Chương 42: Rồng vàng hiển uy
Dương Yết Trực Mộc
13/05/2023
Đang trong trạng thái mê mụi, bỗng một âm thanh phát ra làm Lý Đằng Phong giật mình tỉnh lại.
Gao!
Đó là âm thanh của một loài thú mà Lý Đằng Phong chưa từng biết đến, tiếng kêu của nó như xé tan cả không gian, âm lượng mang theo vô cùng hùng hậu khiến người nghe thấy phải đau nhức đến tận óc.
Không lâu sau đó, từ trong cơ thể Lý Đằng Phong có một tia sáng màu vàng bay ra nhanh gấp trăm lần tên bắn. Tia sáng màu vàng mạnh bạo đâm vào mấy quả cầu gai mà con yêu thú phun ra.
Rầm!
Mắt thường có thể thấy, mấy quả cầu tan thành cát bụi, tuy nổ ra tiếng động lớn nhưng lại chẵng có một chút dư chấn nào còn sót lại cả. Tia sáng màu vàng không dừng lại, tiếp tục lao về hướng con yêu thú kia.
Khi sắp đến gần con yêu, tia sáng màu vàng bỗng biến hóa trở thành một con vật khổng lồ, chí ít cũng lớn gấp chục lần con yêu thú nọ, toàn thân nó là màu vàng óng ánh. Nhìn kĩ sẽ thấy nó có hình dáng dài như trăn, vảy to xếp lớp phủ đầy cơ thể, đầu có hai cặp sừng như sừng hươu, trước miệng còn hai cọng râu dài chục thước, dáng vẻ uy vũ vô cùng.
Nhìn qua, Lý Đằng Phong liền nhận ra đó chính là con rồng trong hang động ở Địa Cầu, từ ngày nó xâm nhập vào cơ thể anh ta cũng không có bất kì động tĩnh nào. Nếu như bữa nay nó không xuất hiện, Lý Đằng Phong cũng quên bén đi sự tồn tại của nó.
Lúc trước cứ nghĩ con rồng này chỉ lợi dụng cơ thể mình nhưng hôm nay Lý Đằng Phong đã suy nghĩ lại, nếu không có nó xuất hiện ứng cứu, anh ta đã thành oan hồn trong bụng yêu thú rồi. Chỉ là Lý Đằng Phong không lường trước được sẽ có kết quả đáng kinh ngạc như thế này.
Sau khi hóa lớn, con rồng há miệng ngâm lên một tiếng khiến con yêu thú kia như là trúng phải mê hồn trận, cả cơ thể nó lắc lư, chao đảo rồi ngã lăn ra đất. Chưa hết, chỉ sau ba giây tiếp theo, cả cơ thể con yêu thú hóa thành cái xác héo giống như đã chết lâu ngày, nhìn vào chỉ thấy toàn là da với xương.
Thấy kẻ địch đã chết, con rồng mới thu nhỏ lại hóa thành tia sáng rồi bay trở vào cơ thể Lý Đằng Phong.
Mọi chuyện diễn ra chưa đầy một phút đã kết thúc, Lý Đằng Phong cữ ngỡ cảnh tượng lúc nãy là mình đang mơ, vì diễn biến quá nhanh, quá sức tưởng tượng. Không phải Lý Đằng Phong đang bị thương, còn có cái xác yêu thú đang nằm một đống đằng kia, anh ta đã thật sự cho rằng mình bị ảo giác rồi.
Ngồi thẩn thờ một lúc, Lý Đằng Phong mới lòm còm bò dậy, phủi phủi vài cái, bây giờ bộ trường bào của anh ta cũng đã rách lởm chởm không ra thứ gì cả, người khác nhìn vào chắc chắn cho rằng anh ta chính là tên ăn mày.
Đang định qua bên kia xẻ thịt yêu thú nhưng Lý Đằng Phong chợt nhớ lại cái xác đó có còn cái gì để cho anh ta nhét vào bụng đâu. Lý Đằng Phong thầm mắng con rồng lúc nãy ham ăn hốt uống, chẳng biết chừa phần cho chủ nhà gì cả.
Quan sát cảnh vật hoang tàn xung quanh một lượt, Lý Đằng Phong rùng mình một cái rồi bỏ đi, anh ta không biết nán lại ở đây một hồi lâu có còn gặp phải thứ gì không nữa. Để chắc ăn, Lý Đằng Phong quyết định rời khỏi đống đổ nát ở đây càng sớm càng tốt.
Vừa đi, Lý Đằng Phong vừa kiểm tra con rồng trong thượng đan điền của mình, nó vẫn như vậy cứ nằm cuộn tròn ngủ say không quan tâm đến những thứ xung quanh. Có điều Lý Đằng Phong nhận ra có điểm khác biệt ở con rồng so với lúc trước, đó là nó trở nên ngưng thực không ít giống như được tô thêm một lớp sơn màu vàng.
Hai giờ sau, Lý Đằng Phong cũng đã tiến rất sâu vào bên trong khu rừng, cảnh vật xung quanh đã thay đổi đi rất nhiều, cây cối cao lớn hơn gấp bội, tán cây che kín cả bầu trời không cho một tia sáng nào lọt qua, đang thời điểm ban ngày mà cứ ngỡ như là ban đêm.
Bây giờ, Lý Đằng Phong đã trở nên cẩn thận hơn, từng đi nước bước của mình anh ta đều tính toán thật cẩn thận, đôi mắt luôn luôn quan sát xung quanh như cặp mắt diều hâu rình mồi. Chuyện lúc nãy đã đủ để Lý Đằng Phong tởn đến già, anh ta không muốn nó lặp lại một lần nữa nên luôn đề phòng cao độ.
- Hang động sao?
Lý Đằng Phong nói nhỏ.
Cách phía trước Lý Đằng Phong không xa là một cái hang động, cái hang động này không có bất kỳ khí tức kỳ lạ nào phát ra cả, dường như chỉ là một cái động bình thường.
Lý Đằng Phong dự tính bỏ đi nơi khác nhưng trong thâm tâm anh ta luôn có giọng nói hối thúc là hãy thử vào trong đó xem. Sau một vài phút chần chừ, do dự, Lý Đằng Phong quyết định tiến vào bên trong hang động, mặc dù có hơi hơi miễn cưỡng nhưng vì linh tính mách bảo như vậy nên anh ta mới thử xem như thế nào.
Bước vào trong hang động, Lý Đằng Phong liền cảm nhận được nhiệt độ chênh lệch vô cùng lớn, ở bên ngoài khoảng chừng hai mươi mấy độ nhưng bên trong chỉ tầm năm độ trở xuống. Không chỉ vậy, không khí trong này cũng rất ẩm thấp, hơi nước đang lượn lờ đầy ở trong không trung.
Tiến vào sâu hơn, bóng tối bắt đầu dày hơn, Lý Đằng Phong đành phải lấy ra một viên Dạ Minh Châu để thắp sáng. Ánh sáng từ viên châu tuy không nhiều nhưng cũng đủ để dò đường đi nước bước.
Ở bên trong hang mà Lý Đằng Phong cảm giác như là mình đang ở trong cái tủ lạnh, nhiệt độ thấp đến nổi khiến anh ta lạnh đến rát da. Nếu Lý Đằng Phong không phải là tu luyện giả Luyện Khí tầng bảy, anh ta đã chịu không nổi cái lạnh ở trong đây rồi.
Tách, tách, tách,...
Đi được một đoạn nữa, tai Lý Đằng Phong bắt đầu nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, anh ta nhắm hướng âm thanh phát ra rồi nhanh chân bước đi. Đúng lúc Lý Đằng Phong đang khát nên anh ta cũng muốn uống một ít để cho đỡ khô cổ họng.
Càng ngày tiếng nước rơi xuống đá vang lên càng lớn, Lý Đằng Phong cười đắc ý vì anh ta đã đi đúng hướng.
Không lâu sau, Lý Đằng Phong đứng trước một cái vũng nước nhỏ đang nằm trên vách đá cách mặt đất khoảng một thước. Cái vũng nước to cỡ vòng tay trẻ con, sâu cỡ nửa gang tay, bên trong chứa đầy nước trong vắt, mát lạnh.
Đến gần thêm một chút, gương mặt Lý Đằng Phong biến đổi nhanh như cái chong chóng đang quay, từ nét mặt bình thường đã chuyển thành nét mặt kích động trông rất đặc sắc. Chỉ mới đứng gần mà năng lượng trong vũng nước đã phát lên một loại năng lượng khiến Lý Đằng Phong vô cùng sản khoái, dựa vào kinh nghiệm của mình, anh ta chắc chắn loại nước này không bình thường.
Thử cho bàn tay hớt lấy một ít nước rồi cho vào miệng, cảm giác mát lạnh lập tức lan truyền khắp khoang miệng Lý Đằng Phong, sau đó từng giọt nước thấm vào từng thớ thịt của anh ta, một loại năng lượng thuần khiết đang dần chuyển hóa vào trong cơ thể mình khiến anh ta khoan khoái vô cùng.
Ngay sau đó, Lý Đằng Phong trợn tròn mắt như thể con mắt sắp rơi ra ngoài, nét mặt anh ta kích động đến mức không diễn tả nổi. Lý Đằng Phong không nhịn được hét lớn.
- Đây... đây là nước... nước có chứa năng lượng linh hồn.
Sau đó, Lý Đằng Phong vui mừng nhảy cẩng lên, lao vào ôm một tảng đá rồi hôn chùn chụt. Lý Đằng Phong không ngờ, thứ mình tìm kiếm bấy lâu nay, hôm nay lại dễ dàng tìm gặp như vậy.
Lý Đằng Phong luôn lo lắng không có thứ để cung cấp năng lượng linh hồn cho mình nhưng hôm nay ông trời không phụ lòng người đã cho anh ta một thứ bảo vật khó cầu này. Đây chính là nước cung cấp năng lượng cho tu luyện giả tu linh hồn, không chỉ vậy mà đây còn là loại năng lượng thuần khiết vô cùng.
Gao!
Đó là âm thanh của một loài thú mà Lý Đằng Phong chưa từng biết đến, tiếng kêu của nó như xé tan cả không gian, âm lượng mang theo vô cùng hùng hậu khiến người nghe thấy phải đau nhức đến tận óc.
Không lâu sau đó, từ trong cơ thể Lý Đằng Phong có một tia sáng màu vàng bay ra nhanh gấp trăm lần tên bắn. Tia sáng màu vàng mạnh bạo đâm vào mấy quả cầu gai mà con yêu thú phun ra.
Rầm!
Mắt thường có thể thấy, mấy quả cầu tan thành cát bụi, tuy nổ ra tiếng động lớn nhưng lại chẵng có một chút dư chấn nào còn sót lại cả. Tia sáng màu vàng không dừng lại, tiếp tục lao về hướng con yêu thú kia.
Khi sắp đến gần con yêu, tia sáng màu vàng bỗng biến hóa trở thành một con vật khổng lồ, chí ít cũng lớn gấp chục lần con yêu thú nọ, toàn thân nó là màu vàng óng ánh. Nhìn kĩ sẽ thấy nó có hình dáng dài như trăn, vảy to xếp lớp phủ đầy cơ thể, đầu có hai cặp sừng như sừng hươu, trước miệng còn hai cọng râu dài chục thước, dáng vẻ uy vũ vô cùng.
Nhìn qua, Lý Đằng Phong liền nhận ra đó chính là con rồng trong hang động ở Địa Cầu, từ ngày nó xâm nhập vào cơ thể anh ta cũng không có bất kì động tĩnh nào. Nếu như bữa nay nó không xuất hiện, Lý Đằng Phong cũng quên bén đi sự tồn tại của nó.
Lúc trước cứ nghĩ con rồng này chỉ lợi dụng cơ thể mình nhưng hôm nay Lý Đằng Phong đã suy nghĩ lại, nếu không có nó xuất hiện ứng cứu, anh ta đã thành oan hồn trong bụng yêu thú rồi. Chỉ là Lý Đằng Phong không lường trước được sẽ có kết quả đáng kinh ngạc như thế này.
Sau khi hóa lớn, con rồng há miệng ngâm lên một tiếng khiến con yêu thú kia như là trúng phải mê hồn trận, cả cơ thể nó lắc lư, chao đảo rồi ngã lăn ra đất. Chưa hết, chỉ sau ba giây tiếp theo, cả cơ thể con yêu thú hóa thành cái xác héo giống như đã chết lâu ngày, nhìn vào chỉ thấy toàn là da với xương.
Thấy kẻ địch đã chết, con rồng mới thu nhỏ lại hóa thành tia sáng rồi bay trở vào cơ thể Lý Đằng Phong.
Mọi chuyện diễn ra chưa đầy một phút đã kết thúc, Lý Đằng Phong cữ ngỡ cảnh tượng lúc nãy là mình đang mơ, vì diễn biến quá nhanh, quá sức tưởng tượng. Không phải Lý Đằng Phong đang bị thương, còn có cái xác yêu thú đang nằm một đống đằng kia, anh ta đã thật sự cho rằng mình bị ảo giác rồi.
Ngồi thẩn thờ một lúc, Lý Đằng Phong mới lòm còm bò dậy, phủi phủi vài cái, bây giờ bộ trường bào của anh ta cũng đã rách lởm chởm không ra thứ gì cả, người khác nhìn vào chắc chắn cho rằng anh ta chính là tên ăn mày.
Đang định qua bên kia xẻ thịt yêu thú nhưng Lý Đằng Phong chợt nhớ lại cái xác đó có còn cái gì để cho anh ta nhét vào bụng đâu. Lý Đằng Phong thầm mắng con rồng lúc nãy ham ăn hốt uống, chẳng biết chừa phần cho chủ nhà gì cả.
Quan sát cảnh vật hoang tàn xung quanh một lượt, Lý Đằng Phong rùng mình một cái rồi bỏ đi, anh ta không biết nán lại ở đây một hồi lâu có còn gặp phải thứ gì không nữa. Để chắc ăn, Lý Đằng Phong quyết định rời khỏi đống đổ nát ở đây càng sớm càng tốt.
Vừa đi, Lý Đằng Phong vừa kiểm tra con rồng trong thượng đan điền của mình, nó vẫn như vậy cứ nằm cuộn tròn ngủ say không quan tâm đến những thứ xung quanh. Có điều Lý Đằng Phong nhận ra có điểm khác biệt ở con rồng so với lúc trước, đó là nó trở nên ngưng thực không ít giống như được tô thêm một lớp sơn màu vàng.
Hai giờ sau, Lý Đằng Phong cũng đã tiến rất sâu vào bên trong khu rừng, cảnh vật xung quanh đã thay đổi đi rất nhiều, cây cối cao lớn hơn gấp bội, tán cây che kín cả bầu trời không cho một tia sáng nào lọt qua, đang thời điểm ban ngày mà cứ ngỡ như là ban đêm.
Bây giờ, Lý Đằng Phong đã trở nên cẩn thận hơn, từng đi nước bước của mình anh ta đều tính toán thật cẩn thận, đôi mắt luôn luôn quan sát xung quanh như cặp mắt diều hâu rình mồi. Chuyện lúc nãy đã đủ để Lý Đằng Phong tởn đến già, anh ta không muốn nó lặp lại một lần nữa nên luôn đề phòng cao độ.
- Hang động sao?
Lý Đằng Phong nói nhỏ.
Cách phía trước Lý Đằng Phong không xa là một cái hang động, cái hang động này không có bất kỳ khí tức kỳ lạ nào phát ra cả, dường như chỉ là một cái động bình thường.
Lý Đằng Phong dự tính bỏ đi nơi khác nhưng trong thâm tâm anh ta luôn có giọng nói hối thúc là hãy thử vào trong đó xem. Sau một vài phút chần chừ, do dự, Lý Đằng Phong quyết định tiến vào bên trong hang động, mặc dù có hơi hơi miễn cưỡng nhưng vì linh tính mách bảo như vậy nên anh ta mới thử xem như thế nào.
Bước vào trong hang động, Lý Đằng Phong liền cảm nhận được nhiệt độ chênh lệch vô cùng lớn, ở bên ngoài khoảng chừng hai mươi mấy độ nhưng bên trong chỉ tầm năm độ trở xuống. Không chỉ vậy, không khí trong này cũng rất ẩm thấp, hơi nước đang lượn lờ đầy ở trong không trung.
Tiến vào sâu hơn, bóng tối bắt đầu dày hơn, Lý Đằng Phong đành phải lấy ra một viên Dạ Minh Châu để thắp sáng. Ánh sáng từ viên châu tuy không nhiều nhưng cũng đủ để dò đường đi nước bước.
Ở bên trong hang mà Lý Đằng Phong cảm giác như là mình đang ở trong cái tủ lạnh, nhiệt độ thấp đến nổi khiến anh ta lạnh đến rát da. Nếu Lý Đằng Phong không phải là tu luyện giả Luyện Khí tầng bảy, anh ta đã chịu không nổi cái lạnh ở trong đây rồi.
Tách, tách, tách,...
Đi được một đoạn nữa, tai Lý Đằng Phong bắt đầu nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, anh ta nhắm hướng âm thanh phát ra rồi nhanh chân bước đi. Đúng lúc Lý Đằng Phong đang khát nên anh ta cũng muốn uống một ít để cho đỡ khô cổ họng.
Càng ngày tiếng nước rơi xuống đá vang lên càng lớn, Lý Đằng Phong cười đắc ý vì anh ta đã đi đúng hướng.
Không lâu sau, Lý Đằng Phong đứng trước một cái vũng nước nhỏ đang nằm trên vách đá cách mặt đất khoảng một thước. Cái vũng nước to cỡ vòng tay trẻ con, sâu cỡ nửa gang tay, bên trong chứa đầy nước trong vắt, mát lạnh.
Đến gần thêm một chút, gương mặt Lý Đằng Phong biến đổi nhanh như cái chong chóng đang quay, từ nét mặt bình thường đã chuyển thành nét mặt kích động trông rất đặc sắc. Chỉ mới đứng gần mà năng lượng trong vũng nước đã phát lên một loại năng lượng khiến Lý Đằng Phong vô cùng sản khoái, dựa vào kinh nghiệm của mình, anh ta chắc chắn loại nước này không bình thường.
Thử cho bàn tay hớt lấy một ít nước rồi cho vào miệng, cảm giác mát lạnh lập tức lan truyền khắp khoang miệng Lý Đằng Phong, sau đó từng giọt nước thấm vào từng thớ thịt của anh ta, một loại năng lượng thuần khiết đang dần chuyển hóa vào trong cơ thể mình khiến anh ta khoan khoái vô cùng.
Ngay sau đó, Lý Đằng Phong trợn tròn mắt như thể con mắt sắp rơi ra ngoài, nét mặt anh ta kích động đến mức không diễn tả nổi. Lý Đằng Phong không nhịn được hét lớn.
- Đây... đây là nước... nước có chứa năng lượng linh hồn.
Sau đó, Lý Đằng Phong vui mừng nhảy cẩng lên, lao vào ôm một tảng đá rồi hôn chùn chụt. Lý Đằng Phong không ngờ, thứ mình tìm kiếm bấy lâu nay, hôm nay lại dễ dàng tìm gặp như vậy.
Lý Đằng Phong luôn lo lắng không có thứ để cung cấp năng lượng linh hồn cho mình nhưng hôm nay ông trời không phụ lòng người đã cho anh ta một thứ bảo vật khó cầu này. Đây chính là nước cung cấp năng lượng cho tu luyện giả tu linh hồn, không chỉ vậy mà đây còn là loại năng lượng thuần khiết vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.