Chương 43: Gặp được cơ duyên
Dương Yết Trực Mộc
13/05/2023
Không kiềm được sự phấn khích trong lòng nữa, Lý Đằng Phong múc nước uống lấy uống để, chẳng biết qua bao lâu đến khi gương mặt mình đỏ bừng anh ta mới ngừng lại. Cảm giác năng lượng trong đầu như muốn xét rách vỏ não ra ngoài làm Lý Đằng Phong đau nhức kêu lên mấy tiếng.
Lý Đằng Phong nhận thức ra là mình đã quá tham lam, nhất thời uống quá nhiều nên bây giờ phải gấp rúc luyện hóa nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường. Nghĩ đến là làm ngay, Lý Đằng Phong lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển luồng năng lượng chạy khắp các mạch máu trong não hải.
Khí thế phát ra từ người Lý Đằng Phong mỗi lúc một cao hơn, không gian xung quanh anh ta dao động liên hồi, linh hồn lực bộc phát hùng hậu khiến những ai đứng gần phải thần hồn điên đảo.
Gợn sóng năng lượng mỗi lúc một tăng, trong Thượng Đan Điền của Lý Đằng Phong phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Rắc!
Chẳng nghi ngờ gì nữa, linh hồn lực của Lý Đằng Phong đã đột phá lên Luyện Khí tầng hai. Tuy nhiên năng lượng vẫn không có dấu hiệu tiêu hao quá nhiều, nó vẫn tiếp tục thừa thế dâng lên.
Luyện Khí tầng ba, Luyện Khí tầng bốn,... chẳng mấy chốc Lý Đằng Phong đột phá đến Luyện Khí tầng sáu, năng lượng còn dư thừa vẫn đủ để anh ta đột phá nốt tầng bảy nhưng anh ta đã cưỡng ép nguồn năng lượng xuống. Lý Đằng Phong thừa biết đột phá liên tục sẽ gây hại rất nhiều cho tâm cảnh và cơ thể.
Thu hồi lại công pháp, Lý Đằng Phong thở ra một ngụm trọc khí rồi đứng dậy, vun vai vài cái thật sảng khoái.
Hôm nay, Lý Đằng Phong có được một nguồn thu hoặch vô cùng tốt, khi khổng khi không tìm được loại bảo bối quý giá kia khiến anh ta cười không khép miệng.
Bấy lâu nay, Lý Đằng Phong luôn lo lắng làm sao để có thể nâng cao tu vi linh hồn nhưng hôm nay vấn đề đó đã được giải quyết một phần, anh ta cảm thấy cực kì cao hứng. Nhìn lại cái vũng lúc nãy chỉ còn một chỏm nước nhỏ, tuy nhiên ở trên vách hang vẫn không ngừng nhỏ giọt ra.
Lý Đằng Phong dự đoán, có thể nguồn nước này ở đâu đó gần đây, chỉ cần lấy được nguồn nước, sau này không cần phải lo sợ chuyện đột phá nữa.
Thuận tay, Lý Đằng Phong lấy ra một cái bình ngọc múc phần nước còn lại cho vào bình, sau đó đặt cái bình xuống chỗ nước đang nhỏ giọt. Lý Đằng Phong làm vậy là để phòng hờ bất trắc, nếu không tìm được nguồn nước cũng trữ được một ít nước trong bình hoặc nếu anh ta bị vật gì đó đuổi theo cũng thuận tiện gôm đồ bỏ chạy.
Làm xong hết thảy, Lý Đằng Phong mới từ từ lặng lẽ tiến sâu vào bên trong, nguồn ánh sáng duy nhất soi đường cho anh ta là từ viên Dạ Minh Châu phát ra. Không gian lạnh lẽo, ánh sáng ma mị sẽ khiến hầu hết bất cứ ai cũng phải rợn người, chắc chỉ có một số ít người như Lý Đằng Phong là không sợ thôi.
Càng đi vào sâu, không gian lại càng rộng hơn, môi trường cũng bắt đầu dễ chịu hơn, trong này có một ít ánh sáng yếu ớt phát ra, yếu hơn rất nhiều so với ánh sáng của Dạ Minh Châu.
Lý Đằng Phong chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt đẹp ở đây, tuy chỉ thấy lờ mờ nhưng đã làm anh ta phải há hốc mồm cảm thán. Khắp vách đá đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh như những viên pha lê nhỏ dưới ánh nắng.
- Linh khí!
Lý Đằng Phong đột nhiên la lên.
Đang mải mê ngắm cảnh sắc phía trước, Lý Đằng Phong bỗng phát hiện có một luồng linh khí nồng đậm đang phóng thích tới. Dựa theo độ phủ của khí tức khác lạ trong không khí, Lý Đằng Phong phỏng đoán nơi phát ra linh khí cách mình không xa.
Dựa theo tốc độ phân tán của luồng khí tức, Lý Đằng Phong dò dẫm từng bước tiến tới, tuy anh ta rất vui mừng nhưng cũng không vui đến nổi bỏ qua sự an nguy của bản thân. Dù gì đây cũng là một hang động lâu năm, cẩn thận một chút sẽ không hề dư thừa, thông thường họa phúc song hành chẳng biết trước được điều gì sắp xảy đến.
Khoảng một lúc sau, Lý Đằng Phong đến trước một cánh cửa bằng đá, nơi này còn có một lối rẽ khác nữa, tuy nhiên do linh khí phát ra từ phía bên kia cánh cửa nên anh ta mới dừng lại xem xét.
Kiểm tra qua sơ lược một lát, không thấy có gì bất thường, Lý Đằng Phong mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa một cái.
- Trận pháp!
Lý Đằng Phong bị đẩy lui, lảo đảo lùi lại ba bước rồi dừng lại.
Lúc nãy, Lý Đằng Phong nhìn bằng mắt nên không phát hiện ra có trận pháp phòng ngự, khi dùng một chút khí lực mới bị năng lượng trận pháp đánh bật ra. Tuy nhiên trận pháp này đã lâu năm nên năng lượng không còn nhiều nữa, cao lắm là còn khoảng một phần nghìn so với ban đầu.
Nếu trận pháp này đang trong giai đoạn toàn thịnh, có cho hàng trăm Lý Đằng Phong ra tay cũng không mở được. Thế nhưng bây giờ lại khác, trải qua thời gian dài nguồn năng lượng đã bị tiêu tán gần như đến hết, cho nên đối với Lý Đằng Phong chuyện phá giải trận pháp này lại dễ như ăn bánh.
- Thiên Mộc Hóa Tiễn!
Lý Đằng Phong đánh ra một mũi tên màu xanh lục khổng lồ, hai vật va chạm nhau phát ra tiếng nổ lớn làm cho không gian xung quanh chấn động một phen. Mắt thường có thể thấy, lớp trận pháp bảo vệ đang dần bị tan biến, cũng may là nó đã yếu đi nếu không Lý Đằng Phong có mà phá vỡ nó trong giấc mơ.
Không chậm trễ, mắt Lý Đằng Phong lóe lên một cái, đẩy nhẹ cánh cửa đá, còn bản thân anh ta nép sang một bên.
Ong!
Rầm!
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp,...
Từ phía sau cánh cửa, một lực lượng tương đối có sức hủy diệt bắn ra bên ngoài, làm vách hang đối diện vỡ một mảng lớn, đá to nhỏ đủ loại rơi đầy mặt đất. Lúc nãy Lý Đằng Phong không tinh ý đề phòng trước, chắc bây giờ anh ta đã thành đống thịt nát rồi.
Lý Đằng Phong lường trước được điều đó là do anh ta hiểu được quy luật vật lý, bên trong đã bị ngăn cách với bên ngoài khá lâu nên áp suất chênh lệch nhau vô cùng khổng lồ. Đôt ngột bị thay đổi áp suất, chắc chắn sẽ phát ra nguồn năng lượng khí nén khổng lồ, đủ sức giết chết hầu hết mọi sinh vật.
Nếu dính phải luồng năng lượng lúc nãy, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng có thể bị tử vong huống chi là một Luyện Khí tầng bảy như Lý Đằng Phong. Cho nên mỗi bước đi, Lý Đằng Phong phải có sự chuẩn bị kỹ là như vậy, an toàn của chính mình phải do mình nắm lấy.
Sau khi phát hiện không còn gì nguy hiểm nữa, Lý Đằng Phong mới lách người qua cánh cửa, không khí bên trong hoang sơ vô cùng khiến cho con người ta như được sống lại thời kỳ mấy ngàn năm trước.
Nhìn quanh một lát, Lý Đằng Phong bỗng há mồm to tròn như quả trứng ngỗng, xem qua biểu hiện dường như là có gì đó đang kích động anh ta ghê lắm.
- Thật nhiều linh thạch!
Một lúc sau, Lý Đằng Phong mới hoàn hồn hét lớn lên.
Phía trước anh ta chính là một núi nhỏ linh thạch đang chất đống, viên to cỡ nắm tay trẻ con, viên nhỏ cỡ viên sỏi nhỏ bình thường. Ở đây không chỉ một hai viên mà có tận đến vài ngàn viên là ít, bao nhiêu đây cũng đủ để Lý Đằng Phong sử dụng trong vài năm.
Hôm nay, ông trời quả thật là thương cảm cho Lý Đằng Phong, thấy anh ta thiếu thốn tài nguyên tu luyện ngay lập tức ban cho anh ta một đống tài nguyên. Lý Đằng Phong cảm thấy nhân phẩm của mình quả thật là không tệ, nói tốt thì cũng chẳng quá đáng.
Nghĩ đến đây, Lý Đằng Phong tự bật cười ha hả, nhìn vào như một tên bất bình thường, có bệnh lâu năm mà giấu.
Lý Đằng Phong nhận thức ra là mình đã quá tham lam, nhất thời uống quá nhiều nên bây giờ phải gấp rúc luyện hóa nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường. Nghĩ đến là làm ngay, Lý Đằng Phong lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển luồng năng lượng chạy khắp các mạch máu trong não hải.
Khí thế phát ra từ người Lý Đằng Phong mỗi lúc một cao hơn, không gian xung quanh anh ta dao động liên hồi, linh hồn lực bộc phát hùng hậu khiến những ai đứng gần phải thần hồn điên đảo.
Gợn sóng năng lượng mỗi lúc một tăng, trong Thượng Đan Điền của Lý Đằng Phong phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Rắc!
Chẳng nghi ngờ gì nữa, linh hồn lực của Lý Đằng Phong đã đột phá lên Luyện Khí tầng hai. Tuy nhiên năng lượng vẫn không có dấu hiệu tiêu hao quá nhiều, nó vẫn tiếp tục thừa thế dâng lên.
Luyện Khí tầng ba, Luyện Khí tầng bốn,... chẳng mấy chốc Lý Đằng Phong đột phá đến Luyện Khí tầng sáu, năng lượng còn dư thừa vẫn đủ để anh ta đột phá nốt tầng bảy nhưng anh ta đã cưỡng ép nguồn năng lượng xuống. Lý Đằng Phong thừa biết đột phá liên tục sẽ gây hại rất nhiều cho tâm cảnh và cơ thể.
Thu hồi lại công pháp, Lý Đằng Phong thở ra một ngụm trọc khí rồi đứng dậy, vun vai vài cái thật sảng khoái.
Hôm nay, Lý Đằng Phong có được một nguồn thu hoặch vô cùng tốt, khi khổng khi không tìm được loại bảo bối quý giá kia khiến anh ta cười không khép miệng.
Bấy lâu nay, Lý Đằng Phong luôn lo lắng làm sao để có thể nâng cao tu vi linh hồn nhưng hôm nay vấn đề đó đã được giải quyết một phần, anh ta cảm thấy cực kì cao hứng. Nhìn lại cái vũng lúc nãy chỉ còn một chỏm nước nhỏ, tuy nhiên ở trên vách hang vẫn không ngừng nhỏ giọt ra.
Lý Đằng Phong dự đoán, có thể nguồn nước này ở đâu đó gần đây, chỉ cần lấy được nguồn nước, sau này không cần phải lo sợ chuyện đột phá nữa.
Thuận tay, Lý Đằng Phong lấy ra một cái bình ngọc múc phần nước còn lại cho vào bình, sau đó đặt cái bình xuống chỗ nước đang nhỏ giọt. Lý Đằng Phong làm vậy là để phòng hờ bất trắc, nếu không tìm được nguồn nước cũng trữ được một ít nước trong bình hoặc nếu anh ta bị vật gì đó đuổi theo cũng thuận tiện gôm đồ bỏ chạy.
Làm xong hết thảy, Lý Đằng Phong mới từ từ lặng lẽ tiến sâu vào bên trong, nguồn ánh sáng duy nhất soi đường cho anh ta là từ viên Dạ Minh Châu phát ra. Không gian lạnh lẽo, ánh sáng ma mị sẽ khiến hầu hết bất cứ ai cũng phải rợn người, chắc chỉ có một số ít người như Lý Đằng Phong là không sợ thôi.
Càng đi vào sâu, không gian lại càng rộng hơn, môi trường cũng bắt đầu dễ chịu hơn, trong này có một ít ánh sáng yếu ớt phát ra, yếu hơn rất nhiều so với ánh sáng của Dạ Minh Châu.
Lý Đằng Phong chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt đẹp ở đây, tuy chỉ thấy lờ mờ nhưng đã làm anh ta phải há hốc mồm cảm thán. Khắp vách đá đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh như những viên pha lê nhỏ dưới ánh nắng.
- Linh khí!
Lý Đằng Phong đột nhiên la lên.
Đang mải mê ngắm cảnh sắc phía trước, Lý Đằng Phong bỗng phát hiện có một luồng linh khí nồng đậm đang phóng thích tới. Dựa theo độ phủ của khí tức khác lạ trong không khí, Lý Đằng Phong phỏng đoán nơi phát ra linh khí cách mình không xa.
Dựa theo tốc độ phân tán của luồng khí tức, Lý Đằng Phong dò dẫm từng bước tiến tới, tuy anh ta rất vui mừng nhưng cũng không vui đến nổi bỏ qua sự an nguy của bản thân. Dù gì đây cũng là một hang động lâu năm, cẩn thận một chút sẽ không hề dư thừa, thông thường họa phúc song hành chẳng biết trước được điều gì sắp xảy đến.
Khoảng một lúc sau, Lý Đằng Phong đến trước một cánh cửa bằng đá, nơi này còn có một lối rẽ khác nữa, tuy nhiên do linh khí phát ra từ phía bên kia cánh cửa nên anh ta mới dừng lại xem xét.
Kiểm tra qua sơ lược một lát, không thấy có gì bất thường, Lý Đằng Phong mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa một cái.
- Trận pháp!
Lý Đằng Phong bị đẩy lui, lảo đảo lùi lại ba bước rồi dừng lại.
Lúc nãy, Lý Đằng Phong nhìn bằng mắt nên không phát hiện ra có trận pháp phòng ngự, khi dùng một chút khí lực mới bị năng lượng trận pháp đánh bật ra. Tuy nhiên trận pháp này đã lâu năm nên năng lượng không còn nhiều nữa, cao lắm là còn khoảng một phần nghìn so với ban đầu.
Nếu trận pháp này đang trong giai đoạn toàn thịnh, có cho hàng trăm Lý Đằng Phong ra tay cũng không mở được. Thế nhưng bây giờ lại khác, trải qua thời gian dài nguồn năng lượng đã bị tiêu tán gần như đến hết, cho nên đối với Lý Đằng Phong chuyện phá giải trận pháp này lại dễ như ăn bánh.
- Thiên Mộc Hóa Tiễn!
Lý Đằng Phong đánh ra một mũi tên màu xanh lục khổng lồ, hai vật va chạm nhau phát ra tiếng nổ lớn làm cho không gian xung quanh chấn động một phen. Mắt thường có thể thấy, lớp trận pháp bảo vệ đang dần bị tan biến, cũng may là nó đã yếu đi nếu không Lý Đằng Phong có mà phá vỡ nó trong giấc mơ.
Không chậm trễ, mắt Lý Đằng Phong lóe lên một cái, đẩy nhẹ cánh cửa đá, còn bản thân anh ta nép sang một bên.
Ong!
Rầm!
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp,...
Từ phía sau cánh cửa, một lực lượng tương đối có sức hủy diệt bắn ra bên ngoài, làm vách hang đối diện vỡ một mảng lớn, đá to nhỏ đủ loại rơi đầy mặt đất. Lúc nãy Lý Đằng Phong không tinh ý đề phòng trước, chắc bây giờ anh ta đã thành đống thịt nát rồi.
Lý Đằng Phong lường trước được điều đó là do anh ta hiểu được quy luật vật lý, bên trong đã bị ngăn cách với bên ngoài khá lâu nên áp suất chênh lệch nhau vô cùng khổng lồ. Đôt ngột bị thay đổi áp suất, chắc chắn sẽ phát ra nguồn năng lượng khí nén khổng lồ, đủ sức giết chết hầu hết mọi sinh vật.
Nếu dính phải luồng năng lượng lúc nãy, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng có thể bị tử vong huống chi là một Luyện Khí tầng bảy như Lý Đằng Phong. Cho nên mỗi bước đi, Lý Đằng Phong phải có sự chuẩn bị kỹ là như vậy, an toàn của chính mình phải do mình nắm lấy.
Sau khi phát hiện không còn gì nguy hiểm nữa, Lý Đằng Phong mới lách người qua cánh cửa, không khí bên trong hoang sơ vô cùng khiến cho con người ta như được sống lại thời kỳ mấy ngàn năm trước.
Nhìn quanh một lát, Lý Đằng Phong bỗng há mồm to tròn như quả trứng ngỗng, xem qua biểu hiện dường như là có gì đó đang kích động anh ta ghê lắm.
- Thật nhiều linh thạch!
Một lúc sau, Lý Đằng Phong mới hoàn hồn hét lớn lên.
Phía trước anh ta chính là một núi nhỏ linh thạch đang chất đống, viên to cỡ nắm tay trẻ con, viên nhỏ cỡ viên sỏi nhỏ bình thường. Ở đây không chỉ một hai viên mà có tận đến vài ngàn viên là ít, bao nhiêu đây cũng đủ để Lý Đằng Phong sử dụng trong vài năm.
Hôm nay, ông trời quả thật là thương cảm cho Lý Đằng Phong, thấy anh ta thiếu thốn tài nguyên tu luyện ngay lập tức ban cho anh ta một đống tài nguyên. Lý Đằng Phong cảm thấy nhân phẩm của mình quả thật là không tệ, nói tốt thì cũng chẳng quá đáng.
Nghĩ đến đây, Lý Đằng Phong tự bật cười ha hả, nhìn vào như một tên bất bình thường, có bệnh lâu năm mà giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.