Thế Giới Đó Có Anh

Chương 10: Quái đản thiệt chơ!

Hoàng Trần Minh Ngọc

27/12/2024

Anh thấy biểu cảm khá đáng yêu của cô như vậy nên nở một nụ cười nhẹ, ôn nhu xoa má cô rồi bảo:

- Hôn thê của tôi dễ thương đến vậy à?

Cô thuận tay đẩy anh ra rồi mím môi nói:

- Đừng chọc tôi như vậy.

Rồi anh lại giữ khoảng cách với cô, mới có hai ngày gặp nhau mà chọc cô hơi nhiều quá nha. Cô ngắm nhìn lại, càng nhìn lại thấy có gì đó rất cuốn.

- Tôi biết tôi đẹp.

Cô muốn tắt nắng đi, muốn đấm cho anh một phát! Sao mà tự luyến vậy trời? Nhưng lúc này anh lại tiếp nói:

- Nhưng cô cứ ngắm đi.

". . .", cô không biết nói gì, cô chỉ biết phì cười lớn mà thôi. Ít phút sau, cả hai đi tuốt vào trong bếp, bảo mấy người làm nghỉ ngơi trưa nay đi, để họ thoải mái. Họ nấu cơm, nấu đồ ăn rồi làm bánh rán ăn nhăm nhi. Tự làm tự lo cũng khá vui.

Cùng thời gian đó, tại trường Mận Đỏ, Tuấn Hàn đang chuẩn bị sách vở để học tiết thứ năm, lâu quá không học nhưng kiến thức vẫn còn, đúng là học sinh xuất sắc hồi ở thế giới cũ. Tuy nhiên vì đột nhiên cậu ta giỏi lên nên cả lớp ai cũng trầm trồ. Trong năm phút chuyển tiết, có người vỗ vai cậu ta mà bảo:

- Sao nay giỏi quá vậy? Đi bụi về có ngẫm nghĩ lại sự đời hả?

Tuấn Hàn cười trừ nói:

- Có gì đâu, ôn lại kiến thức cũ thôi.

Người đó xoa xoa vai cậu ta rồi thốt lên:

- Hồi trước toàn điểm dưới trung bình không ấy, lần này cố nha, năm nay cuối cấp rồi.

Tuấn Hàn nghe vậy mà bất mãn trong lòng luôn. Lạy hồn lạy vía ạ. Báo quá thân chủ ơi! Cậu chỉ biết cười trừ, nói:

- Cảm ơn nhiều nhé. Có gì giúp đỡ vì bây giờ mới tập trung học ấy.

Người đó cũng vui vẻ trả lời:

- Đương nhiên. Chung lớp mà, thôi vào tiết rồi, tao về chỗ đây.

Tuấn Hàn gật đầu đáp:

- Ừ.

Tiết này là tiết Toán ở lớp học cậu ta. Nói chung cậu ta khá tập trung nghe giảng, thời xưa tới nay, cậu ta luôn vậy. Rồi từ một học sinh bị thầy cô ghim thì ngày hôm nay, mọi thứ được gỡ gạc lại rồi được đôi chút.

Rồi tiếng chuông reo lên, các học sinh đã bỏ sẵn sách vở vào cặp và bắt đầu ùa nhau chạy ra ngoài. Tuấn Hàn từ tốn nhìn mà chỉ biết lắc đầu, tại cậu ta đã từng đi học, từng chứng kiến, từng tận hưởng cảm giác này rồi. Bỗng nhiên có một cánh tay khoác lên vai cậu ta, cậu ta giật mình nhìn lại. Người đó cười bảo:



- Này, chiều chơi bida không?

Tuấn Hàn nhìn người đó một lượt từ trên xuống, cậu ta đoán đây là bạn bè của thân chủ. Cậu ta mỉm cười rồi trả lời:

- Học mai kiểm tra chứ.

Người đó ồ lên, cười tít mắt nói:

- Chăm học quá ta! Đi chơi tí đi, lâu rồi không chơi chung.

Cậu ta suy nghĩ một lúc thì cũng gật đầu đồng ý. Người ta hớn hở nói với cậu ta rằng:

- Quy tắc cũ, chơi thua thì trả tiền.

Cậu ta nhếch môi, lại đoán được chắc hẳn thân chủ hay chơi thua rồi. Cậu ta đáp lại:

- Được.

Nói rồi cả hai đều ra khỏi lớp học, tạm biệt nhau, mỗi người mỗi hướng. Khi về đến nhà, Tuấn Hàn thấy bố mẹ đang nói chuyện với khách nên cậu ta lịch sự đi tới chào hỏi rồi lên phòng nghỉ ngơi. Nay có phát bài kiểm tra 15 phút hai môn, nhìn mà bất lực quá thể.

0 điểm môn Giáo dục công dân!

0 điểm môn Lịch Sử!

À, cậu ta ổn mà! Cậu ta nằm sấp xuống giường gào thét lớn:

- Trời ơi! Cha nội ơi cha nội!

Cả nhà tưởng có chuyện gì nên chạy lật đật lên xem. Cậu ta ngẩng cổ lên, khuôn mặt xịt keo, lúc này chỉ nở một nụ cười tự tin toả sáng.

- Không sao chứ con trai?

Ông bố lo lắng hỏi, Tuấn Hàn mím môi nói:

- Dạ không sao đâu bố.

Bà mẹ cũng xen vào nói:

- Hét lên tưởng có chuyện gì. Này, thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm.

Rồi các thành viên trong nhà cũng xuống dưới nhà, lên là lên cả đống, xuống thì tất cả cùng xuống theo. Cậu ta ngồi dậy thay quần áo. Ở nhà mặc quần đùi, áo thun đơn giản thôi. Xong xuôi thì cậu ta xuống ăn cùng với gia đình.

- À, chủ nhật tuần này tới dự tiệc bên toà nhà Ánh Sao nha con.



Tuấn Hàn gật đầu đáp lại:

- Dạ.

Bố cậu ta có chút kinh ngạc, nhớ hồi trước là nằng nặc không thích mấy cái này, giờ dạ ngọt xớt.

- Tưởng con không muốn đi chứ.

Trong lòng Tuấn Hàn lại muốn chửi rủa rồi đó. Thôi thì bịa lý do. Cậu ta mỉm cười đáp lại:

- Dạ, con nghĩ nên đi một lần cho biết ạ.

Bố cậu ta nở nụ cười hài lòng, gắp thức ăn cho cậu ta. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng đó là đối với thân chủ, còn đối với cậu ta thì tức nhiên là lần đầu.

- Con cảm ơn bố.

Bà mẹ cũng nói:

- Canh khổ qua con thích, ăn nhiều vào.

". . .", thấy mẹ! Cậu ta lúc trước ở thế giới cũ không biết ăn canh khổ qua. Với cả lúc yêu đương với Lý Thanh Đam, cậu ta cũng gắng tập ăn nhưng không được. Giờ làm sao đây nhỉ? Hay ăn thử thêm lần nữa, biết đâu được ở đây là ăn được thì sao?

- Dạ, con cảm ơn mẹ.

Cậu ta húp thử một miếng. Ơ, không đắng, rất ngon. Cậu ta mới vui vẻ thốt lên:

- Mẹ nấu ngon quá!

Bố bĩu môi nói:

- Xời, mẹ con khi nào cũng nấu ngon hết trơn á.

Mẹ đánh nhẹ vào người bố mà ngại ngùng bảo:

- Cái ông này, dẻo miệng!

. . .

Chiều chiều, tầm 15 giờ 40 phút, như lời đã hẹn, Tuấn Hàn đi chơi với nhóm bạn, xin phép bố mẹ đàng hoàng rồi mới ra khỏi nhà. Tất cả đi đến quán bida quen thuộc. Trước đây cậu ta chơi bida thuần thục lắm nên không làm khó gì cả luôn.

- Uầy, hay quá nha!

Tuấn Hàn cười thôi chơ không nói gì. Chơi một lúc thì có nghỉ ngơi uống nước. Đang nói chuyện phiến với cậu bạn thì nghe một giọng nói phát ra từ ai đó gần đấy.

- Ồ, có phải con trai nhà họ Đàm, tên là Tuấn Hàn phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Đó Có Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook