Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 41: Cường giả

Thần Đồng

22/09/2013

"Nhóc tỳ, bọn chị đi trước, hôm nào đó lại tới thăm bé nha!"

Dưới bóng đêm, một tấm lông tuyết dài đến năm sáu mét, tỏa ra ánh sáng trắng ngần chói lọi, vô cùng thánh khiết. Trên đó có đứng mấy người, có đôi song sinh giống như tinh linh đang vẫy vẫy đôi tay nhỏ xinh, hai cô bé y hệt nhau, da dẻ trắng hồng, mắt to long lanh vẫy chào tạm biệt hướng Thạch thôn.

Tấm lông tuyết óng ánh, cách mặt đất ba mét liền di chuyển đi khỏi, mang theo mấy người Vân Thiên Cung đi xa. Bọn họ là nhóm người rời đi cuối cùng, cũng là nhóm người duy nhất bình yên không có việc gì.

"Hai chị ơi, khi gặp lại nhớ đừng quên mang theo sữa thú ngon ngọt nha, như là Báo vảy tuyết, Voi băng tuyết đó..." Nhóc tỳ hô lớn dặn dò.

Bỗng chốc từ trong Thạch thôn truyền tới rất nhiều tiếng cười, một đám con nít ồn ào náo nhiệt "Bốn tuổi còn chưa cai sữa, bé Hạo đuổi theo chim Tước, ha ha ha!!."

Một hồi nguy cơ vừa qua đi, tâm tình mọi người Thạch thôn thả lỏng, tất cả đều cười vang. Nhóc tỳ hai con mắt trắng đen rõ ràng, khuôn mặt nhỏ bé đang không ngừng thanh minh: "Bé chỉ muốn nếm thử sữa Báo vảy tuyết ra sao thôi, nghe nói rất đặc biệt đó nha. Mấy người đừng có cười, không phải là bé tham ngọt đâu."

"A ha ha ha ha..."

Thạch Phi Giao tiến lên, vuốt mái tóc của nó, lại véo véo khuôn mặt nhỏ như quả táo đỏ, cảm thấy đúng là hơi đã tay.

Thạch thôn dần yên tĩnh lại, vẻ mặt người trong thôn trở nên dần trịnh trọng mà nghiêm túc, bọn họ mang tới các loại tế phẩm tới, toàn bộ đứng dưới gốc cây liễu, cẩn thận tế bái đàng hoàng. Mỗi một người đều đang cầu xin, vô cùng thành kính, loáng thoáng như cộng minh cùng trời đất này, sản sinh một sức mạnh kỳ dị.

Tất cả mọi người kinh ngạc, đặc biệt là mấy vị tộc lão, bọn họ từng nghe nói tiền dân Thượng cổ lúc tế bái sẽ sinh ra các loại sức mạnh kỳ dị, vô cùng thân bí.

Thật không nghĩ tới hôm nay bọn họ tế bái thành kính cũng tạo thành cảnh tượng và sức mạnh thần bị đó, tuy rằng còn rất yếu ớt nhưng mỗi người cũng đã cảm ứng được. Hơn nữa, cái đỉnh thuốc màu đen tổ tiên truyền xuống cũng rung rung mấy lần, tiền dân Thượng cổ cùng nhật nguyệt sơn hà điêu khắc trên đó như rõ ràng hơn một chút, có ánh sáng yếu ớt vòng quanh.

Thật đáng tiếc nhất là bọn họ không biết vận dụng loại sức mạnh thần bí này như thế nào.

"Sức mạnh tế tự quả nhiên tồn tại, rất không tầm thường, nếu là cả một quốc gia cùng tế trời thì sẽ sản sinh loại sức mạnh như thế nào nữa?"

Buổi nghi lễ này rất lâu sau mới kết thúc.

Đêm đã khuya, sắc trời đen kịt, từng ngọn núi nằm sừng sững giữa đất trời, nguy nga bàng bạc, trong dãy núi nguyên thủy vang lên các tiếng dã thú kêu gào, thay nhau vang lên không ngừng, khiến hồn phách người ta sợ hãi.

Trong khu vực núi rừng tĩnh mịch u ám này, chỉ có duy nhất một nơi là an bình. Từ xa trông lại, trên một cây liễu cháy đen có mọc một cành non xanh mơn mởn, tản mát ra ánh sáng mông lung bao phủ toàn bộ Thạch thôn với bên ngoài, một vùng an lành và yên tĩnh, trở thành vùng đất thánh duy nhất của vùng núi rừng âm u này.

Đám cường giả của Lôi tộc, nhà Tử Sơn, La Phù Đại Trạch, bộ lạc Kim Lang tháo chạy suốt một đêm, khi đi ngang qua Tiểu Cô Sơn trấn cũng không dám ngừng lại, bọn họ thật sự sợ hãi cây liễu thần bí, trong lòng có nỗi sợ không thể tiêu tán.

Giờ khắc này, bọn họ chỉ muốn về trong tộc thật nhanh, sớm rời khỏi vùng rừng núi nguyên thủy tràn ngập ma tính này, họ e sợ lại gặp phải biến cố.



Ngựa vảy sừng chạy cấp tốc cực nhanh, đặc biệt là ở giữa có một con ngựa biến dị - Ngựa một sừng, cả người chúng nó bao phủ vảy bạc dày đặc sáng rạng rỡ, đầu mọc một cái sừng, có thể ngày đi năm ngàn cây số.

Bộ lạc Kim Lang đã cách vùng núi Thương Mãng được hai mươi ngàn cây số, bọn họ ngoài trừ nghỉ ngơi thì còn lại đều chạy lien tục, người đang cưỡi Ngựa một sừng vào ngày thứ tư đã trở về được tộc.

Kiến trúc kéo dài từng mảnh đến cuối chân trời, trung tâm bộ lạc sừng sững một cái lều lớn có đỉnh màu vàng kim, mặt lều có thêu một đầu sói màu vàng kim vô cùng dữ tợn.

"Bịch Bịch!"

Vừa chạy tới lều lớn, mấy người trên ngựa đều nhảy xuống, trong đó có một người đàn ông bị cụt tay mặt mày đã tái nhợt, ngất lịm ngay lập tức.

"Ba Đồ, đám các người bị sao vậy?"

Từ trong lều lớn thêu một đầu sói màu vàng kim đi ra một lão già cao to, con ngươi trong lúc chớp mắt bắn ra từng sợi kim quang khiến người hồn siêu phách lạc, lão đưa tay đỡ gã đàn ông kia, lòng bàn tay bỗng xuất hiện một phù văn màu vàng kim, hào quang tỏa sáng chui vào trong cơ thể gã đàn ông.

"Aaaaaa..." Người đàn ông bị phế như vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, bừng tỉnh sợ hãi hét to: "Tộc trưởng, ngài phải báo thù cho tôi a!"

"Nói, chuyện gì đã xảy ra!"

"Bọn tôi đã vào một cái thôn cổ quái, phát hiện ở đây có xương quý Toàn Nghê chí bảo..."

.....

"Chỉ là một cây liễu bị sét đánh mà các người không thể phản kháng, rất nhiều người bị chém đứt và bị giết?" Tộc trưởng bộ lạc Kim Lang sau khi nghe xong không khỏi nhăn mặt.

Lão cảm giác được cây Tế linh này rất cường đại, một sơn thôn cũng không thể có được, so với bộ lạc dân số mấy chục triệu như bọn họ cũng không thua kém.

"Tộc trưởng, ở đó có hậu duệ của ma cầm Thái cổ, lai còn có phù văn chí bảo của Toan Nghê, không được bỏ qua a." Những người khác đều hô lên kêu gọi tộc trưởng ra tay, cực lực thuyết phục.

Lão tộc trưởng cao to dũng mãnh trầm tư một lúc lâu, con mắt gần như hóa thành màu vàng kim nhạt, bỗng lão gật đầu, con mắt liền bắn ra hai luồng ánh sáng chớp giật, nói: "Tế linh cường đại như vậy ta dù sao cũng phải đi nhìn một chút. Để ổn thỏa hơn sẽ đi mời Sói thần, để nó cũng theo ta một chuyến này."

Mọi người run sợ, sau đó vẻ mặt liền vui mừng, tộc trưởng sắp đi thỉnh cầu con Tế linh chí cường kia, nếu đã vậy thì càng không phải sợ. Sinh linh màu vàng kim đó thật sự rất kinh khủng, mỗi một người trong tộc đều rất kính nể.

"GAOOOO..." Không lâu lắm, trên mảnh bình nguyên này liền xuất hiện một cơn lốc xoáy màu vàng kim cuồn cuộn lướt tới.

Chuyện y hệt như vậy cũng xuất hiện ở các đại tộc khác.



Ở một hồ nước to lớn xanh lam như biển, mênh mông vô ngần. Đám người Giao Thương đã trở lại, bọn họ tiến vào một Thánh đảo rồi bẩm báo lại, nhất thời liền có một trận rống giận phẫn nộ, như Man giao Thái cổ xuất thế, chấn động cả vùng nước nơi đây, sóng biển trắng xóa nổ tung bắn lên trời cao.

Ở một lãnh địa của vương hầu không thấy biên giới, dân số đến mấy chục triệu, thành quách to lớn nối tiếp không dứt, cực kỳ phồn thịnh.

Một tòa thành cổ ở trung ương, bao la mà trang nghiêm, tường thành màu đen tỏa ra ánh kim thâm trầm, nó dài như vô tận, tòa thành bằng sắt cứng hùng vĩ này giống như vắt ngang đường chân trời, tạo một cảm giác bàng bạc khiến lòng người nể sợ.

"Một con Tế linh cường đại...Được, được, được!" Giữa bảo điện, một âm thanh uy nghiêm vang lên.

Một vầng mặt trời màu tím phát sáng rực cả cung điện, đó là một Chí cường giả đang ngồi, không thể thấy rõ hình dáng hắn, ánh sáng tím như là lửa, khí tức như biển rộng, áp bức khiến các cường giả khác trong điện không dám ngẩng đầu không dám liếc mắt nhìn.

Ngày hôm đó, ở trong phạm vi hai mươi lăm ngàn cây số, tất cả đại tộc đều chấn động, dãy núi Thương Mang xuất hiện một Tế linh ghê gớm, một cây liễu bị sét đánh lại khuấy động một hồi phong ba bão táp.

Sơn bảo trong Đại Hoang, lại còn xương quý Toan Nghê trong Thạch Thôn cùng một cây Tế linh thần bí, tất cả những điều này tác động đến tâm các cường giả, các Chí cường giả cũng đứng ngồi không yên.

"Nhiều năm chưa hành động rồi, để tới một lần xem tột cùng có bí mật như thế nào?"

Sau mấy ngày, ở Tiểu Cô Sơn trấn xuất hiện tộc chủ của đại bộ lạc Kim Lang, lão lại đích thân tới vùng đất này khiến những cường giả đến đây vì Sơn bảo đều kinh dị.

"Rắc rắc ccccc ẦM..."

Sấm sét đan dệt, tộc chủ Lôi tộc cũng đã tới đứng trên một vách núi đá, cả người có điện quang vờn quanh, đánh cho ngọn núi này bị nứt làm hai.

"Thật quỷ dị, người bình thường sẽ nhìn không ra những người càng cường đại nhìn tới sẽ cảm giác càng ngày càng sợ hãi nó, cây liễu này không đơn giản a." Tộc chủ Lôi tộc cũng không hành động thiếu suy nghĩ, giọng lão như sấm chấn động rừng cây vang rền, cổ thú cũng phải trốn mất tăm.

Hai canh giờ sau, tại một con sông lớn xỏ xiên giữa rừng rậm nguyên thủy, hơi nước mịt mù, bỗng có một tiếng gào trầm thấp vang lên như một con hung giao xuất thế, trong nhát mắt mây mù ngập trời, một bóng người từ bên trong nhảy lên.

Trong sương mù, bóng dáng của hắn rất mơ hồ, chỉ có một đôi mắt sáng lạn như hai ngọn đèn lửa xuyên thấu sương mù dõi về nơi xa, kinh hồn lạc phách. Nhìn đến một vùng kia, hắn trông xuống Thạch thôn, khẽ nói: "Là cây Tế linh này chém giết cao thủ tộc ta sao?"

Sau hai ngày, một luồng lốc xoáy vàng kim cuồn cuộn kéo tới lướt ngang rừng rậm nguyên thủy, rất nhiều hung cầm mãnh thú đều kinh sợ chạy trốn thật nhanh, mảnh rừng này liền yên ắng hơn nhiều.

Một lão già cao to uy mãnh đứng trên một cao điểm, ánh mắt phóng tới Thạch thôn, lầm bầm: "Bị sét đánh mà không chết sống lại, cây liễu này sợ rằng cực kỳ ghê gớm!"

Bên cạnh lão có một con Sói thần vàng kim, nó cũng không to lắm, chỉ dài có một mét năm mươi, còn xa không bằng thân hình của Sói xanh trong rừng. Thế nhưng từ nó tỏa ra một loại khí tức kinh khủng, da lông phát ánh kim quang chớp giật, con mắt cũng là màu vàng kim có phù văn ẩn hiện, rất là đáng sợ.

Bọn họ đều tới không tới chậm chút nào, đều là Chí cường giả của các bộ tộc đang quanh quẩn ngoài Thạch thôn cân nhắc tỉ mỉ, chuẩn bị khuấy động một hồi sóng to gió lớn kinh thiên động địa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook