Thế Giới Thú Nhân: Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Chương 23: Dạy Bọn Trẻ
Tiên Trá Tiểu Dương
27/06/2024
"Đừng vì nhất thời vui vẻ mà bắt quá nhiều con mồi, tham lam chính là điềm báo diệt vong!"
Bạch Mai nghe xong cũng không tức giận, ha, vị tộc trưởng này còn có khái niệm phát triển bền vững. Quả nhiên là người có thể làm tộc trưởng.
"Biết rồi tộc trưởng."
Mọi người đều đồng ý nhưng điều này không làm giảm đi sự tích cực của mọi người, những người đã lập thành đội vẫn chuẩn bị vào rừng thử vận may.
Một lần bắt được nhiều con mồi, những ngày tiếp theo có thể nghỉ ngơi và ở nhà cùng giống cái của mình, giúp cô ấy làm một số việc trước đây muốn làm nhưng không có thời gian.
Sau khi mọi người lần lượt rời đi, Vân Dực cũng muốn mời Thương Nguyên cùng đi săn.
"Bây giờ tôi không thể chạy được, Vân Dực."
Thương Nguyên nói lời này mà không hề có cảm xúc gì. Anh không còn tự ti nữa, bởi vì từ giờ trở đi anh đã có lại khả năng sinh tồn.
"Cậu không nói sớm với tôi là không muốn cùng đội, hại tôi không tìm được người hợp tác rồi!"
Vân Dực tỏ vẻ hối hận nhìn đám người đã đi xa, nghĩ xem mình có thể gia nhập đội nào.
"Vân Dực, chúng ta cùng đi nhé." Thành Dương vỗ vai Vân Dực.
"Được được, đi thôi!"
Nụ cười lập tức nở trên khuôn mặt Vân Dực, Thành Dương rất lợi hại, là đồng đội không tệ.
"Thủ lĩnh, tôi có chuyện muốn nói với ông."
Mọi người đều đã đi, chỉ có Bạch Mai ở lại gọi thủ lĩnh.
Đồng Cát không nói nhiều, những nếp nhăn trên khuôn mặt cho thấy ông ta đã không còn trẻ nữa.
Theo như áp lực của tộc nhân, năm nay ông ta đã phải nhường lại vị trí thủ lĩnh.
Nhưng thủ lĩnh mà bọn họ nhắm đến là Thương Nguyên lại bị gãy chân, thế hệ trẻ không có nam tính tráng niên nào đặc biệt nổi trội nên chuyện này tạm thời bị gác lại.
Hôm nay Thương Nguyên đến, mọi người lại không thèm để ý đến anh, điều này khiến Đồng Cát rất vui mừng.
Bởi vì điều này chứng tỏ Thương Nguyên đã không còn uy tín trong tộc nữa.
Đúng vậy, một kẻ què chân, cho dù giống cái của anh ta nghĩ ra cách làm bẫy hay như vậy thì cũng không thể làm thủ lĩnh được.
"Cô nói đi."
"Sau này thú nhân có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực từ việc săn bắt, tôi muốn mở một vài lớp học dạy cho bọn trẻ một số kiến thức, thú nhân trưởng thành nếu rảnh cũng có thể đến nghe."
"Cô? Dạy bọn trẻ?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Đồng Cát lộ vẻ khinh thường, giọng nói khinh khỉnh.
"Đúng vậy, chính là tôi."
Bạch Mai vừa đến đã cảm thấy thái độ của thủ lĩnh đối với cô không tốt, sự không tốt đó khác với ánh mắt ghét bỏ của mọi người đối với cô, rõ ràng mang theo sự thù địch.
Ghét cô và muốn tiêu diệt cô là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bạch Mai không hề kém thế nhưng thực ra phòng tuyến trong lòng cô sắp sụp đổ rồi.
Sói! Đây là sói! Không phải husky!
"Không được." Đồng Cát khoanh tay đi vào hang của mình.
Giống cái của Đồng Cát mím môi cười, nụ cười đó không hề chân thành chút nào:
"Bạch Mai, từ nhỏ cô đã chẳng biết gì chẳng làm gì, cô có thể dạy bọn trẻ cái gì đây? Cho dù cách tạo bẫy này thực sự là do cô nghĩ ra thì mọi người cũng rất cảm kích cô rồi, nhưng bọn trẻ trong bộ lạc vẫn sẽ do cha chúng dạy."
Bạch Mai nhìn con sói cười giả tạo này, cũng cong môi, miệng cười nhưng mắt không cười: "Đông Đồ, đếm số cho bà An Địch nghe."
Đông Đồ: "Ẩng! Ẩng! Ẩng! Ẩng! Ẩng! Ẩng!"
Cậu nhóc đếm rất có khí thế, ưỡn ngực lên, kêu xong thì nhìn Bạch Mai: Dì ơi cháu có giỏi không!
Bạch Mai nghe xong cũng không tức giận, ha, vị tộc trưởng này còn có khái niệm phát triển bền vững. Quả nhiên là người có thể làm tộc trưởng.
"Biết rồi tộc trưởng."
Mọi người đều đồng ý nhưng điều này không làm giảm đi sự tích cực của mọi người, những người đã lập thành đội vẫn chuẩn bị vào rừng thử vận may.
Một lần bắt được nhiều con mồi, những ngày tiếp theo có thể nghỉ ngơi và ở nhà cùng giống cái của mình, giúp cô ấy làm một số việc trước đây muốn làm nhưng không có thời gian.
Sau khi mọi người lần lượt rời đi, Vân Dực cũng muốn mời Thương Nguyên cùng đi săn.
"Bây giờ tôi không thể chạy được, Vân Dực."
Thương Nguyên nói lời này mà không hề có cảm xúc gì. Anh không còn tự ti nữa, bởi vì từ giờ trở đi anh đã có lại khả năng sinh tồn.
"Cậu không nói sớm với tôi là không muốn cùng đội, hại tôi không tìm được người hợp tác rồi!"
Vân Dực tỏ vẻ hối hận nhìn đám người đã đi xa, nghĩ xem mình có thể gia nhập đội nào.
"Vân Dực, chúng ta cùng đi nhé." Thành Dương vỗ vai Vân Dực.
"Được được, đi thôi!"
Nụ cười lập tức nở trên khuôn mặt Vân Dực, Thành Dương rất lợi hại, là đồng đội không tệ.
"Thủ lĩnh, tôi có chuyện muốn nói với ông."
Mọi người đều đã đi, chỉ có Bạch Mai ở lại gọi thủ lĩnh.
Đồng Cát không nói nhiều, những nếp nhăn trên khuôn mặt cho thấy ông ta đã không còn trẻ nữa.
Theo như áp lực của tộc nhân, năm nay ông ta đã phải nhường lại vị trí thủ lĩnh.
Nhưng thủ lĩnh mà bọn họ nhắm đến là Thương Nguyên lại bị gãy chân, thế hệ trẻ không có nam tính tráng niên nào đặc biệt nổi trội nên chuyện này tạm thời bị gác lại.
Hôm nay Thương Nguyên đến, mọi người lại không thèm để ý đến anh, điều này khiến Đồng Cát rất vui mừng.
Bởi vì điều này chứng tỏ Thương Nguyên đã không còn uy tín trong tộc nữa.
Đúng vậy, một kẻ què chân, cho dù giống cái của anh ta nghĩ ra cách làm bẫy hay như vậy thì cũng không thể làm thủ lĩnh được.
"Cô nói đi."
"Sau này thú nhân có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực từ việc săn bắt, tôi muốn mở một vài lớp học dạy cho bọn trẻ một số kiến thức, thú nhân trưởng thành nếu rảnh cũng có thể đến nghe."
"Cô? Dạy bọn trẻ?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Đồng Cát lộ vẻ khinh thường, giọng nói khinh khỉnh.
"Đúng vậy, chính là tôi."
Bạch Mai vừa đến đã cảm thấy thái độ của thủ lĩnh đối với cô không tốt, sự không tốt đó khác với ánh mắt ghét bỏ của mọi người đối với cô, rõ ràng mang theo sự thù địch.
Ghét cô và muốn tiêu diệt cô là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bạch Mai không hề kém thế nhưng thực ra phòng tuyến trong lòng cô sắp sụp đổ rồi.
Sói! Đây là sói! Không phải husky!
"Không được." Đồng Cát khoanh tay đi vào hang của mình.
Giống cái của Đồng Cát mím môi cười, nụ cười đó không hề chân thành chút nào:
"Bạch Mai, từ nhỏ cô đã chẳng biết gì chẳng làm gì, cô có thể dạy bọn trẻ cái gì đây? Cho dù cách tạo bẫy này thực sự là do cô nghĩ ra thì mọi người cũng rất cảm kích cô rồi, nhưng bọn trẻ trong bộ lạc vẫn sẽ do cha chúng dạy."
Bạch Mai nhìn con sói cười giả tạo này, cũng cong môi, miệng cười nhưng mắt không cười: "Đông Đồ, đếm số cho bà An Địch nghe."
Đông Đồ: "Ẩng! Ẩng! Ẩng! Ẩng! Ẩng! Ẩng!"
Cậu nhóc đếm rất có khí thế, ưỡn ngực lên, kêu xong thì nhìn Bạch Mai: Dì ơi cháu có giỏi không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.