngàn năm, đẹp như tạc tượng.
Rồi cậu ta đi quanh phòng, phòng rất rộng, tường tông xám. Cậu ta tiến tới chỗ học, ngồi xuống ghế xem thử những giấy tờ được đặt trên bàn học, cầm lấy tờ kiểm tra môn Văn, đập vào mắt là số không tròn trịa ở ô điểm. Cậu ta khi này liền thốt lên:
- Bà má, Văn mà cũng để cho không điểm.
Xem mấy bài kiểm tra khác là hai điểm, ba điểm, cao nhất là bốn điểm rưỡi. Cậu ta bị sang chấn tâm lý. Đẹp trai mà học sao tệ thế? Vậy mà bố mẹ không có trách mắng gì trơn. Thực ra là có, nhưng lâu dài cũng quen nên thôi, mắng cũng vậy.
Bỗng nhiên có một giọng nói khiến cậu ta phải giật mình, ngó tới ngó lui chả thấy ai cả.
- Tôi là ông trời, thấy được đâu mà thấy.
Cậu ta giật giật khoé môi, cằn nhằn nói:
- Rồi ông trời có điều muốn nói ạ? Chết rồi cho chết rồi, tự nhiên cho đến đây làm gì?
Ông trời bảo:
- Số mày đã tận đâu, tao thấy tội nên tao cho á.
". . .", ông trời bị cộc tính hả ta? Cậu ta mới nhẹ giọng lại rồi bảo:
- Rồi cho tôi nhập làm gì vậy? Linh hồn của cơ thể này đâu?
Ông trời bình thản trả lời:
- Linh hồn này á hả? Ta đang tìm, hố hố. Thôi, ta đi đây.
Nói xong là mất tăm hơi luôn. Vế đầu chưa trả lời. Ông trời ngộ nghĩnh thế? Rồi còn để lạc mất linh hồn của cơ thể này mới vui chứ. Làm ăn vậy là không được rồi.
- Tuấn Hàn, đang làm gì vậy con? Mẹ vào được không?
Cậu ta đáp lại:
- Dạ, mẹ vào đi.
Bác gái từ tốn bước vào, thấy cậu ta đang ngồi ở bàn học liền có chút ngạc nhiên. Bà ấy vui vẻ vuốt đầu con trai mình mà bảo:
- Sao nổi hứng chăm chỉ thế con?
". . .", cậu ta thầm chửi rủa thân chủ này luôn đó. Cậu mới miễn cưỡng cười, đáp lại:
- Dạ, con thấy lên lớp 12 rồi nên phải chăm học tí á mẹ.
Bà mẹ chẹp miệng nói:
- Giờ mới biết nghĩ cho việc học hành, con trai mẹ quá là "xuất sắc".
Đây là một câu cà khịa đúng nghĩa từ mẹ. Cậu ta mà gặp được linh hồn của cơ thể này ha, cậu ta đấm cho một phát bay hàm răng.
- Thôi, biết lo là tốt. Nãy giờ suýt quên, mẹ có chuyện muốn nói.
Cậu ta gật đầu nhẹ rồi bảo:
- Mẹ cứ nói đi ạ.
Bà ấy nắm lấy tay của cậu ta mà dịu dàng nói:
- Hay con chấp nhận thử đi? Lỡ sau này hai đứa yêu nhau luôn sao?
Cậu ta nghe vậy, liền đáp lại:
- Mẹ, chuyện tình cảm để con tự quyết. Biết bao hôn ước, được mấy cặp đôi yêu nhau. Mẹ đừng lo, con mới 18 tuổi thôi.
Bà nghe vậy, thấy cũng hợp lý nên nói:
- Vậy mẹ tôn trọng quyết định của con. Thôi, học hành tiếp đi.
Dứt câu, bác gái cũng đi ra luôn. Cậu ta thấy thân chủ bỏ nhà đi là đúng, dù học hành có hơi dở nhưng vẫn có quan điểm chuyện bản thân do bản thân tự lo. À, cơ thể này hiện tại đang học trường liên cấp Mận Đỏ, cũng khá gần trường Bốn Mùa. Giờ cậu ta phải xem lại bài học rồi, dù sao hồi trước là một học bá chính hiệu mà. Rồi cậu ta cũng tự hỏi: "Liệu cô ấy có xuyên như mình không nhỉ? Nếu có thì có gặp được không?".
. . .
Tối tối, ở nhà Thanh Đam, cô đang ngồi ăn cơm thì bỗng có cuộc điện thoại của Vũ Thiên Thiên. Cô vừa bắt máy thì đã nghe giọng của anh rồi.
- Vịt con, cuối tuần này có được mời tới toà nhà Ánh Sao không?
Thanh Đam nghe vậy liền ngơ ngác, đúng lúc này bác quản gia đi tới đưa cho cô cái tờ thiệp và nói:
- Cô chủ, cuối tuần này bên nhà họ Vũ mời đến dự tiệc.
Cô lễ phép đáp lại:
- Dạ, con cảm ơn bác.
Rồi cô cũng trả lời câu hỏi của anh:
- Tôi mới nhận được nè. Mà hình như đây là bên nhà người yêu cũ tôi.
Anh bên kia nhếch mép đáp lại:
- Đúng rồi đó.
Cô tặc lưỡi, có tí thắc mắc nên hỏi anh:
- Có vẻ anh rất hứng thú với buổi tiệc này? Có gì sao?
- Nhìn gì mà nhìn? Có biết bố mẹ lo lắng lắm không hả? Cái thằng này... cứ thích làm mấy việc đau tim cho bố mẹ không vậy?
Tuấn Hàn không biết xử lý như nào nếu không biết được nguyên nhân ở đây là gì. Thôi, tùy cơ ứng biến.
- Con xin lỗi.
Bố Tuấn Hàn mới nói:
- Mày cũng biết xin lỗi luôn hả con?
". . .", ủa vậy hồi trước không à? Rồi biết nguyên nhân gì luôn? Bị mắng vì tội không chấp nhận cái hôn ước nào đó. Đang nói chuyện thì bố của Băng Huyết đi ra, tay cầm theo tờ báo. Gặp được ông bạn già của mình thì cũng vui vẻ kéo qua sofa nói chuyện. Một lúc sau, hai gia đình tạm biệt nhau. Tuấn Hàn đi theo gia đình mới này.
Một lát sau, Băng Huyết đi lên lầu ngủ thì Trần Minh đến nhà lôi nhỏ đi chơi. Nhỏ giãy đành đạch không chịu đi nhưng mà chịu, hết cứu. Bị lôi vào lên xe luôn. Mẹ của nhỏ vang giọng ra ngoài mà bảo:
- Chăm sóc nó nha con rể.
Trần Minh cũng cất giọng lớn, đáp lại:
- Dạ.
. . .
Tuấn Hàn như Thanh Đam khi mới xuyên tới đây, ngỡ ngàng lắm. Khi vào trong phòng, điều đầu tiên của cậu ta làm là soi gương để xem gương mặt của cơ thể như nào. Nói chung là nét đẹp ngàn năm, đẹp như tạc tượng.
Rồi cậu ta đi quanh phòng, phòng rất rộng, tường tông xám. Cậu ta tiến tới chỗ học, ngồi xuống ghế xem thử những giấy tờ được đặt trên bàn học, cầm lấy tờ kiểm tra môn Văn, đập vào mắt là số không tròn trịa ở ô điểm. Cậu ta khi này liền thốt lên:
- Bà má, Văn mà cũng để cho không điểm.
Xem mấy bài kiểm tra khác là hai điểm, ba điểm, cao nhất là bốn điểm rưỡi. Cậu ta bị sang chấn tâm lý. Đẹp trai mà học sao tệ thế? Vậy mà bố mẹ không có trách mắng gì trơn. Thực ra là có, nhưng lâu dài cũng quen nên thôi, mắng cũng vậy.
Bỗng nhiên có một giọng nói khiến cậu ta phải giật mình, ngó tới ngó lui chả thấy ai cả.
- Tôi là ông trời, thấy được đâu mà thấy.
Cậu ta giật giật khoé môi, cằn nhằn nói:
- Rồi ông trời có điều muốn nói ạ? Chết rồi cho chết rồi, tự nhiên cho đến đây làm gì?
Ông trời bảo:
- Số mày đã tận đâu, tao thấy tội nên tao cho á.
". . .", ông trời bị cộc tính hả ta? Cậu ta mới nhẹ giọng lại rồi bảo:
- Rồi cho tôi nhập làm gì vậy? Linh hồn của cơ thể này đâu?
Ông trời bình thản trả lời:
- Linh hồn này á hả? Ta đang tìm, hố hố. Thôi, ta đi đây.
Nói xong là mất tăm hơi luôn. Vế đầu chưa trả lời. Ông trời ngộ nghĩnh thế? Rồi còn để lạc mất linh hồn của cơ thể này mới vui chứ. Làm ăn vậy là không được rồi.
- Tuấn Hàn, đang làm gì vậy con? Mẹ vào được không?
Cậu ta đáp lại:
- Dạ, mẹ vào đi.
Bác gái từ tốn bước vào, thấy cậu ta đang ngồi ở bàn học liền có chút ngạc nhiên. Bà ấy vui vẻ vuốt đầu con trai mình mà bảo:
- Sao nổi hứng chăm chỉ thế con?
". . .", cậu ta thầm chửi rủa thân chủ này luôn đó. Cậu mới miễn cưỡng cười, đáp lại:
- Dạ, con thấy lên lớp 12 rồi nên phải chăm học tí á mẹ.
Bà mẹ chẹp miệng nói:
- Giờ mới biết nghĩ cho việc học hành, con trai mẹ quá là "xuất sắc".
Đây là một câu cà khịa đúng nghĩa từ mẹ. Cậu ta mà gặp được linh hồn của cơ thể này ha, cậu ta đấm cho một phát bay hàm răng.
- Thôi, biết lo là tốt. Nãy giờ suýt quên, mẹ có chuyện muốn nói.
Cậu ta gật đầu nhẹ rồi bảo:
- Mẹ cứ nói đi ạ.
Bà ấy nắm lấy tay của cậu ta mà dịu dàng nói:
- Hay con chấp nhận thử đi? Lỡ sau này hai đứa yêu nhau luôn sao?
Cậu ta nghe vậy, liền đáp lại:
- Mẹ, chuyện tình cảm để con tự quyết. Biết bao hôn ước, được mấy cặp đôi yêu nhau. Mẹ đừng lo, con mới 18 tuổi thôi.
Bà nghe vậy, thấy cũng hợp lý nên nói:
- Vậy mẹ tôn trọng quyết định của con. Thôi, học hành tiếp đi.
Dứt câu, bác gái cũng đi ra luôn. Cậu ta thấy thân chủ bỏ nhà đi là đúng, dù học hành có hơi dở nhưng vẫn có quan điểm chuyện bản thân do bản thân tự lo. À, cơ thể này hiện tại đang học trường liên cấp Mận Đỏ, cũng khá gần trường Bốn Mùa. Giờ cậu ta phải xem lại bài học rồi, dù sao hồi trước là một học bá chính hiệu mà. Rồi cậu ta cũng tự hỏi: "Liệu cô ấy có xuyên như mình không nhỉ? Nếu có thì có gặp được không?".
. . .
Tối tối, ở nhà Thanh Đam, cô đang ngồi ăn cơm thì bỗng có cuộc điện thoại của Vũ Thiên Thiên. Cô vừa bắt máy thì đã nghe giọng của anh rồi.
- Vịt con, cuối tuần này có được mời tới toà nhà Ánh Sao không?
Thanh Đam nghe vậy liền ngơ ngác, đúng lúc này bác quản gia đi tới đưa cho cô cái tờ thiệp và nói:
- Cô chủ, cuối tuần này bên nhà họ Vũ mời đến dự tiệc.
Cô lễ phép đáp lại:
- Dạ, con cảm ơn bác.
Rồi cô cũng trả lời câu hỏi của anh:
- Tôi mới nhận được nè. Mà hình như đây là bên nhà người yêu cũ tôi.
Anh bên kia nhếch mép đáp lại:
- Đúng rồi đó.
Cô tặc lưỡi, có tí thắc mắc nên hỏi anh:
- Có vẻ anh rất hứng thú với buổi tiệc này? Có gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.