Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?
Chương 105: Yêu rồi thì ai mà chẳng mù quáng và bất chấp
TDuy Nguyễn
16/04/2023
Lập Viễn Sa im lặng chờ đợi một cái kết.
- "Nó không ùng ùng liên tiếp mà chậm rãi và diễn ra từng chút một khiến em bị thao túng lúc nào cũng chẳng hay. Một mặt là tỏ ra vui mừng cho em, một mặt vô cùng hòa nhã với bạn trai em. Nhưng rất có chừng mực, em cũng chẳng hề có cảnh giác gì. Rồi mấy tháng sau. Ngoài những lời chuyện trò bình thường thì cô ấy lại khéo léo châm chọc vào mối quan hệ của em và bạn trai khiến chúng em phát sinh ra những hiểu lầm không đáng có. Tích tiểu thành đại. Đỉnh điểm là cuộc tranh cãi nảy lửa ngay ngày hôm sau của sinh nhật 22 tuổi."
Thư ký Hạ cúi mặt thở dài rồi mới nhẹ nhàng tiếp tục:
- "Hôm ấy, bạn trai em có chuyến công tác đột xuất ở nước ngoài. Như mọi năm, cô ấy vẫn là người bên cạnh mừng tuổi cùng. Mọi khâu chuẩn bị đều cực kỳ chu toàn, hoa, nến, rượu, tất tần tật. Bạn bè cũng có mặt đông đủ. Em vui quá nên...đã quá chén. Rồi...những chuyện không nên cũng đã xảy ra..."
- "Cô ấy cố tình tạo nên cảnh gạo nấu thành cơm?"
Lập Viễn Sa đứng lên, cho tay vào túi quần, từ từ tiến tới, song song với Hạ My nhìn ra bên ngoài cất giọng.
Hạ My gật đầu.
- "Cô ấy nói trong cơn say đã không làm chủ được bản thân, em cũng uống đến quên hết trời đất thì còn cách nào được cơ chứ. Sau đó, cô ấy hứa hẹn với em đủ điều, vẽ ra trước mắt em là một tương lai sáng lạng như những người đàn ông dẻo miệng khác hay nói với bạn gái của mình. Khuyên em chia tay người yêu, hai đứa sẽ bên nhau, xây dựng một cuộc sống hạnh phúc về sau."
- "Cô không đồng ý?"
Lập Viễn Sa nghĩ ngợi rồi lại buông lời, kế hoạch năm đó dường như đã tờ mờ ra trước mắt cô.
- "Vì thế mà những hình ảnh thân mật giữa em và cô ấy đã đến tay bạn trai em. Trưa hôm sau thì anh ấy đã có mặt tại Thành Cát...em còn chưa biết phải đối diện với bản thân mình trong gương như thế nào sau thứ quan hệ ngoài luồng kia thì lấy đâu ra lời lẽ để giải thích như anh ấy mong muốn chứ..."
Hạ My cười nhạt.
- "Cái cảm giác của một người bị người yêu mình phản bội là cảm giác đau đớn đến tột cùng mà không một ai trên đời này muốn nếm trải. Em biết rõ điều đó, ấy thế mà chính em lại buột người yêu mình gặm nhấm lấy nó. Tồi quá đúng không?"
- "Giải thích chứ?"
- "Có. Chỉ 3 chữ thôi. Vì yêu em."
- "..."
- "Cô ấy nói muốn em là của riêng cô ấy thôi nhưng em còn chưa chấp nhận được sự thật đường ai nấy đi với người đàn ông mà em yêu nhất thì làm sao đón nhận được chuyện cô bạn thân bước vào cuộc đời mình với 1 tư cách khác chứ! Trái lại với thái độ chân thành là sự cự tuyệt đến tàn nhẫn của em. Những lời lẽ không nên trong cú sốc đã tuôn ra hết. Đoạn tình cảm ấy em xem là rẻ mạt. Mỗi ngày cô ấy đến tận nhà tìm gặp em đều xem là cái đuôi dư thừa nên sớm cắt bỏ...Cho đến một ngày..."
Giọng Hạ My chợt thấp đi thấy rõ. Nghe như có thứ gì đó chắn ngang cổ họng khiến âm thanh truyền ra trở nên nghẹn đặc:
- "Em nghe cái tên thân thuộc ấy được báo đài rầm rộ lan truyền trong bản tin những nạn nhân xấu số trên chiếc máy bay gặp nạn rơi xuống Biển Đông...còn nhớ ngày cuối cùng cô ấy đến tìm em, một buổi sáng ở Thành Cát, thành phố đen kịt, mây mù giăng kín trên bầu trời chưa từng thấy. Khuôn mặt ủ rũ lúc đứng trước nhà, dáng người thê lương, đôi mắt đỏ hoe chất chứa đầy tuyệt vọng khi lặng lẽ rời đi. Chẳng thể ngờ đó cũng là lần cuối em được nhìn thấy hình hài đó..."
- "Đúng là cô ấy có lỗi. Nhưng trách cô ấy 1 thì em trách mình 10. Nếu em chịu ra gặp cô ấy, nếu em không quá nặng lời thì có lẽ cô ấy đã không phải tự vấn mình tới mức phải rời khỏi thành phố này. Để...cả đời này em cũng không kịp nói câu tha thứ."
Lập Viễn Sa trầm mặc. Cô ngồi lên bàn, rút trong bao ra một điếu thuốc nhẹ nhàng châm lửa. Đôi mắt màu hổ phách càng trở nên sâu xa khó đoán.
Hạ My nhìn sang cô:
- "Lập tổng! Em không biết chị có chuyện gì nhưng...con người mà, sẽ có lúc phạm phải sai lầm thôi. Yêu rồi thì ai mà chẳng mù quáng và bất chấp. Nhưng hư thì ta sửa. Đừng để trở thành phế liệu rồi mới bắt đầu tiếc nuối. Lúc đó...không còn cứu vãn nổi nữa..."
- "Nó không ùng ùng liên tiếp mà chậm rãi và diễn ra từng chút một khiến em bị thao túng lúc nào cũng chẳng hay. Một mặt là tỏ ra vui mừng cho em, một mặt vô cùng hòa nhã với bạn trai em. Nhưng rất có chừng mực, em cũng chẳng hề có cảnh giác gì. Rồi mấy tháng sau. Ngoài những lời chuyện trò bình thường thì cô ấy lại khéo léo châm chọc vào mối quan hệ của em và bạn trai khiến chúng em phát sinh ra những hiểu lầm không đáng có. Tích tiểu thành đại. Đỉnh điểm là cuộc tranh cãi nảy lửa ngay ngày hôm sau của sinh nhật 22 tuổi."
Thư ký Hạ cúi mặt thở dài rồi mới nhẹ nhàng tiếp tục:
- "Hôm ấy, bạn trai em có chuyến công tác đột xuất ở nước ngoài. Như mọi năm, cô ấy vẫn là người bên cạnh mừng tuổi cùng. Mọi khâu chuẩn bị đều cực kỳ chu toàn, hoa, nến, rượu, tất tần tật. Bạn bè cũng có mặt đông đủ. Em vui quá nên...đã quá chén. Rồi...những chuyện không nên cũng đã xảy ra..."
- "Cô ấy cố tình tạo nên cảnh gạo nấu thành cơm?"
Lập Viễn Sa đứng lên, cho tay vào túi quần, từ từ tiến tới, song song với Hạ My nhìn ra bên ngoài cất giọng.
Hạ My gật đầu.
- "Cô ấy nói trong cơn say đã không làm chủ được bản thân, em cũng uống đến quên hết trời đất thì còn cách nào được cơ chứ. Sau đó, cô ấy hứa hẹn với em đủ điều, vẽ ra trước mắt em là một tương lai sáng lạng như những người đàn ông dẻo miệng khác hay nói với bạn gái của mình. Khuyên em chia tay người yêu, hai đứa sẽ bên nhau, xây dựng một cuộc sống hạnh phúc về sau."
- "Cô không đồng ý?"
Lập Viễn Sa nghĩ ngợi rồi lại buông lời, kế hoạch năm đó dường như đã tờ mờ ra trước mắt cô.
- "Vì thế mà những hình ảnh thân mật giữa em và cô ấy đã đến tay bạn trai em. Trưa hôm sau thì anh ấy đã có mặt tại Thành Cát...em còn chưa biết phải đối diện với bản thân mình trong gương như thế nào sau thứ quan hệ ngoài luồng kia thì lấy đâu ra lời lẽ để giải thích như anh ấy mong muốn chứ..."
Hạ My cười nhạt.
- "Cái cảm giác của một người bị người yêu mình phản bội là cảm giác đau đớn đến tột cùng mà không một ai trên đời này muốn nếm trải. Em biết rõ điều đó, ấy thế mà chính em lại buột người yêu mình gặm nhấm lấy nó. Tồi quá đúng không?"
- "Giải thích chứ?"
- "Có. Chỉ 3 chữ thôi. Vì yêu em."
- "..."
- "Cô ấy nói muốn em là của riêng cô ấy thôi nhưng em còn chưa chấp nhận được sự thật đường ai nấy đi với người đàn ông mà em yêu nhất thì làm sao đón nhận được chuyện cô bạn thân bước vào cuộc đời mình với 1 tư cách khác chứ! Trái lại với thái độ chân thành là sự cự tuyệt đến tàn nhẫn của em. Những lời lẽ không nên trong cú sốc đã tuôn ra hết. Đoạn tình cảm ấy em xem là rẻ mạt. Mỗi ngày cô ấy đến tận nhà tìm gặp em đều xem là cái đuôi dư thừa nên sớm cắt bỏ...Cho đến một ngày..."
Giọng Hạ My chợt thấp đi thấy rõ. Nghe như có thứ gì đó chắn ngang cổ họng khiến âm thanh truyền ra trở nên nghẹn đặc:
- "Em nghe cái tên thân thuộc ấy được báo đài rầm rộ lan truyền trong bản tin những nạn nhân xấu số trên chiếc máy bay gặp nạn rơi xuống Biển Đông...còn nhớ ngày cuối cùng cô ấy đến tìm em, một buổi sáng ở Thành Cát, thành phố đen kịt, mây mù giăng kín trên bầu trời chưa từng thấy. Khuôn mặt ủ rũ lúc đứng trước nhà, dáng người thê lương, đôi mắt đỏ hoe chất chứa đầy tuyệt vọng khi lặng lẽ rời đi. Chẳng thể ngờ đó cũng là lần cuối em được nhìn thấy hình hài đó..."
- "Đúng là cô ấy có lỗi. Nhưng trách cô ấy 1 thì em trách mình 10. Nếu em chịu ra gặp cô ấy, nếu em không quá nặng lời thì có lẽ cô ấy đã không phải tự vấn mình tới mức phải rời khỏi thành phố này. Để...cả đời này em cũng không kịp nói câu tha thứ."
Lập Viễn Sa trầm mặc. Cô ngồi lên bàn, rút trong bao ra một điếu thuốc nhẹ nhàng châm lửa. Đôi mắt màu hổ phách càng trở nên sâu xa khó đoán.
Hạ My nhìn sang cô:
- "Lập tổng! Em không biết chị có chuyện gì nhưng...con người mà, sẽ có lúc phạm phải sai lầm thôi. Yêu rồi thì ai mà chẳng mù quáng và bất chấp. Nhưng hư thì ta sửa. Đừng để trở thành phế liệu rồi mới bắt đầu tiếc nuối. Lúc đó...không còn cứu vãn nổi nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.