Thế Giới Thú Nhân: Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Chương 22: Bẫy Nâng Cấp
Tiên Trá Tiểu Dương
27/06/2024
Bạch Mai nhìn Thành Dương: "Có thể bê tảng đá đằng kia lại đây không?"
Chưa đợi Thành Dương lên tiếng, đã nghe Vân Dực nói: "Để tôi!"
Vân Dực rất khoẻ, tảng đá cao nửa người mà Bạch Mai chỉ được anh ta bê lên như bê một khối đậu hũ.
Bạch Mai dùng dây thừng và cành cây mà Thành Dương mang đến chỉ huy Vân Dực giúp cô hoàn thành cái bẫy.
"Vân Dực, anh ném một hòn đá vào bẫy thử xem." Bạch Mai nhìn Vân Dực.
Vân Dực phấn khích xoa xoa tay, nhấc một hòn đá to bằng đầu người ném thẳng vào trong bẫy. Hòn đá đè cong cành cây trong bẫy, kéo theo tảng đá lớn đổ ập xuống.
Tảng đá lớn che kín miệng bẫy, Bạch Mai nói:
"Như vậy bẫy bắt được con mồi sẽ không bị những con mồi khác trong rừng ăn mất, hơn nữa nếu gặp phải con mồi không quá nguy hiểm còn có thể bắt sống về."
Mọi người đều ngây người.
Hay lắm, vừa nãy bọn họ còn ở đây bàn bạc sau này phải sắp xếp người đi tuần tra trong rừng để kịp thời mang con mồi về.
Ý tưởng này của Bạch Mai trực tiếp tiết kiệm được rất nhiều nhân lực tuần tra.
"Ý tưởng này tuyệt quá!"
"Bạch Mai, đây thật sự là do cô nghĩ ra sao? Cô thật lợi hại!"
Mọi người vui mừng khôn xiết, dường như đều nhìn thấy trong tương lai bẫy của mình sẽ đầy ắp con mồi.
Thương Nguyên vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, ánh mắt lóe lên.
Cái bẫy ở mức độ này anh cũng có thể làm, có phải như vậy có nghĩa là sau này anh hoàn toàn có thể nuôi được Bạch Mai không?
Thảo nào Bạch Mai không từ bỏ anh.
Thương Nguyên đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải đào thật nhiều bẫy, bắt thật nhiều con mồi để nuôi Bạch Mai, Bạch Mai không cần làm gì cả, chỉ cần đối xử với anh dịu dàng như mấy ngày nay là được.
Những thú nhân đang mơ tưởng về tương lai tươi đẹp, lại nghe Bạch Mai nói:
"Đối với những con mồi sống theo bầy đàn như cừu sặc sỡ và trâu cỏ, các giống đực có thể lập thành đội nhỏ phối hợp với nhau để dẫn dụ một vài con trong đàn lớn của chúng tách ra và rơi vào bẫy, như vậy việc săn bắt cũng sẽ hiệu quả hơn."
Cừu sặc sỡ và trâu cỏ, một loại chạy rất nhanh, một loại thân hình lớn có sức tấn công tương đối mạnh, đều là con mồi khó bắt.
Nhưng nếu đuổi chúng đến vị trí có bẫy, ba bốn người hợp sức có thể bắt được mười mấy con. Cừu sặc sỡ không chạy thoát được, bắt cái là được ngay. Còn trâu cỏ thì nhốt trong hố cho đói vài ngày sẽ không còn sức lực phản kháng nữa.
Những giống đực sinh ra là để săn bắt, không cần Bạch Mai giải thích thêm về cách đuổi một đàn cừu nhỏ vào bẫy, linh hồn chó chăn cừu của những con sói này đã thức tỉnh.
"Vậy thì cái bẫy này phải lớn hơn một chút, phải đuổi hết đám cừu xuống bẫy mới được."
"Bắt cừu sặc sỡ về có thể nuôi thêm mấy ngày rồi thịt, như vậy chúng ta luôn có thể ăn được thịt tươi."
"Trần, ba chúng ta cùng đi!"
"Đi đi đi, mấy anh em chúng ta đừng bỏ rơi nhau, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hợp tác ăn ý nhất."
"Hôm nay tôi cũng phải bắt mười con! Anh Mộc Dương, thế nào, cùng đi chứ? Tôi đuổi theo ở phía sau, anh từ bên hông tách chúng ra khỏi đàn lớn."
"Được, cứ làm vậy đi, chỉ cần hai chúng ta là đủ!"
Mọi người hùng dũng oai vệ, ngay tại chỗ lập thành từng nhóm.
"Đợi đã!"
Giọng nói uy nghiêm của Đồng Cát vang lên, mọi người lập tức im lặng nghe tộc trưởng phát biểu.
Chưa đợi Thành Dương lên tiếng, đã nghe Vân Dực nói: "Để tôi!"
Vân Dực rất khoẻ, tảng đá cao nửa người mà Bạch Mai chỉ được anh ta bê lên như bê một khối đậu hũ.
Bạch Mai dùng dây thừng và cành cây mà Thành Dương mang đến chỉ huy Vân Dực giúp cô hoàn thành cái bẫy.
"Vân Dực, anh ném một hòn đá vào bẫy thử xem." Bạch Mai nhìn Vân Dực.
Vân Dực phấn khích xoa xoa tay, nhấc một hòn đá to bằng đầu người ném thẳng vào trong bẫy. Hòn đá đè cong cành cây trong bẫy, kéo theo tảng đá lớn đổ ập xuống.
Tảng đá lớn che kín miệng bẫy, Bạch Mai nói:
"Như vậy bẫy bắt được con mồi sẽ không bị những con mồi khác trong rừng ăn mất, hơn nữa nếu gặp phải con mồi không quá nguy hiểm còn có thể bắt sống về."
Mọi người đều ngây người.
Hay lắm, vừa nãy bọn họ còn ở đây bàn bạc sau này phải sắp xếp người đi tuần tra trong rừng để kịp thời mang con mồi về.
Ý tưởng này của Bạch Mai trực tiếp tiết kiệm được rất nhiều nhân lực tuần tra.
"Ý tưởng này tuyệt quá!"
"Bạch Mai, đây thật sự là do cô nghĩ ra sao? Cô thật lợi hại!"
Mọi người vui mừng khôn xiết, dường như đều nhìn thấy trong tương lai bẫy của mình sẽ đầy ắp con mồi.
Thương Nguyên vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, ánh mắt lóe lên.
Cái bẫy ở mức độ này anh cũng có thể làm, có phải như vậy có nghĩa là sau này anh hoàn toàn có thể nuôi được Bạch Mai không?
Thảo nào Bạch Mai không từ bỏ anh.
Thương Nguyên đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải đào thật nhiều bẫy, bắt thật nhiều con mồi để nuôi Bạch Mai, Bạch Mai không cần làm gì cả, chỉ cần đối xử với anh dịu dàng như mấy ngày nay là được.
Những thú nhân đang mơ tưởng về tương lai tươi đẹp, lại nghe Bạch Mai nói:
"Đối với những con mồi sống theo bầy đàn như cừu sặc sỡ và trâu cỏ, các giống đực có thể lập thành đội nhỏ phối hợp với nhau để dẫn dụ một vài con trong đàn lớn của chúng tách ra và rơi vào bẫy, như vậy việc săn bắt cũng sẽ hiệu quả hơn."
Cừu sặc sỡ và trâu cỏ, một loại chạy rất nhanh, một loại thân hình lớn có sức tấn công tương đối mạnh, đều là con mồi khó bắt.
Nhưng nếu đuổi chúng đến vị trí có bẫy, ba bốn người hợp sức có thể bắt được mười mấy con. Cừu sặc sỡ không chạy thoát được, bắt cái là được ngay. Còn trâu cỏ thì nhốt trong hố cho đói vài ngày sẽ không còn sức lực phản kháng nữa.
Những giống đực sinh ra là để săn bắt, không cần Bạch Mai giải thích thêm về cách đuổi một đàn cừu nhỏ vào bẫy, linh hồn chó chăn cừu của những con sói này đã thức tỉnh.
"Vậy thì cái bẫy này phải lớn hơn một chút, phải đuổi hết đám cừu xuống bẫy mới được."
"Bắt cừu sặc sỡ về có thể nuôi thêm mấy ngày rồi thịt, như vậy chúng ta luôn có thể ăn được thịt tươi."
"Trần, ba chúng ta cùng đi!"
"Đi đi đi, mấy anh em chúng ta đừng bỏ rơi nhau, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hợp tác ăn ý nhất."
"Hôm nay tôi cũng phải bắt mười con! Anh Mộc Dương, thế nào, cùng đi chứ? Tôi đuổi theo ở phía sau, anh từ bên hông tách chúng ra khỏi đàn lớn."
"Được, cứ làm vậy đi, chỉ cần hai chúng ta là đủ!"
Mọi người hùng dũng oai vệ, ngay tại chỗ lập thành từng nhóm.
"Đợi đã!"
Giọng nói uy nghiêm của Đồng Cát vang lên, mọi người lập tức im lặng nghe tộc trưởng phát biểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.