Chương 9: Ngày học dở khóc dở cười
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
Đến giờ ra chơi, Thiên Thiên và Trần Minh thì đi ra ngoài dạo quanh, hai người có hai biểu cảm khác nhau thấy rõ. Người thì tại gặp xui nên có vẻ mặt chán đời, người thì vẻ mặt không vui không buồn nhưng trong nội tâm lại rất vui. Và cả hai đi tới đâu, đám nữ sinh thấy được là nhìn ngắm chằm chằm hoặc chạy bám theo tới đó. Khi cả hai đang đi vào sân sau của trường thì bị chặn lại bởi một nhóm nam sinh khác. Cả hai có biết gì đâu, nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu. Thiên Thiên đành lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì?
Mấy đám đó không nói không rằng, chỉ xông thẳng tới đánh cả hai anh. Tuy nhiên, mấy võ mèo cào thì làm gì được cả hai. Họ chỉ cần vài chiêu nhẹ nhàng cũng đủ làm gục hết cả đám. Họ phủi tay rồi nhìn đám đó, họ rất muốn biết nguyên nhân vì sao khi không lại muốn gây sự.
- Dạ, đại ca, tụi này chỉ nhận yêu cầu là chặn đường đánh đại ca chứ tụi... tụi này không biết ạ.
Một tên có thân hình mập mạp, khuôn mặt nhìn cũng tròn trịa, không quá xấu, nhưng có vài vết bầm vì nãy bị hai anh đánh. Tên đó thốt lên vậy nên Thiên Thiên lạnh lùng đặt tay mình lên vai tên mập rồi hỏi:
- Ai?
Tên này lập tức trả lời:
- Quý... Quý Quân ạ.
Thiên Thiên gật đầu rồi cũng cho đám người đó đi, bởi cũng không có lý do để giữ làm gì, còn dặn dò họ học hành tử tế để tốt nghiệp cho tốt. Xong xuôi mọi thứ, hai người cũng rời khỏi sân sau, tới sân trước của trường, tiếp đó họ tới căn tin mua hai chai nước và một chút đồ ăn vặt, rồi họ mới đi về lớp học của mình. Trong lúc đi thì gặp Quý Quân đi với người yêu mới của hắn. Thiên Thiên nhếch môi, Trần Minh nhìn qua cũng biết anh tính làm gì luôn, là không làm gì cả. Chỉ cố tình cho hắn xem hai anh không có một vết xước nào thôi.
Trong thời điểm đó, ở trong lớp học, cảm giác mới sáng sớm mà được ngồi lên sổ đầu bài thì thì như nào? Không vui nổi. Thanh Đam từ bàn của mình mà đi qua bàn của Băng Huyết chỉ trong vòng 30 giây để nói chuyện phiến với nhỏ. Thấy nhỏ cứ nằm gục trên bàn hoài, cô mới ra sức an ủi.
Thì cũng có lúc lên sổ đầu bài ngồi cho vui chứ, phải không?
- Lần đầu tiên trong đời tao lên cái sổ ác quỷ đó. Aaa!
Nghe Băng Huyết than thở như thế, cô mới bảo:
- Có phải một mình mày lên đâu, người bên cạnh mày lên cùng mà, có gì lao động nhổ cỏ chung thôi.
". . .", cách động viên bá đạo nhất mà Băng Huyết từng được nghe, thực sự là lần đầu tiên nghe được lời an ủi kiểu này luôn. Nhỏ mếu máo hỏi cô:
- Trời ơi! Mày an ủi dữ chưa?
Thanh Đam bình thản gật đầu, trả lời:
- Rồi.
". . .", Băng Huyết nghĩ hay là thôi, dẹp má nó đi chớ nghe bạn mình an ủi tiếp chắc khóc ròng luôn. Cô giơ tay che miệng cười khúc khích. Ở thế giới cũ, lúc trước cô cũng hay lên sổ đầu bài ngồi chơi lắm nên thấy cũng bình thường. Mà ai cũng phải lên sổ đó một lần trong đời mới có kỷ niệm để kể.
"Reng reng reng", tiếng chuông reo lên báo hiệu cho học sinh đã vào giờ. Tiết thứ ba này, cả lớp ngoại trừ Thiên Thiên, Thanh Đam, Trần Minh là đều có khuôn mặt sợ hãi, trong lòng muốn niệm, cầu bình an.
- Nay sẽ kiểm tra miệng toàn bộ lớp.
Cả lớp muốn la oai oái lên nhưng mà không dám, tại giáo viên này nghiêm lắm, gắt lắm. Sau khi thầy ngồi vào bàn rồi lấy ra một cuốn sổ mang tên "Sổ điểm", là tập hợp đầy đủ danh sách của từng lớp học. Thầy lật danh sách lớp 12C1 ra, cả lớp cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng giáo viên, có người giả vờ lật vở ra đọc các kiểu.
- Đoàn Phương Nam.
Cả lớp thở phào trừ bạn được kêu tên. Thầy hướng ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào bạn đó rồi hỏi:
- Học bài chưa?
Bạn Phương Nam đó e dè, hít một hơi thật sâu rồi trả lời:
- Dạ chưa thầy.
Thầy gật đầu rồi nghiêm giọng bảo:
- 0 điểm, về chỗ! Không có vở bài tập, chép phạt bài cũ 1000 lần.
Phương Nam ngậm ngùi cầm vở lý thuyết đi về chỗ ngồi. Rồi lần lượt cái tên Thanh Tùng, Hà Linh, Thư Hân được gọi lên bảng. Rồi, đã có bốn con không ở sổ đầu bài. Thầy nhìn xuống dưới lớp rồi hỏi:
- Ai chưa học bài, đứng dậy!
Đa phần cả lớp đều đứng dậy, trừ Thiên Thiên, Trần Minh, Thanh Đam, Băng Huyết, có thêm hai bạn nữ khác nữa. Và cái kết, lớp học nhận được cái giờ C thật đẹp. Tuần này chết với giáo viên chủ nhiệm là cái chắc rồi.
- Rồi, những bạn chưa học bài thì chép 2000 lần bài học bữa vừa rồi. Còn mấy bạn đã học bài, thầy sẽ cho điểm 10 trong bài kiểm tra 15 phút. Chúng ta tiếp tục học bài mới.
Cái không khí trong tiết học này đã bắt đầu nhẹ dần, không quá căng thẳng như lúc nãy nữa. Thầy giảng, lớp chăm chú lắng nghe.
- Câu này trong đề tốt nghiệp năm ngoái là họ ra luôn, dạng tương tự. Các em lưu ý giúp thầy.
Cả lớp đồng thanh đáp:
- Dạ.
Rồi đến tiết bốn - môn Công nghệ, môn này khá vui vì giáo viên cũng hài hước. Giáo viên nhìn vào quyển sổ đầu bài, nhíu mày nhìn rồi buông lời trêu chọc:
- Sao cứ đến tiết của thầy Bình là giờ C vậy mấy đứa?
Một bạn cất giọng than thở:
- Thôi thầy, lớp em đâu có muốn vậy đâu.
Thầy đó cười bảo:
- Ráng đi chứ. Rồi, học bài mới ha?
Cả lớp đồng thanh trả lời:
- Dạ.
Thế là học bài mới. Quá nhẹ nhàng! Hôm nay học bốn tiết thôi nên ai cũng vui mừng. Mọi người đều dắt xe đi về nhà. Băng Huyết được Trần Minh chở đi ăn, tại cả hai đi ăn cho đỡ sầu đời. Còn Thanh Đam được Thiên Thiên chở về nhà.
- Nay tôi ăn trưa tại nhé?
Thanh Đam nghe vậy chớp chớp mắt vài cái rồi gật đầu. Cả hai bước vào trong, đầy tớ cúi chào họ. Cả hai ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, tháo cặp xách ra khỏi lưng cho đỡ mỏi. Anh mới xích lại gần cô rồi ngắm nhìn cô khiến cô ngại ngùng đến đỏ mặt, cô thầm nghĩ: "Sao thằng nhóc này bạo quá vậy?".
- Có chuyện gì?
Mấy đám đó không nói không rằng, chỉ xông thẳng tới đánh cả hai anh. Tuy nhiên, mấy võ mèo cào thì làm gì được cả hai. Họ chỉ cần vài chiêu nhẹ nhàng cũng đủ làm gục hết cả đám. Họ phủi tay rồi nhìn đám đó, họ rất muốn biết nguyên nhân vì sao khi không lại muốn gây sự.
- Dạ, đại ca, tụi này chỉ nhận yêu cầu là chặn đường đánh đại ca chứ tụi... tụi này không biết ạ.
Một tên có thân hình mập mạp, khuôn mặt nhìn cũng tròn trịa, không quá xấu, nhưng có vài vết bầm vì nãy bị hai anh đánh. Tên đó thốt lên vậy nên Thiên Thiên lạnh lùng đặt tay mình lên vai tên mập rồi hỏi:
- Ai?
Tên này lập tức trả lời:
- Quý... Quý Quân ạ.
Thiên Thiên gật đầu rồi cũng cho đám người đó đi, bởi cũng không có lý do để giữ làm gì, còn dặn dò họ học hành tử tế để tốt nghiệp cho tốt. Xong xuôi mọi thứ, hai người cũng rời khỏi sân sau, tới sân trước của trường, tiếp đó họ tới căn tin mua hai chai nước và một chút đồ ăn vặt, rồi họ mới đi về lớp học của mình. Trong lúc đi thì gặp Quý Quân đi với người yêu mới của hắn. Thiên Thiên nhếch môi, Trần Minh nhìn qua cũng biết anh tính làm gì luôn, là không làm gì cả. Chỉ cố tình cho hắn xem hai anh không có một vết xước nào thôi.
Trong thời điểm đó, ở trong lớp học, cảm giác mới sáng sớm mà được ngồi lên sổ đầu bài thì thì như nào? Không vui nổi. Thanh Đam từ bàn của mình mà đi qua bàn của Băng Huyết chỉ trong vòng 30 giây để nói chuyện phiến với nhỏ. Thấy nhỏ cứ nằm gục trên bàn hoài, cô mới ra sức an ủi.
Thì cũng có lúc lên sổ đầu bài ngồi cho vui chứ, phải không?
- Lần đầu tiên trong đời tao lên cái sổ ác quỷ đó. Aaa!
Nghe Băng Huyết than thở như thế, cô mới bảo:
- Có phải một mình mày lên đâu, người bên cạnh mày lên cùng mà, có gì lao động nhổ cỏ chung thôi.
". . .", cách động viên bá đạo nhất mà Băng Huyết từng được nghe, thực sự là lần đầu tiên nghe được lời an ủi kiểu này luôn. Nhỏ mếu máo hỏi cô:
- Trời ơi! Mày an ủi dữ chưa?
Thanh Đam bình thản gật đầu, trả lời:
- Rồi.
". . .", Băng Huyết nghĩ hay là thôi, dẹp má nó đi chớ nghe bạn mình an ủi tiếp chắc khóc ròng luôn. Cô giơ tay che miệng cười khúc khích. Ở thế giới cũ, lúc trước cô cũng hay lên sổ đầu bài ngồi chơi lắm nên thấy cũng bình thường. Mà ai cũng phải lên sổ đó một lần trong đời mới có kỷ niệm để kể.
"Reng reng reng", tiếng chuông reo lên báo hiệu cho học sinh đã vào giờ. Tiết thứ ba này, cả lớp ngoại trừ Thiên Thiên, Thanh Đam, Trần Minh là đều có khuôn mặt sợ hãi, trong lòng muốn niệm, cầu bình an.
- Nay sẽ kiểm tra miệng toàn bộ lớp.
Cả lớp muốn la oai oái lên nhưng mà không dám, tại giáo viên này nghiêm lắm, gắt lắm. Sau khi thầy ngồi vào bàn rồi lấy ra một cuốn sổ mang tên "Sổ điểm", là tập hợp đầy đủ danh sách của từng lớp học. Thầy lật danh sách lớp 12C1 ra, cả lớp cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng giáo viên, có người giả vờ lật vở ra đọc các kiểu.
- Đoàn Phương Nam.
Cả lớp thở phào trừ bạn được kêu tên. Thầy hướng ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào bạn đó rồi hỏi:
- Học bài chưa?
Bạn Phương Nam đó e dè, hít một hơi thật sâu rồi trả lời:
- Dạ chưa thầy.
Thầy gật đầu rồi nghiêm giọng bảo:
- 0 điểm, về chỗ! Không có vở bài tập, chép phạt bài cũ 1000 lần.
Phương Nam ngậm ngùi cầm vở lý thuyết đi về chỗ ngồi. Rồi lần lượt cái tên Thanh Tùng, Hà Linh, Thư Hân được gọi lên bảng. Rồi, đã có bốn con không ở sổ đầu bài. Thầy nhìn xuống dưới lớp rồi hỏi:
- Ai chưa học bài, đứng dậy!
Đa phần cả lớp đều đứng dậy, trừ Thiên Thiên, Trần Minh, Thanh Đam, Băng Huyết, có thêm hai bạn nữ khác nữa. Và cái kết, lớp học nhận được cái giờ C thật đẹp. Tuần này chết với giáo viên chủ nhiệm là cái chắc rồi.
- Rồi, những bạn chưa học bài thì chép 2000 lần bài học bữa vừa rồi. Còn mấy bạn đã học bài, thầy sẽ cho điểm 10 trong bài kiểm tra 15 phút. Chúng ta tiếp tục học bài mới.
Cái không khí trong tiết học này đã bắt đầu nhẹ dần, không quá căng thẳng như lúc nãy nữa. Thầy giảng, lớp chăm chú lắng nghe.
- Câu này trong đề tốt nghiệp năm ngoái là họ ra luôn, dạng tương tự. Các em lưu ý giúp thầy.
Cả lớp đồng thanh đáp:
- Dạ.
Rồi đến tiết bốn - môn Công nghệ, môn này khá vui vì giáo viên cũng hài hước. Giáo viên nhìn vào quyển sổ đầu bài, nhíu mày nhìn rồi buông lời trêu chọc:
- Sao cứ đến tiết của thầy Bình là giờ C vậy mấy đứa?
Một bạn cất giọng than thở:
- Thôi thầy, lớp em đâu có muốn vậy đâu.
Thầy đó cười bảo:
- Ráng đi chứ. Rồi, học bài mới ha?
Cả lớp đồng thanh trả lời:
- Dạ.
Thế là học bài mới. Quá nhẹ nhàng! Hôm nay học bốn tiết thôi nên ai cũng vui mừng. Mọi người đều dắt xe đi về nhà. Băng Huyết được Trần Minh chở đi ăn, tại cả hai đi ăn cho đỡ sầu đời. Còn Thanh Đam được Thiên Thiên chở về nhà.
- Nay tôi ăn trưa tại nhé?
Thanh Đam nghe vậy chớp chớp mắt vài cái rồi gật đầu. Cả hai bước vào trong, đầy tớ cúi chào họ. Cả hai ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, tháo cặp xách ra khỏi lưng cho đỡ mỏi. Anh mới xích lại gần cô rồi ngắm nhìn cô khiến cô ngại ngùng đến đỏ mặt, cô thầm nghĩ: "Sao thằng nhóc này bạo quá vậy?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.