Chương 42: Sóng lớn cuộn trào
Thần Đồng
22/09/2013
Dãy núi Thương Mãng lại không yên tĩnh nữa rồi, nhiều cường giả qua lại, có người vì Tế linh Thạch thôn mà đến, có người vì tìm tòi nghiên cứu Sơn bảo trong Đại Hoang, người đến dập dìu, dân Tiểu Sơn Trấn rất lo sợ.
Các chủ nhân các tộc không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ cũng cảm thấy cây liễu rất thần bí, có một cảm giác sâu không lường được.
Trong mấy ngày này, ngược lại có không ít cường giả tiến sâu vào trong dãy núi muốn biết tộc cùng có Thánh vật gì trêu ghẹo khiến Di Chủng Thái Cổ tranh đấu hai năm còn chưa chịu đi.
Một đám cao thủ đến từ các bộ lạc khác nhau tụ hợp thành một đội ngũ cường đại tương đối, đột phá giết vào khu vực bên trong, một đường giết rất nhiều mãnh thú, tiến vào nơi sâu xa của dãy núi.
"Các anh cho rằng là Sơn bảo gì? Đã ẩn tới hai năm mà chưa bị tìm được, sẽ không phải là thứ gì còn sống chứ?"
"Ờ, có thể là vậy, có lẽ là một gốc thánh dược không chừng, có thể tự bay nhảy được."
Một nhóm người bàn luận nhưng cũng không quên đề phòng, xuất phát tiến vào sâu trong dãy núi, ai cũng có tâm mong ngóng, đừng nói đạt được Sơn bảo, chỉ cần được linh dược khác cũng đủ lời to chuyến đi này rồi.
Đương nhiên, nếu như phát hiện Dị Chủng Thái Cổ đồ sát nhau mà chết sạch thì càng tốt, cái này càng khiến cho người ta run sợ, một con Dị Chủng không hề nghi ngờ là một bảo tàng vô giá!
"Gaooo..."
Đột nhiên, từ núi rừng nguyên thủy sâu xa truyền đến tiếng gầm gừ nặng chịch, chấn động khiến núi đá như lay dộng, đá tảng lăn xuống rầm rầm tông gãy rất nhiều cổ thụ, như lũ đá bạo phát.
"Vẫn chưa vào trong mà, tại sao lại có tiếng kêu ghê rợn như vậy? Cả đám người kinh hãi.
Cuồng phong gào thét, cổ mộc rì rào, một luồng mùi tanh nồng nặc khiến người ta như muốn buồn nôn từ trong rừng phất vào mặt, theo đó là một luồng khí tức hung sát.
"Không tốt, có hung thú đến, mau tiến hành phòng ngự!"
Một con Gấu lông vàng kim xông tới, thân hình vươn thẳng hai chân chạy tới, nó cao tới mười mét, giữa trán có mọc một cái sừng rất lớn, lao tới cực nhanh.
"Phụt tttt!"
Nó tuy rằng thân thể không lồ nhưng cũng không hề ngu ngốc vụng về, tốc độ cực nhanh, lao tới vung tay tát một phát, mọi người chưa kịp phản ứng thì một người đã bị ăn tát của tay Gấu, trở thành một đống thịt nhão.
"Xẹt!"
Một gã cường giả sử dụng Bảo thuật tấn công Gấu lông vàng kim một sừng, Cốt văn lan tràn hóa thành một luồng lửa từ trên không đáp xuống người con gấu. Nhưng con hung thú này căn bản không thèm giao chiến với bọn họ mà nhảy một phát cao hai mươi mấy mét, trong nháy mắt đã té mất.
"Không tốt, chạy mau... LÀ THÚ TRIỀU AAAA!"
Đám người kinh hoảng hô to, con gấu lông vàng kia vô cùng cường đại bứt tốp dẫn đầu đoàn, mà phía sau còn có rất nhiều mãnh thú như một cơn lũ vọt tới đen nghịt một vùng.
Tim mật đám người này như đông cứng lại, chẳng trách bốc lên mùi tanh gay mũi, cuồng phong gào thét, thì ra có nhiều hung thú đang chạy trốn đến như vậy.
Mặt đất đang rung động, rất nhiều cổ thụ bị tông nát bấy, từng đàn thú to lao ra giẫm nát vùng núi rừng này, chúng nó chạy ra từ sâu trong rừng rậm, chen chúc thành một mảnh vô cùng cường đại.
"ĐCMN! Chuyện gì xảy ra? Tại sao có nhiều hung thú vậy?" Mọi người chạy trốn trong hốt hoảng, không dám dừng lại một chút nào, đại quân thú triều như vậy kể cả tộc chủ các bộ tộc cũng phải rút lui.
"GaOOOOOOO!!!"
Một tiếng rít gào vang ra từ sâu trong dãy núi, loạn thạch xé trời, bão táp ầm ầm, đá núi to lớn không ngừng rung rung lăn xuống dưới, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
"Trời ạ, một con Di Chủng Thái Cổ, một con Vượn Ác Ma!"
Mọi người quay đầu lại liền hết hồn, một con Vua vượn màu đen, toàn thân tỏa ra ánh sáng đen mờ, khói đen kịt mù trời, như một Ma Vương cái thế xuất hiện đứng sừng sững giữa bầu trời, một đôi cánh ác ma đang vỗ dập dìu trông xuống một vùng dưới này, chính là nó đang lùa bầy thú.
Mà khiến người ta kinh hãi nhất là con Dị Chủng Thái Cổ cường đại này chỉ có một tay, cánh tay kia đã bị chặt mất rồi, hung quang trong mắt lộ rõ nhìn chằm chằm về phía bên này.
Đám cường giả chạy trốn rất nhanh nhưng vẫn bị Vượn Ác Ma phát hiện, nó rung hai cánh liền như hóa thành một tia màu đen lao tới, cuồng phong rít gào, đá bụi tản ra, Vượn Ác Ma đã xuống dưới.
Người đang chạy nhanh đã tách tốp đột nhiên dừng lại, hai mắt gã vô thần, cái đầu bỗng tóe ra máu tươi như vòi nước, nửa cái xương sọ bị chém ngọt, con Vượn Ác MA kia thè lưỡi nhè vào hút rột một cái đã sạch sẽ não tủy.
Nó cũng di chuyển đến những kẻ khác, thân hình loáng một cái đã đến người gần đó, nhanh như một tia chớp đen không ai có thể phản ứng kịp.
"Đùng!!!"
Ngón tay nó gảy nhẹ một cái đã bung một miếng xương đầu cùng da tóc bay lên, miệng nó lại hút một cái nữa sạch khô bộ não, rồi liếm cái môi đỏ tía.
Kẻ này trước khi óc bị hút cạn chỉ kịp kêu một tiếng ư a rồi im bặt, tất cả diễn ra quá nhanh.
"Aaaaaaa...!"
Mọi người kinh sợ kêu to, bị sợ hãi đến da dẻ nổi gai ốc, ai cũng không ngờ vừa vào đến dãy núi bị một con Di Chủng Thái Cổ đuổi giết, không thể nào đấu lại, chỉ có chạy trối chết.
Hiển nhiên đây chỉ coi như là giãy dụa tuyệt vọng, Vượn Ác Ma thoắt ẩn thoắt hiện kéo ra một đống tàn ảnh, những cái nắp sọ người không ngừng bay lên, nó hưởng thụ mỹ vị rất thỏa thê.
Sau cùng, không một ai có thể chạy thoát, tất cả đều bỏ mạng.
Nếu người Thạch thôn ở đây nhất định có thể nhận ra đây chính là con Di chủng đã đại chiến cùng Toan Nghê, mà nay lại càng thêm hung cuồng.
Thú triều rất kinh người khiến vùng núi rừng bị tàn phá, chúng hội tụ lại như một cơn lũ quét trùng kích về dãy núi rừng bên ngoài, dẫn đến một hồi phong ba bão táp. Không chỉ có mấy thôn xóm gần đó khẩn trương lo sợ, mà những cường giả đến từ nơi xa xôi khắp nơi cũng đang kinh hãi, bọn họ cho rằng chắc chắn trong dãy núi xảy ra sự cố gì đó mới khiến vạn thú chạy trốn.
Xa xa nhìn lên, không trung của mảnh rừng núi cũng dày đặc bóng đen, vô số hung cầm giương cánh bay lượn thoát khỏi các ngọn núi lớn, bay cực tốc.
"Ồ, thú triều thật đáng sợ, cứ tưởng vùng dãy núi man dã hoang vắng này thiếu hụt linh khí, sẽ không có sinh linh cường đại thần kỳ gì, không ngờ rằng nay tụ hội nhiều hung vật như vậy." Tộc trưởng bộ lạc Kim Lang đứng trên một khối núi nhìn xuống thú triều, lông mày như khóa chặt với nhau, bên cạnh có một con Sói thần đang ngẩng đầu cũng nhìn chằm chằm về phương xa.
"A!, một con Di Chủng Thái Cổ đang lùa bầy thú." Sắc mặt tộc trưởng bộ tộc Kim Lang giật mình, tự nói: "Di chủng cường đại như vậy, nhưng có vẻ như đang phụng mệnh làm việc này?"
Lão sau khi nhạy cảm nhận thấy được những điều này lập tức kinh hãi, đây chính là Dị chủng Thái cổ à, con nào cũng đều quét ngang một phương, khó có thể gặp đối thủ, bây giờ thế lại làm chuyện như vậy.
Mơ hồ, lão đã rõ nơi sâu bên trong có tồn tại Chí cường đang dọn bãi săn bảo, Sơn bảo thật sự sắp xuất thế.
Cũng đồng thời khi đó, mấy vị nhân vật mạnh mẽ nhất như Lôi Hầu, tộc chủ La Phù Đại Trạch cũng hiểu rõ. Bọn họ là Chí cường giả trong tộc, thống trị rất nhiều bộ tộc trên mảnh đất này, mà nay chỉ có thể thở dài vì biết rằng Sơn bảo vô duyên với bọn hắn, không có sức đi tranh đoạt.
Hai canh giờ sau thú triều mới tan hết, bọn chúng chui ra vùng ngoài liền mỗi con đi về một phương. Mà đây chỉ là luồng thú triều đầu tiên mà thôi, một nhóm sinh linh yếu nhất bị lùa ra, hiển nhiên sẽ có đợt thứ hai, thứ ba, vùng đất này đã không an bình.
Các cường giả rút về Tiểu Cô Sơn trấn, cảm giác sự tình thật hóc búa, cảnh tượng trong dãy núi quá khủng khiếp, bọn họ căn bản không thể nào đi vào, đừng nói là Sơn bảo, chính là thi thể Di chủng Thái cổ cũng đừng hòng kiếm chác được.
"Haizzz, không ngờ vùng núi này lại kinh khủng đến như vậy. Một con Vượn Ác Ma cường đại đó nha, vậy mà chỉ phụ trách xua đuổi vạn thú, mà ở đây còn chưa phải nơi sâu xa của dãy núi, các người đoán xem coi vùng núi Thương Mãng này chuẩn bị xuất hiện bảo vật ghê gớm gì?"
"Có lẽ là xuất hiện Thánh dược, hoặc Thiên cốt trong truyền thuyết?"
"Không biết được, ngược lại đã đi một chuyến này uổng công, ngày mai phải rời đi thôi không thì sẽ chết cả lũ trong đây mất!"
Mọi người rất ủ rũ, không ít bộ lạc liên thủ ra quân ồ ạt nhưng lại xuất hiện một cái kết quả như thế khiến ai cũng không cam lòng.
"Ê, đúng rồi, trong vùng cương thổ này chả phải các bộ tộc mạnh mẽ nhất đang nhắm vào một cái thôn nào đó sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy, nghe nói bọn họ bị thôn đó gây thiệt hại ?"
"Ở đây không phải đã có người của bộ lạc Kim Lang, lại còn cả cao thủ La Phù Đại Trạch sao, để bọn họ tới kể một lát xem sao! Phải hóng cho được!"
Tiểu Cô Sơn trấn ầm ĩ cả một vùng, người bên ngoài gần như đông gần bằng dân số ở trấn này, mà các tộc như Kim Lang, Lôi tộc càng có nhiều cao thủ đến trú chờ đợi mệnh lệnh.
"Nghe nói cái thôn kia rất không đơn giản, khiến cho các thế lực cực kỳ cường đại trên đại địa này bị thua thiệt lớn."
"Thật hay giả vậy? Cái này không thể nào a, đây chính là hai vương hầu mạnh mẽ đó nha, còn có bộ lạc Kim Lang này, La Phù Đại Trạch này, cái tên nào mà chả uy chấn đại địa!?"
Mọi người không dám tin lắm, đều kinh sợ.
Một tiếng hừ lạnh vang tới, một vị cường giả bộ lạc Kim Lang bước lại gần, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt băng giá, nói: "Thôn kia sẽ nhanh bị diệt thôi, hoàn toàn bị xóa sổ không tồn tại nữa!"
Gã có có tự tin nói thế, bởi vì con Sói thần vàng kim kia trong tộc cũng tới, đây là một con Tế linh mạnh mẽ nhất trong bán kính hai mươi lăm ngàn cây số, đã sống thật lâu rồi. Tộc chủ có lẽ không phải đệ nhất cao thủ của vùng đất này, nhưng con Sói thần vàng kim kia chắc chắn xưng tôn giữa các con Tế linh các tộc khác.
Các cường giả kinh ngạc, bộ lạc Kim Lang đây là muốn dùng thủ đoạn sấm giật a, một thôn làng sao chống đối được?
"Trong dãy núi có Vương giả Di Chủng Thái Cổ, tộc ta không thể nào đoạt được Sơn bảo, thế nhưng diệt trừ cái thôn không biết trời cao đất dày không cần tốn bao nhiều sức lực." Một thế hệ sau của La Phù Đại Trạch to mồm nói.
Trước đây không lâu, bọn chúng bị thiệt thòi lớn, thủ lĩnh dẫn đội Thương Giao bị tàn phế, toàn bộ cao thủ đi ra đều bị tổn hại, khiến tộc bọn chúng rất nổi giận. Hiện tại tộc chủ chí cường đã đến chẳng nhẽ hủy diệt không được một thôn làng hay sao? Đánh chết bọn hắn cũng không tin.
"Đúng vậy, không được Sơn bảo thì nhờ cái thôn kia bồi thường chút đi. Bọn chúng chiếm được bảo thể Toan Nghê, thánh vật này một cái thôn sao dám giữ chứ!" Người Lôi tộc chém gió thật mạnh.
"A, Tử Sơn Hầu đến kìa oa ồ ồ hú hú..!!!!" Lúc này, từ trong Tiểu Cô Sơn trấn vang vọng nhiều tiếng kêu.
Một vầng Mặt trời màu tím lướt ngang trời mà đến, hắn lơ lửng cách mặt đất một mét, từ trong Tiểu Cô Sơn trấn chui vào sâu trong rừng rậm nguyên thủy, phương hướng đó chính là chỗ của Thạch thôn. Tuy rằng thoáng hiện rồi biến mất nhưng khí tức kinh khủng cũng kịp quét qua, khiến ai cũng run rẩy.
Ngoại trừ một gia tộc lánh đời - Vân tộc, đây là thế lực của Vân Thiên Cung, thần bí khó lường, mọi người không thể biết sâu cạn, vậy thì phạm vi hai mươi lăm ngàn cây số thì Tử Sơn Hầu được xưng là đệ nhất cường giả.
Cả người này cũng đến, chẳng lẽ để trừng phạt cái thôn kia?"
"Đệ nhất cường giả đến, hắn nếu ra tay chỉ hữu hạn mấy Chí cường giả như tộc chủ Lôi Hầu cùng Tế linh bộ lạc Kim Lang mới địch lại."
"Úi làng nước ơi, thật sự là Tử Sơn Hầu, nhanh ra hóng xem hắn sẽ làm gì!" Các cường giả phấn chấn, những Chí cường giả này rất ít khi ra tay, mà mỗi lần chuyển động đều là sóng vỗ tung trời.
"Tộc chủ bọn ta ra tay tất nhiên là để bình định cái thôn kia, tôn nghiêm của Tử Sơn một dòng này sao có thể mạo phạm!" Một người trẻ tuổi của Tử Sơn tộc nổ to hơn cả quảng, mặt hất lên cao.
"Tử Sơn Hầu vừa ra ai dám tranh hùng? Chân thân vừa động tất có một tộc bị diệt." Có người ngứa miệng thờ dài thườn thượt, đã sớm có tiền lệ rồi, Tử Sơn Hầu từng một mình diệt qua rất nhiều bộ lạc cường đại.
Ngay lúc này, người ngựa của Lôi tộc, La Phù Đại Trạch, bộ lạc Kim Lang như vừa nhận được lệnh, đều cùng nhau tiến về sâu trong núi rừng, người Tử Sơn sau đó cũng theo vào cuối cùng.
Mấy đại tộc vậy mà đều cùng đi một hướng, mục tiêu chính là: THẠCH THÔN.
"Sơn bảo không đoạt được, giờ bọn họ lại đi hấp diêm một cái thôn." Có người châm biếm.
"Vậy mà cần tới mấy tộc lớn hành động, lại có tứ đại tộc chủ tới, sơn thôn này thật không đơn giản nha!" Một vài người chen vài câu.
Các đại tộc Tử Sơn, La Phù Đại Trạch, Lôi tộc, bộ lạc Kim Lang đều xuất hiện, ai cũng thật sự kích động, đây chính là một trận chiến siêu kinh điển.
Đệ nhất cường giả của mảnh cương thổ này - Tử Sơn Hầu, còn có thần bí đệ nhất Tế linh - Sói thần vàng kim, lại có cả các đại tộc chủ đều tới.
Các chủ nhân các tộc không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ cũng cảm thấy cây liễu rất thần bí, có một cảm giác sâu không lường được.
Trong mấy ngày này, ngược lại có không ít cường giả tiến sâu vào trong dãy núi muốn biết tộc cùng có Thánh vật gì trêu ghẹo khiến Di Chủng Thái Cổ tranh đấu hai năm còn chưa chịu đi.
Một đám cao thủ đến từ các bộ lạc khác nhau tụ hợp thành một đội ngũ cường đại tương đối, đột phá giết vào khu vực bên trong, một đường giết rất nhiều mãnh thú, tiến vào nơi sâu xa của dãy núi.
"Các anh cho rằng là Sơn bảo gì? Đã ẩn tới hai năm mà chưa bị tìm được, sẽ không phải là thứ gì còn sống chứ?"
"Ờ, có thể là vậy, có lẽ là một gốc thánh dược không chừng, có thể tự bay nhảy được."
Một nhóm người bàn luận nhưng cũng không quên đề phòng, xuất phát tiến vào sâu trong dãy núi, ai cũng có tâm mong ngóng, đừng nói đạt được Sơn bảo, chỉ cần được linh dược khác cũng đủ lời to chuyến đi này rồi.
Đương nhiên, nếu như phát hiện Dị Chủng Thái Cổ đồ sát nhau mà chết sạch thì càng tốt, cái này càng khiến cho người ta run sợ, một con Dị Chủng không hề nghi ngờ là một bảo tàng vô giá!
"Gaooo..."
Đột nhiên, từ núi rừng nguyên thủy sâu xa truyền đến tiếng gầm gừ nặng chịch, chấn động khiến núi đá như lay dộng, đá tảng lăn xuống rầm rầm tông gãy rất nhiều cổ thụ, như lũ đá bạo phát.
"Vẫn chưa vào trong mà, tại sao lại có tiếng kêu ghê rợn như vậy? Cả đám người kinh hãi.
Cuồng phong gào thét, cổ mộc rì rào, một luồng mùi tanh nồng nặc khiến người ta như muốn buồn nôn từ trong rừng phất vào mặt, theo đó là một luồng khí tức hung sát.
"Không tốt, có hung thú đến, mau tiến hành phòng ngự!"
Một con Gấu lông vàng kim xông tới, thân hình vươn thẳng hai chân chạy tới, nó cao tới mười mét, giữa trán có mọc một cái sừng rất lớn, lao tới cực nhanh.
"Phụt tttt!"
Nó tuy rằng thân thể không lồ nhưng cũng không hề ngu ngốc vụng về, tốc độ cực nhanh, lao tới vung tay tát một phát, mọi người chưa kịp phản ứng thì một người đã bị ăn tát của tay Gấu, trở thành một đống thịt nhão.
"Xẹt!"
Một gã cường giả sử dụng Bảo thuật tấn công Gấu lông vàng kim một sừng, Cốt văn lan tràn hóa thành một luồng lửa từ trên không đáp xuống người con gấu. Nhưng con hung thú này căn bản không thèm giao chiến với bọn họ mà nhảy một phát cao hai mươi mấy mét, trong nháy mắt đã té mất.
"Không tốt, chạy mau... LÀ THÚ TRIỀU AAAA!"
Đám người kinh hoảng hô to, con gấu lông vàng kia vô cùng cường đại bứt tốp dẫn đầu đoàn, mà phía sau còn có rất nhiều mãnh thú như một cơn lũ vọt tới đen nghịt một vùng.
Tim mật đám người này như đông cứng lại, chẳng trách bốc lên mùi tanh gay mũi, cuồng phong gào thét, thì ra có nhiều hung thú đang chạy trốn đến như vậy.
Mặt đất đang rung động, rất nhiều cổ thụ bị tông nát bấy, từng đàn thú to lao ra giẫm nát vùng núi rừng này, chúng nó chạy ra từ sâu trong rừng rậm, chen chúc thành một mảnh vô cùng cường đại.
"ĐCMN! Chuyện gì xảy ra? Tại sao có nhiều hung thú vậy?" Mọi người chạy trốn trong hốt hoảng, không dám dừng lại một chút nào, đại quân thú triều như vậy kể cả tộc chủ các bộ tộc cũng phải rút lui.
"GaOOOOOOO!!!"
Một tiếng rít gào vang ra từ sâu trong dãy núi, loạn thạch xé trời, bão táp ầm ầm, đá núi to lớn không ngừng rung rung lăn xuống dưới, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
"Trời ạ, một con Di Chủng Thái Cổ, một con Vượn Ác Ma!"
Mọi người quay đầu lại liền hết hồn, một con Vua vượn màu đen, toàn thân tỏa ra ánh sáng đen mờ, khói đen kịt mù trời, như một Ma Vương cái thế xuất hiện đứng sừng sững giữa bầu trời, một đôi cánh ác ma đang vỗ dập dìu trông xuống một vùng dưới này, chính là nó đang lùa bầy thú.
Mà khiến người ta kinh hãi nhất là con Dị Chủng Thái Cổ cường đại này chỉ có một tay, cánh tay kia đã bị chặt mất rồi, hung quang trong mắt lộ rõ nhìn chằm chằm về phía bên này.
Đám cường giả chạy trốn rất nhanh nhưng vẫn bị Vượn Ác Ma phát hiện, nó rung hai cánh liền như hóa thành một tia màu đen lao tới, cuồng phong rít gào, đá bụi tản ra, Vượn Ác Ma đã xuống dưới.
Người đang chạy nhanh đã tách tốp đột nhiên dừng lại, hai mắt gã vô thần, cái đầu bỗng tóe ra máu tươi như vòi nước, nửa cái xương sọ bị chém ngọt, con Vượn Ác MA kia thè lưỡi nhè vào hút rột một cái đã sạch sẽ não tủy.
Nó cũng di chuyển đến những kẻ khác, thân hình loáng một cái đã đến người gần đó, nhanh như một tia chớp đen không ai có thể phản ứng kịp.
"Đùng!!!"
Ngón tay nó gảy nhẹ một cái đã bung một miếng xương đầu cùng da tóc bay lên, miệng nó lại hút một cái nữa sạch khô bộ não, rồi liếm cái môi đỏ tía.
Kẻ này trước khi óc bị hút cạn chỉ kịp kêu một tiếng ư a rồi im bặt, tất cả diễn ra quá nhanh.
"Aaaaaaa...!"
Mọi người kinh sợ kêu to, bị sợ hãi đến da dẻ nổi gai ốc, ai cũng không ngờ vừa vào đến dãy núi bị một con Di Chủng Thái Cổ đuổi giết, không thể nào đấu lại, chỉ có chạy trối chết.
Hiển nhiên đây chỉ coi như là giãy dụa tuyệt vọng, Vượn Ác Ma thoắt ẩn thoắt hiện kéo ra một đống tàn ảnh, những cái nắp sọ người không ngừng bay lên, nó hưởng thụ mỹ vị rất thỏa thê.
Sau cùng, không một ai có thể chạy thoát, tất cả đều bỏ mạng.
Nếu người Thạch thôn ở đây nhất định có thể nhận ra đây chính là con Di chủng đã đại chiến cùng Toan Nghê, mà nay lại càng thêm hung cuồng.
Thú triều rất kinh người khiến vùng núi rừng bị tàn phá, chúng hội tụ lại như một cơn lũ quét trùng kích về dãy núi rừng bên ngoài, dẫn đến một hồi phong ba bão táp. Không chỉ có mấy thôn xóm gần đó khẩn trương lo sợ, mà những cường giả đến từ nơi xa xôi khắp nơi cũng đang kinh hãi, bọn họ cho rằng chắc chắn trong dãy núi xảy ra sự cố gì đó mới khiến vạn thú chạy trốn.
Xa xa nhìn lên, không trung của mảnh rừng núi cũng dày đặc bóng đen, vô số hung cầm giương cánh bay lượn thoát khỏi các ngọn núi lớn, bay cực tốc.
"Ồ, thú triều thật đáng sợ, cứ tưởng vùng dãy núi man dã hoang vắng này thiếu hụt linh khí, sẽ không có sinh linh cường đại thần kỳ gì, không ngờ rằng nay tụ hội nhiều hung vật như vậy." Tộc trưởng bộ lạc Kim Lang đứng trên một khối núi nhìn xuống thú triều, lông mày như khóa chặt với nhau, bên cạnh có một con Sói thần đang ngẩng đầu cũng nhìn chằm chằm về phương xa.
"A!, một con Di Chủng Thái Cổ đang lùa bầy thú." Sắc mặt tộc trưởng bộ tộc Kim Lang giật mình, tự nói: "Di chủng cường đại như vậy, nhưng có vẻ như đang phụng mệnh làm việc này?"
Lão sau khi nhạy cảm nhận thấy được những điều này lập tức kinh hãi, đây chính là Dị chủng Thái cổ à, con nào cũng đều quét ngang một phương, khó có thể gặp đối thủ, bây giờ thế lại làm chuyện như vậy.
Mơ hồ, lão đã rõ nơi sâu bên trong có tồn tại Chí cường đang dọn bãi săn bảo, Sơn bảo thật sự sắp xuất thế.
Cũng đồng thời khi đó, mấy vị nhân vật mạnh mẽ nhất như Lôi Hầu, tộc chủ La Phù Đại Trạch cũng hiểu rõ. Bọn họ là Chí cường giả trong tộc, thống trị rất nhiều bộ tộc trên mảnh đất này, mà nay chỉ có thể thở dài vì biết rằng Sơn bảo vô duyên với bọn hắn, không có sức đi tranh đoạt.
Hai canh giờ sau thú triều mới tan hết, bọn chúng chui ra vùng ngoài liền mỗi con đi về một phương. Mà đây chỉ là luồng thú triều đầu tiên mà thôi, một nhóm sinh linh yếu nhất bị lùa ra, hiển nhiên sẽ có đợt thứ hai, thứ ba, vùng đất này đã không an bình.
Các cường giả rút về Tiểu Cô Sơn trấn, cảm giác sự tình thật hóc búa, cảnh tượng trong dãy núi quá khủng khiếp, bọn họ căn bản không thể nào đi vào, đừng nói là Sơn bảo, chính là thi thể Di chủng Thái cổ cũng đừng hòng kiếm chác được.
"Haizzz, không ngờ vùng núi này lại kinh khủng đến như vậy. Một con Vượn Ác Ma cường đại đó nha, vậy mà chỉ phụ trách xua đuổi vạn thú, mà ở đây còn chưa phải nơi sâu xa của dãy núi, các người đoán xem coi vùng núi Thương Mãng này chuẩn bị xuất hiện bảo vật ghê gớm gì?"
"Có lẽ là xuất hiện Thánh dược, hoặc Thiên cốt trong truyền thuyết?"
"Không biết được, ngược lại đã đi một chuyến này uổng công, ngày mai phải rời đi thôi không thì sẽ chết cả lũ trong đây mất!"
Mọi người rất ủ rũ, không ít bộ lạc liên thủ ra quân ồ ạt nhưng lại xuất hiện một cái kết quả như thế khiến ai cũng không cam lòng.
"Ê, đúng rồi, trong vùng cương thổ này chả phải các bộ tộc mạnh mẽ nhất đang nhắm vào một cái thôn nào đó sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy, nghe nói bọn họ bị thôn đó gây thiệt hại ?"
"Ở đây không phải đã có người của bộ lạc Kim Lang, lại còn cả cao thủ La Phù Đại Trạch sao, để bọn họ tới kể một lát xem sao! Phải hóng cho được!"
Tiểu Cô Sơn trấn ầm ĩ cả một vùng, người bên ngoài gần như đông gần bằng dân số ở trấn này, mà các tộc như Kim Lang, Lôi tộc càng có nhiều cao thủ đến trú chờ đợi mệnh lệnh.
"Nghe nói cái thôn kia rất không đơn giản, khiến cho các thế lực cực kỳ cường đại trên đại địa này bị thua thiệt lớn."
"Thật hay giả vậy? Cái này không thể nào a, đây chính là hai vương hầu mạnh mẽ đó nha, còn có bộ lạc Kim Lang này, La Phù Đại Trạch này, cái tên nào mà chả uy chấn đại địa!?"
Mọi người không dám tin lắm, đều kinh sợ.
Một tiếng hừ lạnh vang tới, một vị cường giả bộ lạc Kim Lang bước lại gần, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt băng giá, nói: "Thôn kia sẽ nhanh bị diệt thôi, hoàn toàn bị xóa sổ không tồn tại nữa!"
Gã có có tự tin nói thế, bởi vì con Sói thần vàng kim kia trong tộc cũng tới, đây là một con Tế linh mạnh mẽ nhất trong bán kính hai mươi lăm ngàn cây số, đã sống thật lâu rồi. Tộc chủ có lẽ không phải đệ nhất cao thủ của vùng đất này, nhưng con Sói thần vàng kim kia chắc chắn xưng tôn giữa các con Tế linh các tộc khác.
Các cường giả kinh ngạc, bộ lạc Kim Lang đây là muốn dùng thủ đoạn sấm giật a, một thôn làng sao chống đối được?
"Trong dãy núi có Vương giả Di Chủng Thái Cổ, tộc ta không thể nào đoạt được Sơn bảo, thế nhưng diệt trừ cái thôn không biết trời cao đất dày không cần tốn bao nhiều sức lực." Một thế hệ sau của La Phù Đại Trạch to mồm nói.
Trước đây không lâu, bọn chúng bị thiệt thòi lớn, thủ lĩnh dẫn đội Thương Giao bị tàn phế, toàn bộ cao thủ đi ra đều bị tổn hại, khiến tộc bọn chúng rất nổi giận. Hiện tại tộc chủ chí cường đã đến chẳng nhẽ hủy diệt không được một thôn làng hay sao? Đánh chết bọn hắn cũng không tin.
"Đúng vậy, không được Sơn bảo thì nhờ cái thôn kia bồi thường chút đi. Bọn chúng chiếm được bảo thể Toan Nghê, thánh vật này một cái thôn sao dám giữ chứ!" Người Lôi tộc chém gió thật mạnh.
"A, Tử Sơn Hầu đến kìa oa ồ ồ hú hú..!!!!" Lúc này, từ trong Tiểu Cô Sơn trấn vang vọng nhiều tiếng kêu.
Một vầng Mặt trời màu tím lướt ngang trời mà đến, hắn lơ lửng cách mặt đất một mét, từ trong Tiểu Cô Sơn trấn chui vào sâu trong rừng rậm nguyên thủy, phương hướng đó chính là chỗ của Thạch thôn. Tuy rằng thoáng hiện rồi biến mất nhưng khí tức kinh khủng cũng kịp quét qua, khiến ai cũng run rẩy.
Ngoại trừ một gia tộc lánh đời - Vân tộc, đây là thế lực của Vân Thiên Cung, thần bí khó lường, mọi người không thể biết sâu cạn, vậy thì phạm vi hai mươi lăm ngàn cây số thì Tử Sơn Hầu được xưng là đệ nhất cường giả.
Cả người này cũng đến, chẳng lẽ để trừng phạt cái thôn kia?"
"Đệ nhất cường giả đến, hắn nếu ra tay chỉ hữu hạn mấy Chí cường giả như tộc chủ Lôi Hầu cùng Tế linh bộ lạc Kim Lang mới địch lại."
"Úi làng nước ơi, thật sự là Tử Sơn Hầu, nhanh ra hóng xem hắn sẽ làm gì!" Các cường giả phấn chấn, những Chí cường giả này rất ít khi ra tay, mà mỗi lần chuyển động đều là sóng vỗ tung trời.
"Tộc chủ bọn ta ra tay tất nhiên là để bình định cái thôn kia, tôn nghiêm của Tử Sơn một dòng này sao có thể mạo phạm!" Một người trẻ tuổi của Tử Sơn tộc nổ to hơn cả quảng, mặt hất lên cao.
"Tử Sơn Hầu vừa ra ai dám tranh hùng? Chân thân vừa động tất có một tộc bị diệt." Có người ngứa miệng thờ dài thườn thượt, đã sớm có tiền lệ rồi, Tử Sơn Hầu từng một mình diệt qua rất nhiều bộ lạc cường đại.
Ngay lúc này, người ngựa của Lôi tộc, La Phù Đại Trạch, bộ lạc Kim Lang như vừa nhận được lệnh, đều cùng nhau tiến về sâu trong núi rừng, người Tử Sơn sau đó cũng theo vào cuối cùng.
Mấy đại tộc vậy mà đều cùng đi một hướng, mục tiêu chính là: THẠCH THÔN.
"Sơn bảo không đoạt được, giờ bọn họ lại đi hấp diêm một cái thôn." Có người châm biếm.
"Vậy mà cần tới mấy tộc lớn hành động, lại có tứ đại tộc chủ tới, sơn thôn này thật không đơn giản nha!" Một vài người chen vài câu.
Các đại tộc Tử Sơn, La Phù Đại Trạch, Lôi tộc, bộ lạc Kim Lang đều xuất hiện, ai cũng thật sự kích động, đây chính là một trận chiến siêu kinh điển.
Đệ nhất cường giả của mảnh cương thổ này - Tử Sơn Hầu, còn có thần bí đệ nhất Tế linh - Sói thần vàng kim, lại có cả các đại tộc chủ đều tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.