Chương 41: Một người, một yêu
Dương Yết Trực Mộc
13/05/2023
Sau vài giờ, mặt trời đã ló dạng, trái ngược với bầu không khí trong đêm tối, buổi sáng ở đây vô cùng thơ mộng, những giọt sương động trên lá long lanh dưới ánh nắng hừng đông.
Lý Đằng Phong thong thả cất bước về phía trước, xem nơi xa lạ như là sân vườn nhà mình. Nói đi cũng phải nói lại, với một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy như Lý Đằng Phong đã có đủ bản lĩnh, tự do tự tại đi lại, không sợ gặp nhiều nguy hiểm. Trừ khi gặp phải cường giả mới cần phải lo lắng tới an nguy của bản thân.
Nhắc đến cường giả, những loại người này cũng không phải tùy tiện giết chóc, chỉ khi nào động chạm lợi ích của bọn họ mới bị bọn họ trừ khử. Vì vậy, ngàn lần cũng đừng tự tiện tìm những người đó để gây chuyện.
Rốp!
Rốp!
Rốp!
...
Đột nhiên, tiếng cành khô bị gãy vang lên từng tiếng, từng tiếng một. Lý Đằng Phong lắng tai nghe, liền nhận ra cách đây không xa có thể là một loài dã thú to lớn đang đến.
Trong khu rừng nguyên sinh như thế này, không lạ gì khi có dã thú xuất hiện, chỉ không biết đó là dã thú hiền hay dữ.
Lý Đằng Phong dự tính sẽ tránh mặt đi, dù sao mới khởi hành không lâu, anh ta cũng không muốn phải đối đầu với thứ mà mình chưa biết rõ như thế nào, nếu không sẽ hối hận không kịp.
Tuy nhiên, Lý Đằng Phong chưa kịp hành động thì mọi thứ đã quá muộn màng, có thứ gì đó vô cùng ghê gớm đang thấp thoáng bóng dáng ở phía xa.
Đúng như dự đoán của Lý Đằng Phong, từ trong những hàng cây rậm rạp phía trước, một con vật to gấp đôi con voi trưởng thành nhưng đang dần xuất hiện.
Cả cơ thể nó rậm lông đen, cơ bắp săn chắc, răng nanh dài lú ra ngoài, cả cặp mắt là một màu đỏ như máu. Mỗi bước đi của nó như là muốn dẫm cho đất nức ra, nó nhìn Lý Đằng Phong bằng ánh mắt không thiện cảm.
Ánh mắt của con thú này sắc lẽm như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Đằng Phong, miệng nó đang không ngừng nhỏ dãi. Nhìn vào cảnh này, không khó nhận ra con thú đang thèm thuồng Lý Đằng Phong một cách mãnh liệt, dường như muốn ăn Lý Đằng Phong ngay lập tức.
Trước giờ Lý Đằng Phong chưa từng có cảm giác sợ hãi nào đáng nhắc tới nhưng khi đối diện với con vật này, anh ta có cảm giác lạnh dọc sống lưng.
Gừ...
Con vật đó gầm lên một tiếng, âm thanh đinh tai nhức óc, bán kính năm trăm thước xung quanh cây cối đều rụng gần hết lá, một tiếng gầm của nó đã làm cho cảnh vật tan hoang, sụp đổ.
- Yêu thú!
Nhất thời, Lý Đằng Phong không tài nào khống chế được sự kích động, phía trước anh ta chính là một con yêu thú thật sự. Bởi vì chỉ có yêu thú mới có được năng lượng to lớn như thế này.
Bây giờ, Lý Đằng Phong chưa thể xác định được thực lực con yêu thú này như thế nào, anh ta chỉ có thể cảnh giác cao độ từ từ lui về phía sau. Nhìn thấy kích thước to lớn của con vật trước mắt, cho dù chỉ là dã thú nó cũng là đối thủ đáng gờm của Lý Đằng Phong, huống chi nó còn là một con yêu thú.
Luận về sức mạnh, Lý Đằng Phong chắc chắn không bằng con yêu thú này, giờ đây anh ta chỉ còn cách dựa vào trí thông minh và thực lực tu sĩ của mình. Thế nhưng, Lý Đằng Phong không chắc mình là đối thủ của yêu thú trước mắt này.
Lý Đằng Phong thầm cầu nguyện cho con yêu thú này đừng tấn công mình, nhưng anh ta cũng biết điều đó là thừa thải, một con mồi ngon như vậy, đổi lại anh ta cũng sẽ không buông tha.
Không chờ lâu, con yêu thú nhanh chóng phóng đến bên cạnh Lý Đằng Phong, nó dùng một chân trước tán xuống hòng đánh Lý Đằng Phong ra thành hai khúc.
Rắc!
Lý Đằng Phong tức tốc nhảy ra xa năm mét, thuận lời tránh được đòn sát thủ, khi nhìn lại chỗ của mình lúc nãy, năm cái cây bên cạnh đã bị tán ngã rạp xuống đất, lá cây, đất bụi bay mịt trời.
- Phong Phi Tiễn!
Nhắm không thể chạy thoát được, Lý Đằng Phong đành liệu mạng phản công lại, không đánh cũng sẽ chết, biết đâu đánh lại có cơ hội sống.
Hàng trăm mũi tên lao nhanh vun vút trong không khí, khí tức sắc bén phát ra khiến người khác phải rùng mình.
Keng, keng, keng,...
Mấy mũi tên va thẳng vào cơ thể yêu thú, nhưng không hề làm nó bị thương cho dù chỉ một chút, giống như là gãi ngứa cho nó. Nếu là một người bình thường hoặc tu sĩ cấp thấp dính phải chiêu lúc nãy, cả cơ thể đã biến thành tổ ong rồi.
Gừ...
Sau đòn tấn công của Lý Đằng Phong, yêu thú trở nên hung hăng kích động hơn, nó đã chính thức xem Lý Đằng Phong là kẻ thù. Chỉ trong giây lát, con yêu thú lại một lần nữa tấn công tới.
- Thiên Mộc Hóa Tiễn!
Một mũi tên khổng lồ màu xanh xuất hiện, nhắm thẳng cơ thể yêu thú mà lao vun vút.
Bùm!
Con yêu thú dễ dàng dùng chân trước đánh dạt mũi tên ra bên ngoài, mũi tên lao vào vách đá gần đó rồi phá tan cả một mảng lớn đất đá.
Dự liệu được điều chẳng lành, Lý Đằng Phong không chậm trễ tức tốc lướt người về bên phải, phóng lên một cái cây lớn.
Quả nhiên, một giây sau con yêu thú đã giáng một đòn vào vị trí cũ của Lý Đằng Phong, mặt đất nơi đó lún sâu xuống ba thước, tạo thành một cái hố rộng năm thước. Nếu Lý Đằng Phong không nhanh chân chạy thoát, có lẽ bây giờ anh ta đã biến thành vũng máu.
Giờ đây, cả cơ thể Lý Đằng Phong đã thấm mệt, hai chiêu lúc nãy đánh ra đã làm anh ta tiêu hao quá nhiều. Cứ cái đà này, sớm muộn gì Lý Đằng Phong cũng rơi vào tay con yêu thú.
Vèo!
Một khúc cây lớn đang bay về phía Lý Đằng Phong, anh ta chỉ kịp lấy tay ra đánh chặn lại vì khoảng cách đã quá gần không đủ thời gian ngưng đọng tuyệt kỹ.
Khi khúc cây chạm vào tay mình, Lý Đằng Phong cảm nhận được lực lượng vô cùng lớn đang dồn mình lui về sau, anh ta không thể chịu nổi liền bị đánh bay ra xa.
Bụp!
Huỵch!
Lý Đằng Phong bị va thẳng vào nền đất, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khúc cây lúc nãy đã bị vỡ tan tành nhưng lực lượng nó để lại đã làm anh ta bị thương nghiêm trọng.
Chưa kịp thở ra một hơi, yêu thú lại đánh tới một lần lữa, trong miệng nó phun ra rất nhiều quả cầu gai bằng gỗ, to ngang một tảng đá cao đến nửa thân người lớn.
- Thiên Mộc Hóa Tiễn!
Lý Đằng Phong dùng toàn lực đánh ra một chiêu mới, sau khi đòn đánh được phát ra, sắc mặt anh ta bắt đầu trắng bệt, nguyên khí trong người đã gần như cạn kiệt.
Gầm!
Hai đòn đánh va vào nhau phát ra âm thanh long trời lỡ đất, tàn dư năng lượng tạo thành cuồng phong tàn phá mọi thứ xung quanh gần đó.
Cả cơ thể của Lý Đằng Phong cũng bị ảnh hưởng, lập tức bị hất văng ra xa vài chục thước, anh ta cảm thấy cổ họng mình mằn mặn, lập tức phun ra một ngụm máu.
Hôm nay, Lý Đằng Phong không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này, hiện giờ mạng nhỏ của anh ta đang giống như ngọn đèn dầu trước gió.
Gừ...
Con yêu thú rống lên một tiếng, ngay sau đó phun ra liên tiếp mấy quả cầu gai bay về hường Lý Đằng Phong.
Lý Đằng Phong vô lực trơ mắt nhìn những thứ chết người đang tiến về phía mình một cách lạnh lùng, anh ta chỉ có thể tự nói nhỏ.
- Mạng ta xong rồi.
Nhìn những quả cầu đang lao tới, Lý Đằng Phong chỉ có thể thở dài bất lực, trước giờ anh ta toàn là giết người khác, hôm nay cũng sắp hiểu được cảm giác bị giết như thế nào.
Lý Đằng Phong thong thả cất bước về phía trước, xem nơi xa lạ như là sân vườn nhà mình. Nói đi cũng phải nói lại, với một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy như Lý Đằng Phong đã có đủ bản lĩnh, tự do tự tại đi lại, không sợ gặp nhiều nguy hiểm. Trừ khi gặp phải cường giả mới cần phải lo lắng tới an nguy của bản thân.
Nhắc đến cường giả, những loại người này cũng không phải tùy tiện giết chóc, chỉ khi nào động chạm lợi ích của bọn họ mới bị bọn họ trừ khử. Vì vậy, ngàn lần cũng đừng tự tiện tìm những người đó để gây chuyện.
Rốp!
Rốp!
Rốp!
...
Đột nhiên, tiếng cành khô bị gãy vang lên từng tiếng, từng tiếng một. Lý Đằng Phong lắng tai nghe, liền nhận ra cách đây không xa có thể là một loài dã thú to lớn đang đến.
Trong khu rừng nguyên sinh như thế này, không lạ gì khi có dã thú xuất hiện, chỉ không biết đó là dã thú hiền hay dữ.
Lý Đằng Phong dự tính sẽ tránh mặt đi, dù sao mới khởi hành không lâu, anh ta cũng không muốn phải đối đầu với thứ mà mình chưa biết rõ như thế nào, nếu không sẽ hối hận không kịp.
Tuy nhiên, Lý Đằng Phong chưa kịp hành động thì mọi thứ đã quá muộn màng, có thứ gì đó vô cùng ghê gớm đang thấp thoáng bóng dáng ở phía xa.
Đúng như dự đoán của Lý Đằng Phong, từ trong những hàng cây rậm rạp phía trước, một con vật to gấp đôi con voi trưởng thành nhưng đang dần xuất hiện.
Cả cơ thể nó rậm lông đen, cơ bắp săn chắc, răng nanh dài lú ra ngoài, cả cặp mắt là một màu đỏ như máu. Mỗi bước đi của nó như là muốn dẫm cho đất nức ra, nó nhìn Lý Đằng Phong bằng ánh mắt không thiện cảm.
Ánh mắt của con thú này sắc lẽm như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Đằng Phong, miệng nó đang không ngừng nhỏ dãi. Nhìn vào cảnh này, không khó nhận ra con thú đang thèm thuồng Lý Đằng Phong một cách mãnh liệt, dường như muốn ăn Lý Đằng Phong ngay lập tức.
Trước giờ Lý Đằng Phong chưa từng có cảm giác sợ hãi nào đáng nhắc tới nhưng khi đối diện với con vật này, anh ta có cảm giác lạnh dọc sống lưng.
Gừ...
Con vật đó gầm lên một tiếng, âm thanh đinh tai nhức óc, bán kính năm trăm thước xung quanh cây cối đều rụng gần hết lá, một tiếng gầm của nó đã làm cho cảnh vật tan hoang, sụp đổ.
- Yêu thú!
Nhất thời, Lý Đằng Phong không tài nào khống chế được sự kích động, phía trước anh ta chính là một con yêu thú thật sự. Bởi vì chỉ có yêu thú mới có được năng lượng to lớn như thế này.
Bây giờ, Lý Đằng Phong chưa thể xác định được thực lực con yêu thú này như thế nào, anh ta chỉ có thể cảnh giác cao độ từ từ lui về phía sau. Nhìn thấy kích thước to lớn của con vật trước mắt, cho dù chỉ là dã thú nó cũng là đối thủ đáng gờm của Lý Đằng Phong, huống chi nó còn là một con yêu thú.
Luận về sức mạnh, Lý Đằng Phong chắc chắn không bằng con yêu thú này, giờ đây anh ta chỉ còn cách dựa vào trí thông minh và thực lực tu sĩ của mình. Thế nhưng, Lý Đằng Phong không chắc mình là đối thủ của yêu thú trước mắt này.
Lý Đằng Phong thầm cầu nguyện cho con yêu thú này đừng tấn công mình, nhưng anh ta cũng biết điều đó là thừa thải, một con mồi ngon như vậy, đổi lại anh ta cũng sẽ không buông tha.
Không chờ lâu, con yêu thú nhanh chóng phóng đến bên cạnh Lý Đằng Phong, nó dùng một chân trước tán xuống hòng đánh Lý Đằng Phong ra thành hai khúc.
Rắc!
Lý Đằng Phong tức tốc nhảy ra xa năm mét, thuận lời tránh được đòn sát thủ, khi nhìn lại chỗ của mình lúc nãy, năm cái cây bên cạnh đã bị tán ngã rạp xuống đất, lá cây, đất bụi bay mịt trời.
- Phong Phi Tiễn!
Nhắm không thể chạy thoát được, Lý Đằng Phong đành liệu mạng phản công lại, không đánh cũng sẽ chết, biết đâu đánh lại có cơ hội sống.
Hàng trăm mũi tên lao nhanh vun vút trong không khí, khí tức sắc bén phát ra khiến người khác phải rùng mình.
Keng, keng, keng,...
Mấy mũi tên va thẳng vào cơ thể yêu thú, nhưng không hề làm nó bị thương cho dù chỉ một chút, giống như là gãi ngứa cho nó. Nếu là một người bình thường hoặc tu sĩ cấp thấp dính phải chiêu lúc nãy, cả cơ thể đã biến thành tổ ong rồi.
Gừ...
Sau đòn tấn công của Lý Đằng Phong, yêu thú trở nên hung hăng kích động hơn, nó đã chính thức xem Lý Đằng Phong là kẻ thù. Chỉ trong giây lát, con yêu thú lại một lần nữa tấn công tới.
- Thiên Mộc Hóa Tiễn!
Một mũi tên khổng lồ màu xanh xuất hiện, nhắm thẳng cơ thể yêu thú mà lao vun vút.
Bùm!
Con yêu thú dễ dàng dùng chân trước đánh dạt mũi tên ra bên ngoài, mũi tên lao vào vách đá gần đó rồi phá tan cả một mảng lớn đất đá.
Dự liệu được điều chẳng lành, Lý Đằng Phong không chậm trễ tức tốc lướt người về bên phải, phóng lên một cái cây lớn.
Quả nhiên, một giây sau con yêu thú đã giáng một đòn vào vị trí cũ của Lý Đằng Phong, mặt đất nơi đó lún sâu xuống ba thước, tạo thành một cái hố rộng năm thước. Nếu Lý Đằng Phong không nhanh chân chạy thoát, có lẽ bây giờ anh ta đã biến thành vũng máu.
Giờ đây, cả cơ thể Lý Đằng Phong đã thấm mệt, hai chiêu lúc nãy đánh ra đã làm anh ta tiêu hao quá nhiều. Cứ cái đà này, sớm muộn gì Lý Đằng Phong cũng rơi vào tay con yêu thú.
Vèo!
Một khúc cây lớn đang bay về phía Lý Đằng Phong, anh ta chỉ kịp lấy tay ra đánh chặn lại vì khoảng cách đã quá gần không đủ thời gian ngưng đọng tuyệt kỹ.
Khi khúc cây chạm vào tay mình, Lý Đằng Phong cảm nhận được lực lượng vô cùng lớn đang dồn mình lui về sau, anh ta không thể chịu nổi liền bị đánh bay ra xa.
Bụp!
Huỵch!
Lý Đằng Phong bị va thẳng vào nền đất, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khúc cây lúc nãy đã bị vỡ tan tành nhưng lực lượng nó để lại đã làm anh ta bị thương nghiêm trọng.
Chưa kịp thở ra một hơi, yêu thú lại đánh tới một lần lữa, trong miệng nó phun ra rất nhiều quả cầu gai bằng gỗ, to ngang một tảng đá cao đến nửa thân người lớn.
- Thiên Mộc Hóa Tiễn!
Lý Đằng Phong dùng toàn lực đánh ra một chiêu mới, sau khi đòn đánh được phát ra, sắc mặt anh ta bắt đầu trắng bệt, nguyên khí trong người đã gần như cạn kiệt.
Gầm!
Hai đòn đánh va vào nhau phát ra âm thanh long trời lỡ đất, tàn dư năng lượng tạo thành cuồng phong tàn phá mọi thứ xung quanh gần đó.
Cả cơ thể của Lý Đằng Phong cũng bị ảnh hưởng, lập tức bị hất văng ra xa vài chục thước, anh ta cảm thấy cổ họng mình mằn mặn, lập tức phun ra một ngụm máu.
Hôm nay, Lý Đằng Phong không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này, hiện giờ mạng nhỏ của anh ta đang giống như ngọn đèn dầu trước gió.
Gừ...
Con yêu thú rống lên một tiếng, ngay sau đó phun ra liên tiếp mấy quả cầu gai bay về hường Lý Đằng Phong.
Lý Đằng Phong vô lực trơ mắt nhìn những thứ chết người đang tiến về phía mình một cách lạnh lùng, anh ta chỉ có thể tự nói nhỏ.
- Mạng ta xong rồi.
Nhìn những quả cầu đang lao tới, Lý Đằng Phong chỉ có thể thở dài bất lực, trước giờ anh ta toàn là giết người khác, hôm nay cũng sắp hiểu được cảm giác bị giết như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.