Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?
Chương 104: Kiếp sau ắt trả, nếu tương phùng
TDuy Nguyễn
16/04/2023
Sở Tích Hy cũng tăng ngữ điệu nối tiếp. Thái độ cực kỳ kiên quyết. Không thua kém cô là bao nhiêu. Ý tứ này là đe dọa đó sao!
Không gian chợt lặng đi ngột ngạt. Sở Tích Hy cúi mặt xuống hai bàn tay che đi cơn thảm sầu đang tích cực bủa vây. Bất lực thật rồi ư!
"Hơ!"
Chợt tiếng cười lạnh lẽo của cô vang lên phá tan đi tất cả. Không khí u ám và ngộp thở đến tận cùng.
- "Bớt đùa."
Lập Viễn Sa đánh ánh mắt sắc bén về phía gương mặt ngỡ ngàng của Sở Tích Hy, lạnh nhạt nhả ra hai chữ. Nhanh chóng thu lại. Cô hớp một ngụm trà để thấm tháp. Điềm nhiên đến quặn lòng. Tuy nhiên, đó chỉ là vỏ bọc mà Lập Viễn Sa đang cố tình ngụy tạo để che giấu đi cái nội tâm mông lung của mình.
"Lần cuối có thể gặp cô sao?" "Tại sao chứ?"
Tư tưởng đang tranh đấu gay go thì giọng điệu gắt gao của Sở Tích Hy đã lập tức cất lên cắt ngang toàn bộ:
- "Lập Viễn Sa. Cậu nghĩ tôi có thể nhẫn tâm đem mạng sống của người tôi yêu ra đùa cợt hay sao?"
Sở Tích Hy suy cho cùng cũng chỉ như bao người, không thể nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu Lập Viễn Sa, không biết bên trong con người này ẩn chứa những loại độc tố gì. Có thể nói ra những lời như vậy thực chất là xuất phát từ tận cùng của đáy tâm can ấy hay sao? Tức thời không kiềm chế được, Tích Hy vỗ mạnh bàn nổi đóa.
Lập Viễn Sa ngả người ra lưng ghế, tay khoanh trước ngực, hơi thở đều đều mà vô cùng nhạt nhẽo. Sở Tích Hy tưởng chừng như đã không tiếp tục giữ nổi nữa thì khi dời mắt xuống hai quả nhãn cầu đang thản nhiên nhìn mình cơn bức bối đã tức thì bị áp chế.
Cô ấy ngồi thụp xuống ghế, nét âu sầu thấm dần vào thanh quản khiến mỗi con chữ thoát ra bên ngoài đều nặng đến ngàn cân:
- "Lara bị ung thư tuyến giáp, hơn 6 năm nay rồi. Bây giờ, khối u đã di căn đến những bộ phận khác trong cơ thể. Cô ấy...không còn nhiều thời gian đâu."
Từng từ một thốt ra trở ngược lại tai mình chẳng khác nào từng chiếc kim nhọn đâm thẳng vào tim. Châm chích gây khó chịu đến vô cùng. Mà nhức nhối lại không sao tả được.
Lập Viễn Sa như chết lặng đi giữa căn phòng rộng lớn này. Dời mắt xuống nền gạch trắng vô tri, bản thân như lọt thỏm giữa không gian muôn trùng tối. Cố để tiếng lùng bùng cận kề màng nhĩ đánh lừa thần trí. Cô gượng nghĩ thính giác mình đã có vấn đề rồi, những gì vừa nghe thấy cũng chỉ là tạp âm vô nghĩa.
- "Cậu có thể nghĩ tình từng là bạn thân mà đến gặp Lara một lần không?"
Giọng Sở Tích Hy run rẩy nghẹn ngào, đôi mắt chất chứa đầy mong đợi nhìn cô thành khẩn. Thể như cô ấy là người đang mang trong người căn bệnh quái ác đó, phải dồn hết hi vọng vào để cầu xin chút ân huệ cuối cùng của Lập Viễn Sa dành cho mình vậy.
Cô cắn chặt hai hàm răng khiến khung xương quai hàm càng lộ ra góc cạnh.
Hô hấp nặng nề không thông. Lập Viễn Sa đứng phắt dậy quay mặt ra hướng cửa, để tấm lưng của mình làm bức bình phong che chắn cho những cảm xúc bất ổn đang ẩn hiện trên khuôn mặt. Cô nhả ra một câu nghi vấn:
- "Phát hiện hơn 6 năm mà không điều trị?"
- "Một viên thuốc cô ấy còn không bỏ sót. Chỉ trách đó là khối u ác tính. Sống được trên 5 năm đã là kì tích rồi."
- "..."
- "Bác sĩ nói không còn quá 50 ngày nữa đâu. Viễn Sa! Có thể là bất kể lúc nào đó. Cậu đến gặp Lara đi, có được không? Cô ấy thật sự có chuyện muốn nói với cậu."
- "Coi như tôi xin cậu đi. Hoàn thành...di nguyện cuối cùng này của Lara. Lập Viễn Sa..."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
{"...
Một buổi chiều chìm trong mảnh tan thương, man mác buồn với cơn mưa dầm khi trời lập hạ. Những giọt nước mắt mặn chát của người con gái hòa cùng dòng nước mưa lạnh cóng xối xả trút xuống nắm mộ đất nằm trơ trọi giữa cánh đồng hoang vô tận.
Kết thúc rồi chuỗi ngày đau khổ. Chấm hết rồi những giờ dằn vặt dày vò. Sướng cho kẻ đi, nhưng sầu cho người ở lại.
Cái lạnh lẽo này không phải từ bên ngoài thấm tháp vào nữa mà là nỗi lạnh lòng từ từ lan rộng đến lục phủ tâm can, làm đông tụ từng tế bào ở khắp các tứ chi.
Hôm nay cô nằm xuống đây, về với vòng tay của đất mẹ như trở về ngày thơ ấu, vô ưu vô lo. Chỉ còn mỗi người con gái nhỏ nhắn này phải một mình chống chọi với dòng đời đầy bão tố. Âm dương cách biệt, trần gian vạn bể sầu, ngày hai người đoàn tụ...ắt chẳng còn xa!
Thế thái tha nhân, sầu bi lụy.
Huỳnh tuyền thoát kiếp, đến luân hồi.
Duyên phận trần ai, đời này nợ.
Kiếp sau ắt trả, nếu tương phùng."}
Người đàn ông ngồi trước laptop chăm chú đọc những áng văn này mà chiếc mi tâm nheo lại gắt gao lúc nào chẳng hay. Tiếng thở dài dội vào không trung khi đến những dòng chữ cuối cùng. Buột miệng mà thốt lên:
- "Đúng thật là không có câu chuyện nào đẹp bằng chính đời thực viết ra! Nỗi khổ từ đời vận vào văn, nhằn nhọc ở lòng họa hồn thơ."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Phòng Chủ tịch
- "Anh, Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan, Tây Ban Nha đã tìm ra thí sinh chiến thắng trong cuộc tuyển chọn. Em đã sắp xếp chuyến bay cho tất cả họ rồi. Cuối tuần này sẽ đến ra mắt Lập tổng."
Thư ký Hạ để hai tay phía trước kính cẩn báo cáo với Lập Viễn Sa. Nhưng đáp lại Hạ My chỉ là một gương mặt thẩn thờ. Đôi mắt vô hồn thả vào hư không, chẳng còn có tiêu điểm. Sự im lặng giăng kín cả gian phòng khiến con người ta dễ rơi vào bức bối.
- "Lập tổng! Lập tổng!"
- "Ờ...ừm!"
Phải đợi Hạ My khua khua tay trước mặt gọi về Lập Viễn Sa mới choàng tỉnh. Cô vô thức đánh rơi chiếc bút trong tay, bất giác nhả ra mấy tiếng vô nghĩa mệt nhoài.
Thư ký Hạ nhặt lại để lên bàn cho Lập Viễn Sa. Vẫn không quên cẩn trọng quan sát sắc thái khác thường này của cô mà hỏi han:
- "Lập tổng, chị...không sao chứ?"
Lập Viễn Sa thở dài, khẽ gật đầu một cái thay cho chữ "Ổn", cô xoa xoa hai bên thái dương nói với Hạ My:
- "Pha cho tôi một tách cà phê."
- "Dạ."
- "Đợi đã! Hạ My."
Hạ My chôn chân chỗ cửa trố mắt nhìn Lập Viễn Sa. Vị nữ CEO khó tính này, lần đầu tiên, vừa gọi đầy đủ họ tên của cô đấy sao? Thật sự là không nghe lầm đấy chứ!
- "Sao...sao thế ạ?"
Hạ My lắp bắp hỏi lại.
Lập Viễn Sa hắng giọng. Lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào thư ký Hạ, nỗi trăn trở thầm nhuần qua từng hơi thở:
- "Giả định, có một người rất thích cô. Thích đến độ đánh mất chính bản thân mình, không từ bất kỳ thủ đoạn nào để có được cô. Cũng vì thế, đã làm tổn thương đến người mà cô yêu nhất. Vậy...cô có tha thứ cho người đó không?"
- "Không!"
Một từ vô cùng dứt khoát.
- "Nếu là Hạ My của năm 22 tuổi thì là không. Nhưng bây giờ thì có. Mà có lẽ, đã quá muộn màng rồi."
Hạ My chợt ngừng lại. Dời bước đến tấm kính lớn, nhìn xuống thủ đô lúc trời chiều, nhẹ nhàng mà lòng nặng trĩu. Đôi mắt chợt ánh lên một màu buồn khó tả.
- "Chắc là trùng hợp thôi, nhưng câu chuyện giả định của chị chính là trang nhật ký của cuộc đời em."
- "Em cùng cô ấy lớn lên, cùng vui, cùng buồn, cùng chiến thắng cũng từng cùng thất bại. Đẹp đẽ ở chỗ là dù vui vẻ hay u uất thế nào thì em và cô ấy vẫn nắm tay nhau để cùng bước qua. Dần dà, tình cảm lớn dần. Nhưng trớ trêu thay, trong em, đó chỉ đơn thuần là tình chị em thân thiết. Ngược lại, nảy sinh trong nhận thức của cô ấy...lại là tình yêu. Cho đến một ngày...em nói với cô ấy là em đã có bạn trai. Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi."
Không gian chợt lặng đi ngột ngạt. Sở Tích Hy cúi mặt xuống hai bàn tay che đi cơn thảm sầu đang tích cực bủa vây. Bất lực thật rồi ư!
"Hơ!"
Chợt tiếng cười lạnh lẽo của cô vang lên phá tan đi tất cả. Không khí u ám và ngộp thở đến tận cùng.
- "Bớt đùa."
Lập Viễn Sa đánh ánh mắt sắc bén về phía gương mặt ngỡ ngàng của Sở Tích Hy, lạnh nhạt nhả ra hai chữ. Nhanh chóng thu lại. Cô hớp một ngụm trà để thấm tháp. Điềm nhiên đến quặn lòng. Tuy nhiên, đó chỉ là vỏ bọc mà Lập Viễn Sa đang cố tình ngụy tạo để che giấu đi cái nội tâm mông lung của mình.
"Lần cuối có thể gặp cô sao?" "Tại sao chứ?"
Tư tưởng đang tranh đấu gay go thì giọng điệu gắt gao của Sở Tích Hy đã lập tức cất lên cắt ngang toàn bộ:
- "Lập Viễn Sa. Cậu nghĩ tôi có thể nhẫn tâm đem mạng sống của người tôi yêu ra đùa cợt hay sao?"
Sở Tích Hy suy cho cùng cũng chỉ như bao người, không thể nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu Lập Viễn Sa, không biết bên trong con người này ẩn chứa những loại độc tố gì. Có thể nói ra những lời như vậy thực chất là xuất phát từ tận cùng của đáy tâm can ấy hay sao? Tức thời không kiềm chế được, Tích Hy vỗ mạnh bàn nổi đóa.
Lập Viễn Sa ngả người ra lưng ghế, tay khoanh trước ngực, hơi thở đều đều mà vô cùng nhạt nhẽo. Sở Tích Hy tưởng chừng như đã không tiếp tục giữ nổi nữa thì khi dời mắt xuống hai quả nhãn cầu đang thản nhiên nhìn mình cơn bức bối đã tức thì bị áp chế.
Cô ấy ngồi thụp xuống ghế, nét âu sầu thấm dần vào thanh quản khiến mỗi con chữ thoát ra bên ngoài đều nặng đến ngàn cân:
- "Lara bị ung thư tuyến giáp, hơn 6 năm nay rồi. Bây giờ, khối u đã di căn đến những bộ phận khác trong cơ thể. Cô ấy...không còn nhiều thời gian đâu."
Từng từ một thốt ra trở ngược lại tai mình chẳng khác nào từng chiếc kim nhọn đâm thẳng vào tim. Châm chích gây khó chịu đến vô cùng. Mà nhức nhối lại không sao tả được.
Lập Viễn Sa như chết lặng đi giữa căn phòng rộng lớn này. Dời mắt xuống nền gạch trắng vô tri, bản thân như lọt thỏm giữa không gian muôn trùng tối. Cố để tiếng lùng bùng cận kề màng nhĩ đánh lừa thần trí. Cô gượng nghĩ thính giác mình đã có vấn đề rồi, những gì vừa nghe thấy cũng chỉ là tạp âm vô nghĩa.
- "Cậu có thể nghĩ tình từng là bạn thân mà đến gặp Lara một lần không?"
Giọng Sở Tích Hy run rẩy nghẹn ngào, đôi mắt chất chứa đầy mong đợi nhìn cô thành khẩn. Thể như cô ấy là người đang mang trong người căn bệnh quái ác đó, phải dồn hết hi vọng vào để cầu xin chút ân huệ cuối cùng của Lập Viễn Sa dành cho mình vậy.
Cô cắn chặt hai hàm răng khiến khung xương quai hàm càng lộ ra góc cạnh.
Hô hấp nặng nề không thông. Lập Viễn Sa đứng phắt dậy quay mặt ra hướng cửa, để tấm lưng của mình làm bức bình phong che chắn cho những cảm xúc bất ổn đang ẩn hiện trên khuôn mặt. Cô nhả ra một câu nghi vấn:
- "Phát hiện hơn 6 năm mà không điều trị?"
- "Một viên thuốc cô ấy còn không bỏ sót. Chỉ trách đó là khối u ác tính. Sống được trên 5 năm đã là kì tích rồi."
- "..."
- "Bác sĩ nói không còn quá 50 ngày nữa đâu. Viễn Sa! Có thể là bất kể lúc nào đó. Cậu đến gặp Lara đi, có được không? Cô ấy thật sự có chuyện muốn nói với cậu."
- "Coi như tôi xin cậu đi. Hoàn thành...di nguyện cuối cùng này của Lara. Lập Viễn Sa..."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
{"...
Một buổi chiều chìm trong mảnh tan thương, man mác buồn với cơn mưa dầm khi trời lập hạ. Những giọt nước mắt mặn chát của người con gái hòa cùng dòng nước mưa lạnh cóng xối xả trút xuống nắm mộ đất nằm trơ trọi giữa cánh đồng hoang vô tận.
Kết thúc rồi chuỗi ngày đau khổ. Chấm hết rồi những giờ dằn vặt dày vò. Sướng cho kẻ đi, nhưng sầu cho người ở lại.
Cái lạnh lẽo này không phải từ bên ngoài thấm tháp vào nữa mà là nỗi lạnh lòng từ từ lan rộng đến lục phủ tâm can, làm đông tụ từng tế bào ở khắp các tứ chi.
Hôm nay cô nằm xuống đây, về với vòng tay của đất mẹ như trở về ngày thơ ấu, vô ưu vô lo. Chỉ còn mỗi người con gái nhỏ nhắn này phải một mình chống chọi với dòng đời đầy bão tố. Âm dương cách biệt, trần gian vạn bể sầu, ngày hai người đoàn tụ...ắt chẳng còn xa!
Thế thái tha nhân, sầu bi lụy.
Huỳnh tuyền thoát kiếp, đến luân hồi.
Duyên phận trần ai, đời này nợ.
Kiếp sau ắt trả, nếu tương phùng."}
Người đàn ông ngồi trước laptop chăm chú đọc những áng văn này mà chiếc mi tâm nheo lại gắt gao lúc nào chẳng hay. Tiếng thở dài dội vào không trung khi đến những dòng chữ cuối cùng. Buột miệng mà thốt lên:
- "Đúng thật là không có câu chuyện nào đẹp bằng chính đời thực viết ra! Nỗi khổ từ đời vận vào văn, nhằn nhọc ở lòng họa hồn thơ."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Phòng Chủ tịch
- "Anh, Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan, Tây Ban Nha đã tìm ra thí sinh chiến thắng trong cuộc tuyển chọn. Em đã sắp xếp chuyến bay cho tất cả họ rồi. Cuối tuần này sẽ đến ra mắt Lập tổng."
Thư ký Hạ để hai tay phía trước kính cẩn báo cáo với Lập Viễn Sa. Nhưng đáp lại Hạ My chỉ là một gương mặt thẩn thờ. Đôi mắt vô hồn thả vào hư không, chẳng còn có tiêu điểm. Sự im lặng giăng kín cả gian phòng khiến con người ta dễ rơi vào bức bối.
- "Lập tổng! Lập tổng!"
- "Ờ...ừm!"
Phải đợi Hạ My khua khua tay trước mặt gọi về Lập Viễn Sa mới choàng tỉnh. Cô vô thức đánh rơi chiếc bút trong tay, bất giác nhả ra mấy tiếng vô nghĩa mệt nhoài.
Thư ký Hạ nhặt lại để lên bàn cho Lập Viễn Sa. Vẫn không quên cẩn trọng quan sát sắc thái khác thường này của cô mà hỏi han:
- "Lập tổng, chị...không sao chứ?"
Lập Viễn Sa thở dài, khẽ gật đầu một cái thay cho chữ "Ổn", cô xoa xoa hai bên thái dương nói với Hạ My:
- "Pha cho tôi một tách cà phê."
- "Dạ."
- "Đợi đã! Hạ My."
Hạ My chôn chân chỗ cửa trố mắt nhìn Lập Viễn Sa. Vị nữ CEO khó tính này, lần đầu tiên, vừa gọi đầy đủ họ tên của cô đấy sao? Thật sự là không nghe lầm đấy chứ!
- "Sao...sao thế ạ?"
Hạ My lắp bắp hỏi lại.
Lập Viễn Sa hắng giọng. Lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào thư ký Hạ, nỗi trăn trở thầm nhuần qua từng hơi thở:
- "Giả định, có một người rất thích cô. Thích đến độ đánh mất chính bản thân mình, không từ bất kỳ thủ đoạn nào để có được cô. Cũng vì thế, đã làm tổn thương đến người mà cô yêu nhất. Vậy...cô có tha thứ cho người đó không?"
- "Không!"
Một từ vô cùng dứt khoát.
- "Nếu là Hạ My của năm 22 tuổi thì là không. Nhưng bây giờ thì có. Mà có lẽ, đã quá muộn màng rồi."
Hạ My chợt ngừng lại. Dời bước đến tấm kính lớn, nhìn xuống thủ đô lúc trời chiều, nhẹ nhàng mà lòng nặng trĩu. Đôi mắt chợt ánh lên một màu buồn khó tả.
- "Chắc là trùng hợp thôi, nhưng câu chuyện giả định của chị chính là trang nhật ký của cuộc đời em."
- "Em cùng cô ấy lớn lên, cùng vui, cùng buồn, cùng chiến thắng cũng từng cùng thất bại. Đẹp đẽ ở chỗ là dù vui vẻ hay u uất thế nào thì em và cô ấy vẫn nắm tay nhau để cùng bước qua. Dần dà, tình cảm lớn dần. Nhưng trớ trêu thay, trong em, đó chỉ đơn thuần là tình chị em thân thiết. Ngược lại, nảy sinh trong nhận thức của cô ấy...lại là tình yêu. Cho đến một ngày...em nói với cô ấy là em đã có bạn trai. Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.