Thế Giới Thú Nhân: Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Chương 24: Tôi Là Thần
Tiên Trá Tiểu Dương
27/06/2024
Tiếc là cậu nhóc vẫn chưa biết nói, nếu không thì nhất định phải mở miệng xin khen ngợi.
Sắc mặt An Địch trở nên tối tăm khó hiểu, không thể giữ được nụ cười như vừa rồi.
Bạch Mai nở nụ cười kiêu ngạo, sau đó tiến lại gần An Địch, hạ giọng nói:
"Tôi có thể dạy rất nhiều thứ, bởi vì… tôi, là, thần."
Bạch Mai hạ thấp giọng, An Địch cảm thấy áp lực.
Nghe xong lời cô nói, An Địch trợn tròn mắt nhìn Bạch Mai, không thể tin được nhưng lại mơ hồ cảm thấy Bạch Mai không nói dối.
Đồng Cát tai thính, dù đã trở về hang nhưng vẫn nghe thấy lời Bạch Mai nói, đột ngột quay đầu nhìn Bạch Mai.
Bạch Mai biết rằng tiếp theo cô phải làm rất nhiều việc, nhưng nếu đột nhiên tỏ ra hiểu biết mọi chuyện thì quả là quá kỳ lạ.
Tốt hơn hết là chủ động thừa nhận.
Bây giờ ta chính là thần thú, ta xuống đây để cứu độ các ngươi, ta biết mọi thứ, ta hiểu mọi điều!
Nếu ngươi hỏi đến lĩnh vực kiến thức mà ta không biết…
Xin lỗi, đó là thiên cơ không thể tiết lộ.
"Trước đây những việc làm của tôi chỉ là để thử thách các người, bây giờ tộc nhân đã vượt qua thử thách, tôi sẽ giúp đỡ mọi người."
Bạch Mai ngẩng cằm nhìn Đồng Cát và An Địch.
Đắc tội thì đắc tội, đợi cô tích đủ điểm rồi trị khỏi chân cho Thương Nguyên, cô sẽ đưa thái tử lên ngôi.
Hai lão già các người còn có gì đáng sợ? Đừng nói cô không kính lão, hai người này đều đã viết hết ác ý với cô lên mặt rồi.
"Sáng mai tôi muốn tất cả bọn trẻ trong tộc đến đợi ở cửa hang của tôi, nếu không thấy, tôi và Thương Nguyên sẽ đích thân đi thông báo cho chúng."
Bạch Mai giả vờ ngầu rồi chạy mất.
Thật sướng, chị đây không phải kiêu ngạo, mà là thật sự lợi hại.
Thương Nguyên cũng bị chấn động đến ngây người, không kịp phản ứng.
Thần thú? Bạch Mai là thần thú?
Vậy thì... Bạch Mai kết đôi với anh sau đó hành hạ anh như vậy cũng chỉ là muốn thử thách anh?
Anh đến đầm lầy phương Nam lấy mắt nhện khổng lồ cho cô, vượt qua thử thách, vì vậy Bạch Mai mới bắt đầu đối xử tốt với anh?
Nghĩ đến việc Bạch Mai theo đuổi anh trước đây, Thương Nguyên "thông minh" đưa ra kết luận: Ngay từ đầu Bạch Mai đã thích anh! Bây giờ anh đã vượt qua thử thách, Bạch Mai sẽ ở bên anh!
Mặc dù được thần thú thích có hơi bất ngờ nhưng Thương Nguyên cho rằng anh xứng đáng!
Thương Nguyên đi theo Bạch Mai, bước chân mềm nhũn, anh biết mà, anh biết Bạch Mai đối xử tốt với anh như vậy nhất định là vì thích anh.
Thương Nguyên bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, quên mất Đông Đồ, thằng nhóc chạy mười bước cũng không bằng Thương Nguyên đi một bước.
"Ẳng ẳng ẳng!"
Đông Đồ ở phía sau kêu thảm thiết, Thương Nguyên không rảnh để ý.
Thương Nguyên chỉ lo dính lấy Bạch Mai, làm Bạch Mai cũng thấy hài lòng.
Xem ra giả làm thần xong, ngay cả Thương Nguyên cũng đối xử tốt với cô hơn. Trước đây rõ ràng anh không thèm để ý đến cô.
Quá tốt rồi, quả là một công đôi việc.
Bạch Mai không quan tâm Đồng Cát lo lắng thế nào sau khi họ rời đi, dù sao cô cũng đã giả vờ giả vịt xong rồi.
Về nhà sẽ chuẩn bị giáo án.
Vì toàn bộ tộc nhân đã biết về cái bẫy, hệ thống đã cộng cho cô 500 điểm.
Cộng với số điểm trước đó khi cho Thương Nguyên ăn và dạy bọn trẻ, tổng cộng cô có 512 điểm, cách 800 điểm không còn xa, chân của Thương Nguyên có khả năng được cứu rồi.
Sắc mặt An Địch trở nên tối tăm khó hiểu, không thể giữ được nụ cười như vừa rồi.
Bạch Mai nở nụ cười kiêu ngạo, sau đó tiến lại gần An Địch, hạ giọng nói:
"Tôi có thể dạy rất nhiều thứ, bởi vì… tôi, là, thần."
Bạch Mai hạ thấp giọng, An Địch cảm thấy áp lực.
Nghe xong lời cô nói, An Địch trợn tròn mắt nhìn Bạch Mai, không thể tin được nhưng lại mơ hồ cảm thấy Bạch Mai không nói dối.
Đồng Cát tai thính, dù đã trở về hang nhưng vẫn nghe thấy lời Bạch Mai nói, đột ngột quay đầu nhìn Bạch Mai.
Bạch Mai biết rằng tiếp theo cô phải làm rất nhiều việc, nhưng nếu đột nhiên tỏ ra hiểu biết mọi chuyện thì quả là quá kỳ lạ.
Tốt hơn hết là chủ động thừa nhận.
Bây giờ ta chính là thần thú, ta xuống đây để cứu độ các ngươi, ta biết mọi thứ, ta hiểu mọi điều!
Nếu ngươi hỏi đến lĩnh vực kiến thức mà ta không biết…
Xin lỗi, đó là thiên cơ không thể tiết lộ.
"Trước đây những việc làm của tôi chỉ là để thử thách các người, bây giờ tộc nhân đã vượt qua thử thách, tôi sẽ giúp đỡ mọi người."
Bạch Mai ngẩng cằm nhìn Đồng Cát và An Địch.
Đắc tội thì đắc tội, đợi cô tích đủ điểm rồi trị khỏi chân cho Thương Nguyên, cô sẽ đưa thái tử lên ngôi.
Hai lão già các người còn có gì đáng sợ? Đừng nói cô không kính lão, hai người này đều đã viết hết ác ý với cô lên mặt rồi.
"Sáng mai tôi muốn tất cả bọn trẻ trong tộc đến đợi ở cửa hang của tôi, nếu không thấy, tôi và Thương Nguyên sẽ đích thân đi thông báo cho chúng."
Bạch Mai giả vờ ngầu rồi chạy mất.
Thật sướng, chị đây không phải kiêu ngạo, mà là thật sự lợi hại.
Thương Nguyên cũng bị chấn động đến ngây người, không kịp phản ứng.
Thần thú? Bạch Mai là thần thú?
Vậy thì... Bạch Mai kết đôi với anh sau đó hành hạ anh như vậy cũng chỉ là muốn thử thách anh?
Anh đến đầm lầy phương Nam lấy mắt nhện khổng lồ cho cô, vượt qua thử thách, vì vậy Bạch Mai mới bắt đầu đối xử tốt với anh?
Nghĩ đến việc Bạch Mai theo đuổi anh trước đây, Thương Nguyên "thông minh" đưa ra kết luận: Ngay từ đầu Bạch Mai đã thích anh! Bây giờ anh đã vượt qua thử thách, Bạch Mai sẽ ở bên anh!
Mặc dù được thần thú thích có hơi bất ngờ nhưng Thương Nguyên cho rằng anh xứng đáng!
Thương Nguyên đi theo Bạch Mai, bước chân mềm nhũn, anh biết mà, anh biết Bạch Mai đối xử tốt với anh như vậy nhất định là vì thích anh.
Thương Nguyên bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, quên mất Đông Đồ, thằng nhóc chạy mười bước cũng không bằng Thương Nguyên đi một bước.
"Ẳng ẳng ẳng!"
Đông Đồ ở phía sau kêu thảm thiết, Thương Nguyên không rảnh để ý.
Thương Nguyên chỉ lo dính lấy Bạch Mai, làm Bạch Mai cũng thấy hài lòng.
Xem ra giả làm thần xong, ngay cả Thương Nguyên cũng đối xử tốt với cô hơn. Trước đây rõ ràng anh không thèm để ý đến cô.
Quá tốt rồi, quả là một công đôi việc.
Bạch Mai không quan tâm Đồng Cát lo lắng thế nào sau khi họ rời đi, dù sao cô cũng đã giả vờ giả vịt xong rồi.
Về nhà sẽ chuẩn bị giáo án.
Vì toàn bộ tộc nhân đã biết về cái bẫy, hệ thống đã cộng cho cô 500 điểm.
Cộng với số điểm trước đó khi cho Thương Nguyên ăn và dạy bọn trẻ, tổng cộng cô có 512 điểm, cách 800 điểm không còn xa, chân của Thương Nguyên có khả năng được cứu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.